Thanh Thiền, trong một ngôi làng nhỏ đang tập hợp hơn hai mươi võ sĩ Nhật.
Những người này đều là những người mà nhà họ Tả đã dùng nhiều lợi ích để đổi lấy. Nắm được quyền kiểm soát thực tế ở tỉnh Thanh Thiền là thành công trong tương lai của nhà họ Tả.
Đồng thời, đối với đám người Nhật mà nói, bọn họ cuối cùng cũng có thể đứng vững tại Phương Đông này.
Tiếng cười nói, mời rượu huyên náo vang lên.
Từng hàng mỹ nữ tươi cười tươi như hoa, mặc những chiếc váy mỏng tang, chậm rãi bước vào đại sảnh.
“Anh Tuyệt Hậu, tôi biết các võ sĩ nước Nhật rất thích mỹ mữ ở Phương Đông, cho nên… hehe, tôi đã chuẩn bị cho các anh vài cô.”
“Bọn họ đều là những cô gái mà nhà họ Tả dày công bồi dưỡng mấy năm nay, nói về kỹ thuật… vô cùng điêu luyện.”
Tuyệt Hậu nheo hai mắt, trong ánh phát không khỏi phát ra tia sáng, một cỗ khí thế dâʍ đãиɠ nhanh chóng lan tràn.
“Đúng là võ sĩ nước Nhật trước giờ vẫn rất thích phụ nữ ở Phương Đông, có điều không phải gái, mà là nô ɭệ!”
Nụ cười nịnh nọt của Tả Quang Tổ lập tức cứng đờ trở lại, tên Tuyệt Hậu chết tiệt, đây là đang muốn làm nhục nhã Phương Đông bọn họ hay sao. Mặc dù Tả Quang Tổ hợp tác với đám võ sĩ nước Nhật, nhưng điều này không có nghĩa là ông ta coi trọng một quốc gia nhỏ bé và tầm thường này.
Xưa kia, nước Nhật đã từng muốn tiêu diệt Phương Đông, nhưng thời thế thay đổi, ngày nay, Phương Đông không phải là mảnh đất để một quốc gia nhỏ bé như bọn họ có thể bắt nạt.
Bên cạnh Tả Quang Tổ, một vị lão làng của nhà họ Tả cũng giận tái mặt, nhưng cánh tay ông ta lại túm lấy áo của Tả Quang Tổ.
Tả Quang Tổ đang chuẩn bị nổi giận thì giật mình, trong nháy mắt, sắc mặt không hài lòng của ông ta liền dịu xuống.
So với đại nghiệp ngàn thu của nhà họ Tả, thì sự sỉ nhục này chẳng là gì cả.
Đợi sau khi nhà họ Tả lên nắm quyền kiểm soát toàn tỉnh Thanh Thiền, bọn họ sẽ tìm cơ hội để tống khứ lũ cặn bã nước Nhật này ra này ra khỏi đây.
“Anh Tuyệt Hậu, hôm nay, những cô gái xinh đẹp này đều sẽ là của các anh, các anh muốn thế nào thì sẽ là thế nấy.”
“Nếu mấy anh thích làm cha thì bọn họ sẽ là con gái.”
“Nếu như các anh muốn thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa, gọi một tiếng vυ' em cũng không thành vấn đề.”
Ánh mắt của Tả Quang Tổ khi nói vô cùng gian xảo.
Tuyệt Hậu bật cười vỗ vỗ vào vai Tả Quang Tổ ra vẻ hài lòng.
“Tả Tang, vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh. Haha Tả Tang, chỉ có anh hiểu tôi, tôi thích vυ' em hơn”
Khóe miệng Tả Quang Tổ cong lên, những lời đồn đại ở bên ngoài quả nhiên là không sai, những tên súc sinh nước Nhật này, thật sự rất thích làm mấy trò kỳ quặc bệnh hoạn đó.
Đầu óc của tên Tuyệt Hậu này lại gọi một người phụ nữ xinh đẹp tuổi đôi mươi là mẹ, hình ảnh đấy quả thực không dám tưởng tượng, quá kinh người!
Cũng càng kinh tởm hơn.
Đồng thời, tại dinh thự của chủ tịch Thanh Thiền.
Hoành Độ Dương lắc nhẹ ly rượu trong tay rồi đưa mắt nhìn chai rượu vang đỏ với vẻ mặt nặng nề.
