Bữa cơm tối này Lâm Cẩn ăn có chút thất thần.
Từ lúc bắt đầu trở lại nhà cũ, Thịnh Diễn Chi giống như thay đổi thành một người khác.
Không hề nói bất cứ một lời lạnh nhạt nào với cậu, ánh mắt nhìn cậu cũng thực ôn hòa, thậm chí có thể nói là ôn nhu.
Thỉnh thoảng lại nắm tay, hoặc là ôm eo cậu, sau đó tiến đến bên tai thấp giọng nói đùa.
Biết rõ hết thảy đều là giả, Lâm Cẩn vẫn là vô pháp bình tĩnh, nhịn không được bởi vì sự thân mật của Thịnh Diễn Chi mà đỏ mặt hoảng hốt.
Cứ như vậy trong nháy mắt, Lâm Cẩn thiếu chút nữa liền hãm sâu vào sự ôn nhu đó.
Cậu nghĩ, Thịnh Diễn Chi trời sinh đã là một diễn viên đi.
Người này rốt cuộc sao có thể làm được, trong lòng thích một người, lại mang một người khác mà mình vô cùng chán ghét trở về gặp trưởng bối?
Mấu chốt là Thịnh Diễn Chi còn có thể làm ra một bộ dáng vừa thâm tình vừa chân thành, đem Thịnh lão phu nhân lừa gạt đến tâm đều nở hoa.
Sau khi ăn cơm xong, Thịnh lão gia tử gọi Lâm Cẩn cùng Thịnh Diễn Chi vào thư phòng, hỏi hai đứa khi nào thì chuẩn bị đính hôn.
Thịnh Diễn Chi bình tĩnh nói hai người vừa mới bắt đầu kết giao không bao lâu, tạm thời vẫn chưa suy xét đến chuyện đính hôn.
Thịnh lão gia tử hừ một tiếng, hiển nhiên đối câu trả lời này thực không vừa lòng, nhưng ở trước mặt Lâm Cẩn cũng không nói gì thêm.
Lâm Cẩn bị làm cho không được tự nhiên, trước sau không dám nói gì, sợ bị lộ, cũng sợ sau khi rời khỏi nhà cũ Thịnh Diễn Chi lại trào phúng nói cậu nịnh nọt.
Lúc sau Thịnh lão gia tử muốn cùng Thịnh Diễn Chi bàn bạc một ít việc tư của Thịnh gia, Lâm Cẩn thuận thế lấy cớ muốn đi hoa viên tản bộ, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.
Ai ngờ còn chưa ra tới hoa viên, vừa xuống phòng khách dưới lầu đã bị Thịnh lão phu nhân kéo lại.
Lão phu nhân vẻ mặt vui mừng nói: "Lúc trước ta vẫn luôn lo lắng Diễn Chi không thể tìm được tri kỉ để bầu bạn bên người, về sau phải làm sao bây giờ. Hiện tại nhìn thấy các con tình cảm tốt như vậy, ta cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Lâm Cẩn vừa xấu hổ vừa áy náy, không biết nên nói cái gì với lão phu nhân, đành phải cười cười, làm bộ ngượng ngùng mà cúi đầu.
Nếu không phải Thịnh Diễn Chi uy hϊếp cậu, cậu thật sự không muốn lừa gạt hai vị lão nhân.
Đối mặt với ánh mắt từ ái của Thịnh lão phu nhân, mặt Lâm Cẩn nóng rát, hận không thể đào một cái hố để chui vào!
Cũng may lão phu nhân còn có chuyện khác để làm, lôi kéo Lâm Cẩn nói vài câu liền đi lên lầu.
Lâm Cẩn không nghĩ sẽ một mình ngồi ở phòng khách, dứt khoát trốn ra hoa viên.
Đang ngồi ở trên ghế dài phát ngốc, đỉnh đầu đột nhiên rũ xuống một bóng râm.
Lâm Cẩn tưởng Thịnh Diễn Chi tới tìm cậu, ngẩng đầu nhìn lên, lại là Lê Hi.
"Bà ngoại nói anh tôi mang một người về, tôi liền đoán được là cậu." Lê Hi dương khóe môi, hơi hơi cúi đầu nhìn cậu, trước sau vẫn tươi cười soái khí.
