Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Chương 14: Song bì nãi

Sau khi mọi người rời đi, Băng Tâm trai bỗng yên tĩnh.

Nguyệt Nha Nhi lấy được mười lượng bạc mà Lại mụ mụ thua của nàng, là một tiểu nha đầu đem đến, khuôn mặt xị ra.

Nhứ nhân rất là vui sướиɠ, có ý muốn lấy ít quần áo cũ cho Nguyệt Nha Nhi.

Thấy nàng bỗng nhiên có chút khách khí, Nguyệt Nha Nhi nhất thời có chút không thích ứng được, lại nghe thấy Tiết Lệnh Khương nói:

“Tính tình nàng ta xưa nay chính là như vậy, trời nắng thì vui, trời mưa thì buồn. Ngươi cứ ngồi đi, hay là nói, ngươi ghét bỏ quần áo cũ của ta? Vẫn còn rất tốt, cũng không mặc được mấy lần.”

“Đó là tự nhiên, đồ của tam nương tử làm sao có thể không tốt được?”

Nguyệt Nha Nhi cười một cái. Lúc nàng còn là phú nhị đại, đối với quần áo trang sức cũng không có quá nhiều chú ý.

Quần áo hơn vạn cũng mặc, áo phông mười tệ cô cũng mặc.

Vốn dĩ là do trong lúc nấu ăn sẽ không cẩn thận dính bẩn, chỉ cần mặc thoải mái là được rồi.

Tiết Lệnh Khương chỉ tay đến cái ghế bên cạnh: “Ngươi ngồi lại đây, chúng ta dễ nói chuyện.”

Nguyệt Nha Nhi liền cách nàng gần thêm một ít, có thể ngửi thấy mùi son phấn của nàng, là mùi thơm hoa nhài.

“Lúc ngươi ở bên ngoài, có thấy được sự việc gì mới mẻ không.”

Có lẽ là buồn chán, muốn nghe chút bát quái?

Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm, liền cười hì hì nói: “Mới mẻ cũng có, ta ít nói, cũng không có gì để nói, chỉ có kể mấy câu chuyện cho tam nương tử nghe.”

Nguyệt Nha Nhi thấy ánh mặt trời rơi trên người Tiết Lệnh Khương, khiến cho tóc mây của nàng hơi tỏa sáng, chợt nhớ tới câu truyện cổ tích《Công chúa tóc mây》, vậy thì kể truyện này đi.

Câu truyện cũng không dài, Nguyệt Nha Nhi cũng chỉ kể phần trọng tâm.

Tiết Lệnh Khương nghe, thân thể hơi nghiêng về phía trước, bộ dạng giống như vô cùng hứng thú.

Kể hết truyện cổ tích, Tiết Lệnh Khương than thở: “Thực sự là nhân duyên tạo hóa, dưỡng mẫu của công chúa không hẳn là không thương nàng.”

“Cái gì công chúa?”

Nhứ nhân tìm đồ đến đây, vừa vặn nghe được câu này: “Là đang nói Phúc Nhạc công chúa sao?”

Phúc Nhạc công chúa là người nào?

Có lẽ là nhìn ra nghi hoặc của Nguyệt Nha Nhi, Tiết Lệnh Khương giải thích: “Là bát công chúa của tiên hoàng, khi còn bé ta may mắn được chơi đùa cùng nàng.”

“Đâu chỉ là chơi đùa.”

Nhứ nhân xen mồm, trên mặt đều là sự kiêu ngạo đối với những năm tháng ngày xưa:

“Khi đó Gia chủ của chúng ta còn trên triều, ai dám không cho Tiết gia mặt mũi. Tam nương tử khi đó thường xuyên phải tiến cung bồi Phúc Nhạc công chúa chơi đùa.”

“Đều là chuyện khi còn nhỏ.”

Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Năm nay công chúa hẳn là đã gả đi rồi?”

“Đúng là đã gả, có điều người đã mất vào tháng chín năm ngoái rồi.”

Tiết Lệnh Khương sầu não nói: “Không nói cái này nữa, nhứ nhân, ngươi lấy quần áo lại đây.”

Nhứ nhân nghe lệnh, ôm vài bộ quần áo lại đấy, vật liệu tốt, tơ lụa, thêu hoa tinh tế.

Tiết Lệnh Khương chọn một bộ ra, quay về Nguyệt Nha Nhi vẫy tay: “Cái này là ta lúc mười ba tuổi, tổ phụ đặc biệt vì ta mà làm.”

Đó là một cái áo khoác ngắn màu Hoàng Mai, phối với vải dệt màu xanh thêu hoa vàng.

Ánh mặt trời chiếu đến, rạng rỡ trước ánh nắng.

“Là đặc biệt thuê người làm riêng, là kiểu dáng lưu hành nhất lúc đó tại kinh thành.”

Đầu ngón tay của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên váy: “Ta bây giờ cũng không mặc được. Ngươi nếu không chê, vậy thì cầm lấy mặc đi.”

Nếu mặc không được, vậy vì sao phải mang từ tận nơi xa xôi như vậy đến nơi này?