“Chủ tịch, tôi vừa nghe ngóng qua, nghe nói con thuyền đó đến từ Nhật.”
“Có bao nhiêu người?” Hoành Độ Dương hỏi.
“Khoảng mười mấy người.”
Hoành Độ Dương gật đầu, người giúp việc cúi đầu lui ra ngoài.
“Liên lạc với Thành phố Giang Tư, báo chuyện mấy tên võ sĩ Nhật xâm nhập vào địa bàn cho bên đó biết.”
Hoành Độ Dương nếm thử vị rượu đỏ trong ly, khóe miệng hơi nhếch lên, tự nhủ:
“Thưởng thức rượu, cần phải kiên nhẫn, nếu không, rượu quá chát sẽ làm mất đi mùi vị của nó.”
“Chủ tịch … Thành phố Giang Tư, không có lý gì không nhận được tin tức này.”
Người của Giang Hải đã tiến vào Thanh Thiền, bộ dạng vênh váo đó, Hoành Độ Dương đương nhiên cũng biết.
“Cứ theo sự sắp xếp của tôi mà làm.”
Cở Tử Hùng từ từ nhắm mắt lại, đống hỗn độn Thanh Thiền cuối cùng cũng có dấu hiệu phục hồi. Bây giờ, chỉ còn thiếu mồi thuốc cuối cùng, Giang Hải!
Không, nói chính xác hơn, đó là Đế Vương.
Đế Vương, lợi ích Phương Đông là điểm mấu chốt, nếu nhà họ Tả muốn làm gì đó chống lại Phương Đông có lẽ bọn họ sẽ không hành động, nhưng nếu như đám người nước Nhật có liên quan đến chuyện này, Hoành Độ Dương tin chắc rằng Giang Hải sẽ không bao giờ đứng yên.
Tại Thành phố Giang Tư, Giang Hải đã nhận được tin tức.
Có khoảng hai mươi người đến từ nước Nhật, đám người này, cho dù ở đâu, cũng không phải là thế lực nhỏ.
“Thông báo xuống phía dưới, không có lệnh của tôi, không ai được vội vàng hành động, nhớ để mắt tới đám người của nhà họ Tả.”
Tần Hiên đứng phía sau vẻ, mặt phức tạp, muốn nói gì đó nhưng không tiện mở miệng.
“Anh muốn nói gì?”
“Anh Giang, người của Danh Quận, chúng ta có cần dùng không?”
Danh Quận, cũng chính là nói Kim Thâu.
Kể từ khi Kim Thâu thống nhất thế giới ngầm ở Danh Quận, thì cũng cắt đứt liên lạc với Giang Hải.
Lần này là lúc Giang Hải cần nhân lực nhất, đặc biệt là cao thủ.
Không cần đoán cũng biết, Tần Hiên đã tự mình tới hỏi ý kiến của Kim Thâu.
Kim Thâu nghe nói Giang Hải cần người, không chút do dự muốn đem vào cao thủ đến.
Nhưng, dù sao Tần Hiên cũng cần phải thăm dò qua ý kiến của Giang Hải đã.
“Anh Hiên…”
Giang Hải quay đầu cười nhẹ.
“Tin tức của Thanh Thiền, ngoại trừ chúng ta ra, còn ai biết nữa chứ?”
Tần Hiên không hiểu ý của Giang Hải, có chút bối rối.
Gãi đầu: “Anh Giang, còn ai có thể biết tin tức này làm sao tôi biết được.”
“Vậy thì đúng rồi, những người khác có biết hay không, đối với Thành phố Giang Tư, đối với tập đoàn Uyển Như mà nói, chẳng có chút liên quan nào.”
Sau đó, Giang Hải quay đầu lại, rời đi, trong miệng vẫn đang ngân nga lời bài hát nào đó.
Kim Thâu muốn làm gì, Giang Hải cũng không quản được. Muốn làm hay không, tất cả đều phụ thuộc vào chủ ý của Kim Thâu.
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của Tần Hiên.
“Thanh Thiền, tiếp theo sẽ náo nhiệt lắm đây.”
Ngày hôm sau, trong thế giới ngầm nổ ra một tin tức lớn.
Kim Thâu ở Danh Quận có ý định đến Thanh Thiền kinh doanh.
Theo thông lệ thường thấy của thế giới ngầm, đã gửi đến cho nhà họ Tả tộc có tiếng nói nhất trong thế giới ngầm Thanh Thiền một thϊếp mời.