Lâm Cẩn cũng nở nụ cười: "Tại sao anh không đoán là Giang Tinh Thần? Hắn mới là người trong lòng của Thịnh Diễn Chi mà."
Lê Hi nhún vai một cái, bĩu môi nói: "Giang Tinh Thần nào dám cùng anh tôi về nhà. Vạn nhất lại bị đội paparazzi chụp lén, mấy bé fan của hắn còn không khóc chết đi? Hắn cũng tiêu luôn."
Lê Hi vừa nói vừa ngồi xuống kế bên Lâm Cẩn. Cậu ngồi thật sự rất gần, dường như muốn dựa cả người lên bả vai Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn nhớ tới mấy lời cảnh cáo của Thịnh Diễn Chi, không dấu vết mà đứng lên: "Thịnh Diễn Chi còn đang đợi tôi, tôi đi về trước."
Lê Hi bắt lấy tay cậu, nửa đùa nửa oán giận nói: "Tôi cố ý tới đây tìm cậu, còn chưa nói được hai câu cậu đã muốn đi. Có phải cậu ghét tôi hay không?"
Lâm Cẩn bật cười: "Anh giúp tôi nhiều lần như vậy, tôi cảm tạ anh đều không kịp, làm sao có thể ghét anh."
"Tôi đây phát WeChat cho cậu, mỗi lần cậu đều nói là đang xem kịch bản, nếu không chính là đi ăn cơm, này cũng quá giả đi."
Lâm Cẩn tự nhiên không có khả năng nói là do Thịnh Diễn Chi đã cảnh cáo, liền nói: "Cái này thì phải hỏi Lê đại thiếu gia rồi. Mỗi lần anh đều tìm vào những lúc tôi đang bận, tôi có thể làm sao bây giờ, tôi nếu là không nỗ lực thì làm sao có thể diễn tốt."
Cậu tránh tay Lê Hi.
Vừa muốn đi, Lê Hi lại ngăn cậu: "Tôi không phải là tới giúp cậu hay sao."
Lâm Cẩn mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Lê Hi cường ngạnh kéo cậu ngồi xuống, hỏi: "Hôm nay cậu không đến đoàn phim đóng phim đúng không? Cậu cũng không cần giấu tôi, tôi đã biết hết rồi. Không có việc gì, cậu vẫn có thể tiếp tục diễn suất, tôi sẽ tìm cho cậu một bộ phim khác."
"Anh giúp tôi tìm phim?" Lâm Cẩn kinh ngạc không thôi.
"Đúng vậy." Lê Hi có điểm đắc ý, "Anh tôi có thể phủng người trong lòng của mình, tôi cũng có thể."
Lâm Cẩn có chút xấu hổ: "......Lê thiếu đừng nói giỡn."
Lê Hi yên tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của cậu, ánh mắt thực nóng bỏng: "Tôi không nói giỡn, mỗi một câu tôi nói với cậu đều là sự thật. Bất quá vai nam 1 đạo diễn không chịu nhả ra, một hai phải là tên tiểu thịt tươi họ Hà kia tới diễn. Tôi giúp cậu lấy được vai nam 2, nhân thiết đặc biệt tốt, trợ lý của tôi nói loại nam 2 ôn nhu lại thâm tình này vẫn luôn chạm đến nỗi lòng của fan, so với cái vai ác chọc người ta ghét mà anh tôi cho cậu tốt hơn nhiều."
Nói xong Lê Hi lại khoác tay lên vai Lâm Cẩn: "Thế nào, tôi đối với cậu thật tốt đi? Có phải cậu đã muốn thích tôi rồi không?"
Lâm Cẩn dở khóc dở cười.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình được người khác nâng đỡ, loại cảm giác này thực vi diệu.
Nếu là lúc bình thường, Lâm Cẩn còn có khả năng đồng ý nhận bộ phim này.
Nhưng hiện tại cậu không muốn lại thiếu Lê Hi một ân tình lớn như vậy, hơn nữa nếu để Thịnh Diễn Chi biết được, khẳng định sẽ nghĩ là cậu xúi giục Lê Hi.
Dựa theo tính tình luôn bênh vực người của mình của Thịnh Diễn Chi, tuyệt sẽ không làm gì em trai của mình, đến lúc đó thảm nhất vẫn là cậu.