Nguyệt Nha Nhi trong đầu lóe lên ý nghĩ này, còn chưa kịp nói chuyện, nhứ nhân đã đi đến: “Đúng vậy, nhanh thử một lần, ta mặc giúp ngươi.”

Đây là muốn nhìn thấy bản thân lúc trước từ chỗ nàng sao?

Nguyệt Nha Nhi dở khóc dở cười, tùy ý nàng lôi kéo mình tới phía sau thay y phục.

Nhứ nhân cao hứng, còn giúp nàng thay y phục, chải lại tóc cho nàng, cài lên hai cây trâm Thu Cúc.

“Tam nương tử nhìn xem, ta có thể khiến người khác đẹp hơn.”

Tiết Lệnh Khương nhìn thấy khuôn mặt của Nguyệt Nha Nhi, nhẹ giọng cười lên: “Bớt dát vàng lên mặt mình đi, là Nguyệt Nha Nhi sinh ra đã đẹp.”

Nàng đứng dậy, tinh tế tỉ mỉ nhìn Nguyệt Nha Nhi: “Bộ xiêm y này ta tặng ngươi, cũng không là thứ gì đặc biệt.”

Tầm mắt của nàng rơi vào trên người Nguyệt Nha Nhi, rất ôn nhu, nhưng Nguyệt Nha Nhi cảm thấy, nàng ta đang thông qua nàng nhìn lại những năm tháng trong quá khứ.

Nguyệt Nha Nhi ngoan ngoãn đứng, để cho các nàng xem.

Bỗng nhiên nhứ nhân kéo nhẹ váy nàng lên, lộ ra một đôi giày vải: “Ai nha, đã quên đổi giày cho ngươi.”

Nhứ nhân có chút phát sầu: “Chân ngươi to, giày cũ của tam nương tử có lẽ sẽ không đi vừa. Ta đi tìm của ta cho ngươi đi.”

Nàng thực sự đi tìm một đôi giầy thêu đến: “Đây là mới làm, chân ta vốn dĩ lớn hơn, đi không được.”

Thực sự cho rằng chân của ta quá to sao, đây rõ ràng là chân của người bình thường có được hay không?

Nguyệt Nha Nhi không nói được gì.

Đôi giày này nàng đi cũng không khác lắm, tuy rằng chân nhứ nhân to, là bởi vì hầu như nhứ nhân cũng không triệt để quấn chân, nhưng cũng hầu như đều dùng vài bọc lại, vì thế có vẻ nhỏ hơn một chút.

Biết được thẩm mỹ của việc bó chân của người cổ đại, nhưng lại không thể phân biệt nổi, Nguyệt Nha Nhi chỉ có thể bày ra một nụ cười tiêu chuẩn, không nói một lời nào.

Cười đùa một trận, Nguyệt Nha Nhi đứng dậy cáo từ, trước khi đi nhứ nhân lén lút kín đáo đưa cho nàng mười lượng bạc:

“Đây là tam nương tử thưởng cho ngươi. Nếu như sau này ngươi có làm món gì mới, cứ đưa tới, có việc gì mới mẻ, cũng kể cho tam nương tử. Còn bên gác cổng thì ta sẽ bảo bọn hắn, tiếp đãi ngươi thật tốt.”

Nguyệt Nha Nhi vốn dĩ định thay xiên y rồi mới ra ngoài, nhứ nhân thế nhưng không cho:

“Vất vả búi tóc cho ngươi như vậy, làm sao có thể bỏ đi được? Chí ít cũng phải mặc hết hôm nay.”

“Được được được, đều nghe nhứ nhân cô nương.”

Chờ đến khi đi ra khỏi Triệu phủ, đi ở trên đường, phụ nhân lang quân qua đường không khỏi nhìn Nguyệt Nha Nhi nhiều thêm một chút, một là do một thân xiên y này của nàng, còn lại có lẽ là do dung mạo của nguyên chủ.

Nguyệt Nha Nhi hơi có chút không dễ chịu, nhưng rất nhanh liền quen thuộc.

Bọn họ nhìn là việc của bọn họ, nàng tự đi đường của nàng.

Rất nhanh liền nhìn thấy Song Hồng lâu, Nguyệt Nha Nhi mới đi vào, một người hầu trà lập tức lại gần ân cần bắt chuyện: “Cô nương xin mời ngồi.”

“Ta không ngồi, ta tới tìm Vu lão bản của các ngươi.”

Vu Vân Vụ ở sau quầy nghe thấy động tĩnh, nhìn sang phía nàng. Thấy Nguyệt Nha Nhi một thân Cẩm Tú, hơi có chút giật mình: “Vừa nhìn là biết đã thắng.”

“Vận may mà thôi.”

Nguyệt Nha Nhi khiêm tốn nói, hỏi: “Vu đại ca, ngươi đã nói với cha ngươi chưa?”

“Đã nói.”

Hắn mời Nguyệt Nha Nhi vào chỗ, gọi người hầu trà đến rót trà: “Cha ta nói những việc này ta tự mình làm chủ là được. Ngươi định lúc nào thì đến đây bày sạp hàng?”