“Tên họ Mao này là có ý gì?” Nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời, ngưởi nhà họ Tả có chút khó hiểu.
Chưa nói tới việc Kim Thâu vừa mới tạo dựng được chỗ đứng ở Danh Quận, mà giữa hai bên bọn họ trước nay vẫn chưa từng có bất cứ quan hệ hay tiếp xúc nào.
Vô duyên cô cớ lại chạy đến Thanh Thiền giành miếng thịt trong miệng nhà họ Tả, nếu không phải Kim Thâu bị điên, thì người bình thường làm sao có thể làm ra mấy chuyện này được.
Ngay sau khi thiệp mời được phát ra, nếu thương lượng được thì sẽ thành liên minh, nếu không được thì có thể là phải đánh một trận.
Hai bên có thể thương lượng được không? Giữa hai bên bọn họ hoàn toàn không có lợi ích chung nào cả.
Kim Thâu đang cướp bát cơm trong miệng của nhà họ Tả, nhà họ Tả làm sao có thể bỏ qua được? Bọn họ nhất định sẽ như nước với lửa.
“Anh Tả, tôi vừa tra ra. Tay họ Mao kia có Thành phố Giang Tư chống lưng, trước đây từng là đàn em của Giang Hải.”
“Kể từ khi Giang Hải tiêu diệt nhà họ Doãn ở Danh Quận, tay Kim Thâu này đã hợp nhất quyền lực ở Danh Quận.”
“Bây giờ ở Danh Quận có thể nói là vững chắc như thép, toàn bộ thế giới ngầm đều nằm trong sự kiểm soát của gã ta. Thậm chí… ngay cả một số thế lực nhỏ cũng lần lượt gia nhập.”
“Hả?” Người đàn ông trung niên họ Tả hơi giật mình.
Thành phố Giang Tư chống lưng, lại là Thành phố Giang Tư.
Đàn em của Giang Hải, lại là tên Giang Hải đó.
“Nói như vậy, tên họ Mao đó tới Thanh Thiền để gây chuyện, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
“Nếu như đã dám đến, vậy chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm.”
“Anh Tả.” gã đàn em lo lắng nói: “Tên họ Mao này trong tay còn có mấy cao thủ, chúng ta vẫn nên cẩn thận.”
“Cao thủ?” Người đàn ông trung niên họ Tả hừ lạnh, ông ta đương nhiên sẽ không hành động tùy tiện, nhà họ Tả bây giờ đã có võ sĩ Nhật giúp sức rồi.
Nếu không phải đột nhiên xuất hiện một tên Giang Hải, thì nhà họ Tả bây giờ đã có thể ngang nhiên đi lại ở cái đất Thanh Thiền này rồi.
“Đi, đưa tấm thiệp này tới cho gia chủ, đồng thời cũng nói rõ thái độ của tôi với ông ta.”
“Trong thế giới ngầm ở Thanh Thiền này, chỉ có thể là của nhà họ Tả, nếu anh ta dám tới, thì tôi cũng dám gϊếŧ dám chôn.”
Tin tức nhanh chóng truyền đến chỗ Tả Quang Tổ, khiến cho sắc mặt của Tả Quang Tổ gần đây ngủ không đủ giấc càng thêm khó coi hơn.
“Cái tên họ Giang này, là đang muốn cá chết lưới rách sao?”
“Cậu ta thực sự nghĩ rằng nhà họ Tả là bùn đất sao?”
“Choang…”
Một tách trà bị đập xuống vỡ thành nhiều mảnh, sắc mặt Tả Quang Tổ tái mét, đôi môi hơi tím. Ông ta hận không thể ngay lập tức bắt Giang Hải về, sau đó tự tay gϊếŧ chết anh.
Lúc này, ông ta thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc giữa nhà họ Tả và Giang Hải đã xảy ra mâu thuẫn gì, mà khiến Giang Hải cứ đuổi cắn bọn họ như một con chó điên.
“Họ Giang kia, nếu cậu đã muốn tìm chết, vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa.”
Đúng lúc này, một người từ bên ngoài xông vào, vẻ mặt hoảng sợ.
“Gia chủ…”
“Xảy ra chuyện rồi, gia chủ…”
“Trời cũng chưa sập đâu.” Tả Quang Tổ bình tĩnh lại, vẻ mặt ủ rũ, lớn tiếng quở trách.
