Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 110: Thiên Địa Bất Nhân – Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu

Ngày tiếp theo.

Lâm Uyên rửa mặt sau khi thức dậy, ra ngoài tiểu khu ăn sáng, kết quả thời điểm chuẩn bị tính tiền, nhân viên quán ăn cười cười khoát tay:

"Không cần đưa tiền."

Lâm Uyên hỏi: "Tại sao?"

Nhân viên cười càng vui vẻ: "Tiệm của chúng ta đổi ông chủ rồi, ông chủ mới tên là Tôn Diệu Hỏa, hắn cho chúng ta xem qua ảnh của ngài, nói ngài là bạn tốt của hắn, sau này ngài ở tiệm của chúng ta sẽ được miễn phí phục vụ theo tư cách hội viên cao cấp vĩnh viễn."

"Cám ơn."

Lâm Uyên không kiên trì trả tiền.

Trong lòng của hắn quả thực có chút kinh ngạc.

Nghe nói các minh tinh trong làng giải trí rất thích đầu tư ăn uống, không nghĩ tới Tôn Diệu Hỏa học trưởng lại cũng thích cái này.

Đoạn thời gian trước mở một tiệm trà sữa, hôm nay lại đầu tư tiệm ăn sáng.

Sau này có nên đi theo đầu tư cùng một chút?

Được rồi, giờ chưa nghĩ mấy chuyện này.

Trước mắt, quyển một bộ tiểu thuyết tiên hiệp «Tru Tiên» đã hoàn thành, Lâm Uyên dự định phát hành sớm.

Nhà xuất bản liền chọn Ngân Lam Thư Khố.

Ấn tượng của Lâm Uyên đối với Ngân Lam Thư Khố cũng không tệ lắm, các kỳ phát hành «Võng Vương» vô luận là cửa hàng phân phối hay con đường tuyên truyền đều tương đối hoàn thiện. Hiện tại còn tăng lên tỷ lệ phân chia lợi nhuận cho mình, hắn không có lý do thay đổi đối tượng hợp tác.

Ngoài ra Lâm Uyên cùng tạp chí «Thú Độc» dưới cờ Ngân Lam Thư Khố hợp tác phát hành truyện ngắn một lần, trải nghiệm không tệ ——

Bọn họ gửi tiền nhuận bút rất sảng khoái.

Không thấp thỏm như lần trước, lần này đối với «Tru Tiên», Lâm Uyên vẫn rất có lòng tin.

Nghĩ đến đây.

Trên đường đi tới học viện, Lâm Uyên lại nhắn tin cho biên tập viên Dương Phong: "Ta viết xong sách mới."

"Nhanh như vậy?"

Dương Phong cơ hồ lập tức trả lời: "Bây giờ có thể gửi cho ta không?"

Dương Phong trả lời tin nhắn nhanh như vậy, là bởi vì hắn đã thiết lập liên hệ của Sở Cuồng thành đối tượng đặc biệt quan trọng cần chú ý.

Mặc dù công việc của hắn phụ trách không ít tác gia, nhưng Sở Cuồng là tác gia hàng hiệu nhất mà Dương Phong phụ trách, cho nên phải coi trọng.

Không đợi Sở Cuồng trả lời.

Ngón tay Dương Phong nhanh chóng đâm đâm trên màn hình điện thoại, tiếp tục nhập nội dung tin nhắn:

"Sách mới vẫn là viết Tennis chứ, đây cũng là môn thể thao ngươi hiểu rõ nhất, hơn nữa sau quyển đầu tiên đã có kinh nghiệm, viết cũng thuận tay, ta cảm thấy lại tạo ra thành tích như cũ không khó.”

Dương Phong động viên Sở Cuồng.

Hắn cảm giác sách mới của Sở Cuồng khẳng định vẫn tiếp tục viết đề tài hắn am hiểu nhất là vận động thi đấu, đem loại đề tài tiểu chúng này phát triển đến cùng. Đây cũng là sự tình mà ban biên tập thanh xuân ảo tưởng Ngân Lam Thư Khố từ trên xuống dưới cùng trông mong.