Lâm Cẩn lấy cánh tay đang khoác lên vai mình ra, lắc đầu nói: "Tôi sẽ không nhận bộ phim này."
Lê Hi ngẩn người: "Tại sao? Cậu ngại nhân vật này không phải nam 1?"
"Đương nhiên không phải." Lâm Cẩn nói, "Lê thiếu, tôi chắc không thể hàn huyên với anh nữa, tôi phải nhanh chóng trở về tìm Thịnh Diễn Chi."
Thấy Lâm Cẩn vội vã trở về tìm anh cậu, Lê Hi trong lòng thực khó chịu.
Le Hi rất muốn nói với Lâm Cẩn, anh tôi cũng không thích cậu, cậu gấp như vậy làm gì. Cậu vẫn là nên thích tôi đi!
Lâm Cẩn mới vừa đứng lên, Lê Hi hừ một tiếng rồi nói: "Tôi đã đầu tư hai ngàn vạn vào đoàn phim. Cậu nếu là không đi, hai ngàn vạn này không phải là tôi ném đá xuống sông hay sao?"
Lâm Cẩn ngẩn ngơ: "Hai ngàn vạn?"
"Đúng vậy. Tôi chính là đập hai ngàn vạn để giúp cậu lấy được nhân vật này, năm trước đạo diễn còn quay được một bộ phim đạt ratings rất cao......"
Lâm Cẩn mới vừa nghe Lê Hi nói hai câu, bỗng nhiên từ xa thấy được Thịnh Diễn Chi đang đi tới, lập tức nói: "Lê thiếu, cảm ơn anh. Bất quá bộ phim này tôi thật sự không thể nhận, tôi đi trước."
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Lâm Cẩn, ý cười trên mặt Lê Hi hoàn toàn biến mất, khuôn mặt tuấn tú bị bóng đêm thấp thoáng che hơn phân nửa, thoạt nhìn âm u không rõ.
Lâm Cẩn vốn tưởng rằng sau khi đã cự tuyệt, Lê Hi sẽ không lại tìm cậu đóng phim nữa.
Ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, cậu mới vừa đưa Tiểu Nặc đến nhà trẻ, Lê Hi đã gọi điện thoại thúc giục cậu nhanh đến studio.
"Hợp đồng tôi đều đã giúp cậu xử lí ổn thỏa, hiện tại toàn bộ người trong đoàn phim đều đang đợi cậu. Tiểu Cẩn, nếu nam số 2 không tới, hôm nay đoàn phim liền không có biện pháp khởi động máy."
Lê Hi đều đã nói đến như vậy, Lâm Cẩn không thể không chạy tới studio.
Nói thật, cậu ngay cả kịch bản cũng chưa từng thấy qua, cũng không biết đạo diễn là ai, có những diễn viên nào.
Lúc Lâm Cẩn chạy tới đoàn phim mới biết Lê Hi nói chuyện quá khoa trương.
Nơi nào có toàn bộ người trong đoàn phim đang đợi cậu, chỉ có đạo diễn, phó đạo diễn cùng với mấy nhân viên công tác trong đoàn mà thôi.
Đạo diễn họ Ngô, là đạo diễn chuyên môn quay các bộ phim mạng drama nổi tiếng mấy năm nay, tuổi còn khá trẻ, chưa đến 30 tuổi.
Năm trước Ngô đạo diễn quay một bộ phim vườn trường không tệ, có thể làm hai tiểu diễn viên nhỏ tuyến mười tám nhanh chóng hot.
Lần này cậu sắp quay là một bộ phim cổ trang tiên hiệp, bộ phim này được cải biên từ một cuốn tiểu thuyết khá nổi tiếng trên mạng.
Đương nhiên, nếu so sánh với tiểu thuyết bản gốc thì không thể bằng được.
Lâm Cẩn đến đoàn phim không bao lâu, gặp được vài diễn viên khác, thế nhưng đều là các diễn viên gạo cội trong giới.
Mấy diễn viên gạo cội đó đều đã từng nổi tiếng trong một khoảng thời gian, sau lại vì lớn tuổi mà dần dần từ vai chính biến thành vai phụ.
Giới giải trí chính là tàn khốc như vậy, chỉ cần quá tuổi, mặc kệ có kỹ thuật diễn hay không phần lớn đều sẽ trở thành vai phụ cho các lớp gương mặt mới.