Gã đàn em lắp bắp nói: “Vừa rồi có tin tức truyền tới nói, Tả Đồng… đã chết!”
“Gì cơ?” Tả Quang Tổ vừa ngồi xuống, đã lập tức nhảy dựng lên.
Một trong những con cháu của nhà họ Tả đã chết.
Giang Hải không muốn vội vàng gϊếŧ chết mấy lão già của nhà họ Tả, mỗi lần ra tay đều nhằm vào đám con cháu nhà họ Tả ngày nào cũng đi hộp đêm chơi gái.
Lần này, người chết là Tả Đồng, thân phận càng đặc biệt hơn.
Tả Đồng là cháu của Tả Quang Tổ, anh của Tả Quang Tổ mất sớm, chỉ còn lại đứa con trai này, thật không ngờ… Tả Đồng người vừa mới còn đó, mà giờ đã chết rồi.
“Chết như thế nào?”
Không cần hỏi cũng biết, cái chết của Tả Đồng nhất định là do người của Giang Hải làm.
“Cái này…” Gã đàn em có chút khó xử, nói hay không nói cũng đều rất khó chịu.
“Tôi bảo cậu nói.”
“Anh Tả Đồng là…là nghẹn chết…”
“Cái gì?” Tả Quang Tổ sững sờ một lúc.
Thân hình Tả Đồng to béo, sức ăn hơn người, lẽ nào chuyện này không liên quan gì đến Giang Hải sao?
Gã đàn em tiếp tục nói: “Gia chủ, có mấy người ép anh Tả ăn, người đó còn để lại tên họ nữa.”
“Là ai?” Thật ra cho dù có hỏi hay không hỏi cũng không có ý nghĩ cả, mối thù này nhất định phải báo, hơn nữa, phải phanh thây kẻ đó ra thành trăm mảnh.
“Hạ Phi!”
“Ngày anh Tả Thành bị thương người này cũng ở đó, đến phút cuối chính anh ta là người đã ra tay.”
Lại là Giang Hải.
Tả Quang Tổ ngồi xuống trên khóe môi lóe lên nụ cười.
“Giang Hải, xem ra, đã đến lúc ta phải quyết một trận sống chết rồi.”
Sau đó Tả Quang Tổ lập tức đứng dậy nói: “Đi tìm mấy tên người Nhật đó tới đây.”
Muốn tiêu diệt Giang Hải, Tả Quang Tổ tất nhiên cũng cần sự giúp sức của mấy tên võ sĩ người Nhật kia. Không phải là vì Tả Quang Tổ cho rằng nhà họ Tả không có ai là được việc, mà ông ta vẫn cần phải giấu nghề.
Nếu thực lực của nhà họ Tả bị bộc lộ quá sớm, thì tỷ lệ thành công sẽ thấp đi.
Mười phút sau, xe của Tả Quang Tổ lái vào một căn biệt thự nhỏ trên núi.
Trong căn biệt thự nhỏ không ngừng vang lên tiếng cười nói và âm thanh hoan ái vang lên không ngừng.
Tuyệt Hậu đang lúc chơi rất tận hứng, xung quanh được bao quanh bởi một đàn ong bướm uốn lượn, cùng nhau phát ra thứ âm thanh da^ʍ tục.
Nghe thấy Tả Quang Tổ đến, nụ cười dâʍ đãиɠ trên khuôn mặt gã ta chợt tắt, tỏ vẻ rất không vui.
“Nói ông ta đợi đi…”
“Anh Tuyệt Hậu… anh muốn tôi đợi tới khi nào?”
Tả Quang Tổ không thể đợi thêm được nữa nên đã xông vào.
“Tả Tang, có việc gấp lắm sao?” Tuyệt Hậu cũng không hề che đi thân thể đang trần trụi của mình, thả mình nằm trên ghế sô pha, vòng tay ôm lấy tiểu mỹ nhân xinh đẹp.
Tả Quang Tổ nghiến răng dữ dội: “Cháu trai của tôi đã bị Giang Hải gϊếŧ, anh Tuyệt Hậu, anh nói xem tôi có nên gấp hay không?”
“Bây giờ tôi đang nghi ngờ liệu các võ sĩ nước Nhật có thực sự có năng lực, có thể gϊếŧ được Giang Hải hay không!?”