Sở Cuồng: "Không phải."

Dương Phong: "Vậy viết cái gì?"

Nói không viết Tennis, chẳng lẽ Sở Cuồng dự định viết những môn thể thao tương đối lưu hành như bóng rổ hoặc bóng đá sao?

Gần đây trong giới tiểu thuyết gia có không ít người theo phong trào, viết vận động thi đấu giống Sở Cuồng. Nội dung nhắm tới phần lớn là bóng đá cùng bóng rổ, Sở Cuồng đại khái dự định dạy đám người này viết bóng rổ bóng đá như thế nào một chút?

Đủ bá khí!

Không hổ là Sở Cuồng!

Dương Phong cảm giác mình suy đoán đúng tám chín phần mười, nhưng khi hắn thấy câu trả lời của Sở Cuồng, lại ngẩn cả người ra, bởi vì hai chữ hắn nhắn tới, để cho một biên tập viên như Dương Phong cũng cảm thấy có chút xa lạ:

"Tiên Hiệp."

Sở Cuồng muốn viết Tiên Hiệp.

Vấn đề Tiên Hiệp là cái gì?

Dương Phong cảm giác đầu mình muốn nứt.

Làm một biên tập viên chuyên nghiệp, hắn dĩ nhiên không phải không biết tiên hiệp rốt cuộc là cái quái gì, nhưng chính bởi vì biết, cho nên hắn mới cảm giác nhức đầu:

"Kiểu như «Tiên Ma đại chiến» loại này?"

"Không khác bao nhiêu."

Lâm Uyên trước đó điều tra tư liệu, biết «Tiên Ma đại chiến» đã là tác phẩm tiên hiệp gần đây nhất của Lam Tinh rồi, sau bộ tác phẩm này cũng không có tiểu thuyết tiên hiệp nào đáng nhắc tới nữa, ra đời cách đây trên dưới tám mươi năm.

"Có thể nói chuyện điện thoại một chút không?"

"Ta chuẩn bị lên lớp."

Sở Cuồng trả lời xong cũng không còn thêm tin nhắn nào nữa, bất quá email của Dương Phong ngược lại nhận được một file tên là «Tru Tiên».

Nhất thời Dương Phong dở khóc dở cười, Sở Cuồng thật đúng là phải đem mấy đề tài tiểu chúng tiến hành đào móc đến tận cùng sao!

Viết cái gì tiểu thuyết Tiên Hiệp?

Sở Cuồng là một lão già cổ hủ sao?

Rõ ràng vẫn là sinh viên đại học đấy.

Độc giả đối với Tiên Hiệp còn ôm tình hoài, đại khái cần ngược dòng tới thời ông nội Dương Phong, địa vị của «Tiên Ma đại chiến» trong thế hệ ấy là tác phẩm có thể khiến người ta nói chuyện say sưa.

Hiện tại có người còn muốn viết Tiên Hiệp, Dương Phong quả thực khó có thể tưởng tượng.

....

Dương Phong mang vẻ mặt đưa đám đi tới công ty.

Các đồng nghiệp thấy bộ dạng này của hắn, cũng cảm thấy rất kỳ quái:

"Lại tên nào bị loét mũi rồi hả?"

"So với loét mũi còn kinh khủng hơn..."

Dương Phong nói: "Sở Cuồng ra sách mới rồi."

Mọi người sững sờ, chợt nhao nhao nở nụ cười.

"Đây là chuyện tốt mà."

"Sở Cuồng ra sách mới, vẻ mặt ngươi đưa đám như vậy làm gì?"

"Đúng thế, Sở Cuồng còn nguyện ý viết trường thiên, ngươi nên vui trộm đi!"