Nữ chính cùng nam chính hôm nay không có mặt.
Lâm Cẩn cùng đạo diễn hàn huyên một chút, mới biết nữ chính là tiểu hoa đán đang có nhân khí rất tốt gần đây, còn nam chính là ngôi sao nhí xuất thân từ phái thực lực, trước mắt còn đang đóng phim ở một đoàn phim khác.
"Không phải anh nói hôm nay khởi động máy sao?" Lâm Cẩn lặng lẽ hỏi Lê Hi ngồi ở kế bên.
Lê đại thiếu vắt chéo chân, hừ nói: "Nếu tôi không nói như vậy, cậu chịu tới đây sao?"
Không còn biện pháp, người bị lừa gạt tới - Lâm Cẩn cuối cùng vẫn là ký hợp đồng.
Hôm nay vẫn chưa khởi động máy, chủ yếu là gọi các diễn viên tới tiến hành đọc kịch bản, làm quen lẫn nhau một chút.
Nhưng mà còn chưa tới hai ngày, cũng chính là buổi chiều trước hôm bắt đầu quay, Ngô đạo diễn đột nhiên đưa cho Lâm Cẩn một cuốn kịch bản mới.
Lâm Cẩn mở ra nhìn nhìn, phát hiện suất diễn của mình được gia tăng rất nhiều.
Ngô đạo diễn cười nói: "Lâm Cẩn, hiện tại cậu cũng là nam 1."
Ý nghĩ đầu tiên của Lâm Cẩn chính là do Lê Hi lại đầu tư thêm hai ngàn vạn vào đoàn phim.
Kết quả đạo diễn nói ra một con số mà cậu không thể ngờ được: "Có người đầu tư thêm 8000 vạn, yêu cầu duy nhất chính là muốn cậu làm nam chính. Này còn không đơn giản, vốn dĩ nguyên tác chính là song nam chủ. Lúc trước là do tài chính chúng tôi không đủ mới cắt đi một ít cốt truyện, hiện tại thì tốt rồi, có thể quay theo nguyên tác, cũng sẽ không bị fan tác giả mắng."
Khi Lâm Cẩn nghe được 8000 vạn thì cả người đều phát ngốc.
Giá trị của cậu cao như vậy?
Đang muốn hỏi đạo diễn, đạo diễn nói xong liền cúp máy.
Lâm Cẩn thực không an tâm, vội vàng gọi điện thoại hỏi Lê Hi: "Anh lại đập 8000 vạn vào đoàn phim, muốn tôi diễn vai nam chính?"
"Cái gì 8000 vạn?" Đầu dây bên kia Lê Hi không biết có phải không nghe rõ hay không, còn chưa phản ứng lại.
Lâm Cẩn đem mấy lời đạo diễn nói lại một lần.
Lê Hi trầm mặc vài giây, rồi sau đó cười ha ha: "Đúng vậy, là tôi đầu tư thêm 8000 vạn."
Lâm Cẩn tức khắc áp lực rất lớn: "Kỳ thật anh không cần như vậy......"
"Tôi thích a." Lê Hi nói, "Cậu đừng xúc động, cậu phải đóng phim cho thật tốt, đừng làm số tiền tôi đầu tư phải lãng phí."
Nói chuyện với Lâm Cẩn xong, Lê Hi lập tức gọi điện cho Ngô đạo diễn: "8000 vạn là sao? Ai đầu tư?"
Cư nhiên có người dám bỏ ra một số tiền lớn như vậy để nâng Lâm Cẩn thành nam 1!
Lê Hi thực sự vô cùng khó chịu, ẩn ẩn có một loại cảm giác như người mình coi trọng còn chưa kịp xuống tay, lại bị người phía sau giành trước.
Đại khái là người đầu tư 8000 vạn kia đã dặn dò Ngô đạo diễn phải giữ bí mật, Ngô đạo diễn liền giả ngu: "Tôi cũng không biết là ai, dù sao có tiền để quay phim là được."
Lê Hi vốn muốn ép hỏi hắn, ai ngờ Ngô đạo diễn lại nhanh chóng cúp điện thoại.
Lúc sau Lê Hi lại cho người đi hỏi thăm một chút, cũng không tìm ra được rốt cuộc ai đã nâng đỡ Lâm Cẩn.