"Ta trước đó còn lo lắng Sở Cuồng có thể hợp tác với nhà xuất bản khác hay không, hiện tại xem ra hắn đối với Ngân Lam Thư Khố chúng ta vẫn tương đối hài lòng."

"Sách mới còn viết Tennis chứ?"

"Ta cảm giác sẽ viết bóng rổ hoặc là bóng đá."

"..."

Các đồng nghiệp khá có hứng thú thảo luận.

Dương Phong nhìn mọi người nói: "Sách mới Sở Cuồng viết Tiên Hiệp."

Ban biên tập trong nháy mắt an tĩnh lại.

Thật lâu, mới có người mang tính dò xét hỏi một câu:

"Là cái loại tiên hiệp mà ta biết đấy à?"

Dương Phong miễn cưỡng cười một tiếng: "Biết «Tiên Ma đại chiến» không?"

Thật đúng là loại đấy?

Tiên Hiệp tiểu thuyết?

Năm nào rồi?

Người trong ban biên tập biểu tình ngơ ngẩn, tình cảnh lại lần nữa an tĩnh lại.

Không tiếp tục để ý tới mọi người.

Dương Phong về chỗ mình ngồi trước bàn.

Vô luận như thế nào, hắn đều phải tɧẩʍ ɖυyệt bản thảo, xem một chút bộ tiểu thuyết tiên hiệp này của Sở Cuồng đến cùng viết cái gì.

Nói thật.

Dương Phong cơ hồ kiên trì đến cùng mở ra bản «Tru Tiên» này.

Hiện ra trên màn hình là chương đầu tiên của tác phẩm.

"Thiên Địa Bất Nhân, Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu!"

Đây là lời tựa của «Tru Tiên».

Nếu như Dương Phong đọc sách ít, đại khái sẽ cảm thấy câu này rất ghê gớm.

Kiếp trước thậm chí có người cho rằng những lời này là «Tru Tiên» nguyên tác.

Nhưng Dương Phong từng xem qua «Đạo Đức Kinh», biết xuất xứ của câu nói này.

Lão Tử là một trong những nhân vật nổi danh nhất thời kỳ Xuân Thu.

Cho nên đối với câu này, giới nghiên cứu có hai phỏng đoán.

Phỏng đoán thứ nhất là: Lão Tử muốn biểu đạt quan điểm thiên địa công bình.

Phỏng đoán thứ hai là: Ông trời không có nhân từ, chỉ đem vạn vật coi như cống phẩn không có sinh mệnh.

Không nói đến phỏng đoán nào phù hợp với suy nghĩ của Lão Tử, Sở Cuồng có thể nghĩ đến những lời này, đem trích dẫn làm câu mở đầu của tiểu thuyết, ngược lại hơi có mấy phần mùi vị lớn tiếng doạ người.

Xem ra Sở Cuồng cũng không phải tâm huyết trào dâng liền muốn viết Tiên Hiệp, mà đã sớm bỏ ra một phen công phu nghiên cứu.

Nhưng tại sao ngươi viết cái gì không viết, nhất định phải viết Tiên Hiệp đây?

Dương Phong lắc đầu một cái, tiếp tục xem.

Biên tập viên tốc độ đọc sách rất nhanh, Dương Phong cũng giống vậy, hắn đọc thật nhanh giống như đang ăn tươi nuốt sống.

Nhưng khi đang đọc đến chương thứ 3, Dương Phong bỗng nhiên ngừng lại.

Giống như là bị người ấn nút tạm dừng.

Cũng không biết làm sao, hắn kéo lên đoạn lời tựa của «Tru Tiên» xem lại một lần.

Lần này, tốc độ đọc của hắn có thể nói chậm vô cùng, đơn giản là nhìn từng chữ từng chữ.

Đây là lần đầu tiên từ khi Dương Phong sống kiếp biên tập viên đến nay, lấy tốc độ như rùa bò đọc một quyển sách ——

Phảng phất, sợ bỏ sót một chữ.