Nguyệt Nha Nhi tính toán diện tích hành lang dưới Song Hồng lâu: “Qua ba ngày nữa đi, ta còn phải đặt mua chút dụng cụ.”

Vu Vân Vụ phụ họa nói: “Cũng được. Ngươi nếu như muốn đặt đồ, tốt nhất là đi Tây Hà nhai, bọn họ chuyên bán dụng cụ có sẵn.”

“Đang muốn đi đây, đi ngang qua Song Hồng lâu nên vào chào ngươi một tiếng.”

“Một thân xiêm y này của ngươi đi mua đồ ở Tây Hà nhai, bọn hắn sợ là muốn giở công phu sư tử ngoạm.” Vu Vân Vụ cười giỡn nói.

Nguyệt Nha Nhi bất đắc dĩ nói: “Tam nương tử tặng quần áo cũ. Tóc của ta là do nhứ nhân chải, nàng nhất định phải bắt ta mặc ra ngoài, ta cũng không tiền từ chối.”

Hàn huyên một phen, Nguyệt Nha Nhi liền lên đường đi về phía Tây Hà nhai.

Mới đi tới một cái giao lộ, chợt nghe thấy tiếng nữ hài tử gọi nàng.

Nguyệt Nha Nhi quay đầu nhìn lại, trong đám người chạy ra một nữ hài, thở hồng hộc.

Chờ đến khi nàng ngẩng đầu lên, Nguyệt Nha Nhi mới nhìn rõ là ai.

Hóa ra là nữ nhi của nhà nuôi bò sữa Lỗ Đại Nữu.

“Xa xa nhìn thấy giống ngươi, nhưng ta cũng không dám nhận.”

Lỗ Đại Nữu nhìn chằm chằm quần áo của Nguyệt Nha Nhi: “Ngươi làm sao có thể mặc một bộ quần áo tốt như vậy?”

“Là một vị nương tử tặng quần áo cũ cho ta.”

Lỗ Đại Nữu có chút khϊếp sợ: “Nàng làm gì mà lại đưa ngươi quần áo tốt như vậy?”

Nguyệt Nha Nhi kiên trì nói: “Có thể là bởi vì cảm thấy điểm tâm của ta làm rất ngon.”

“Ngươi làm điểm tâm ngon như vậy sao?”

“Cũng không tệ lắm.”

“Có thể kiếm tiền sao?”

Nguyệt Nha Nhi gật gù, sau đó nàng thấy Lỗ Đại Nữu thay đổi sắc mặt, nghiêm trang nói:

“Nguyệt Nha Nhi, ta muốn hợp tác với ngươi, ngươi xem có được hay không?”

Vậy thì có hơi bất ngờ.

Nguyệt Nha Nhi nhất thời không biết làm sao để trả lời nàng, nàng muốn bày sạp bán hàng, đúng là cần một người đến giúp đỡ.

Có lẽ là thấy nàng do dự, Lỗ Đại Nữu vội vàng khoe khoang bản thân: “Ta làm việc rất lưu loát. Thật sự, việc gì ta cũng có thể làm.”

Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ngày mai ngươi đến hẻm Hạnh Hoa đi, để ngươi thử một lần.”

Lỗ Đại Nữu cười đáp ứng, trước khi đi vẫn luôn dặn dò: “Buổi sáng ngày mai ta nhất định sẽ đến.”

Giống như vừa nhặt được một người công nhân.

Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, gọi lại Lỗ Đại Nữu: “Ngươi chờ một chút, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.”

Tây Hà nhai quả nhiên bán đủ thứ, tủ, băng ghế, tráp, bình rượu… Không thiếu gì cả.

Đúng là không tệ, Tây Hà nhai bán gia thấy Nguyệt Nha Nhi một thân thân quần áo tốt, đều không hẹn mà cùng đem giá cả nâng cao.

Nguyệt Nha Nhi dở khóc dở cười, lẽ nào ta đến đây để làm dê béo sao?

Nói đến, ở chuyện ép giá này nàng lại không có thiên phú nào.

Lúc này, tác dụng của Lỗ Đại Nữu lộ ra vô cùng rõ ràng, nàng có thể tìm ra chỗ sai sót của vật phẩm, hùng hổ doạ người muốn hạ giá.

Mồm miệng gọn gàng đến mức Nguyệt Nha Nhi hận không thể lấy sổ nhỏ ra ghi lại, ghi nhỡ kỹ lại cách ép giá của nàng ta.

Nhà bán hàng bị bức ép đến e ngại: “Tiểu nha đầu này, ngươi ép giá bớt ác đi một chút!”

Lỗ Đại Nữu hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang dẫn Nguyệt Nha Nhi vào các cửa hàng ở Tây Hà nhai, mua rất nhiều đồ lặt vặt.

Thấy Nguyệt Nha Nhi mua nhiều đồ như vậy, nàng rất ân cần đoạt lấy bao quần áo, không chịu để cho Nguyệt Nha Nhi xách.

“Làm hỏng bộ quần áo tốt này thì làm sao bây giờ?”

Lỗ Đại Nữu lí lẽ hùng hồn nói.

Chờ đến khi hai ngươi xách bao lớn bao nhỏ về hẻm Hạnh Hoa thì đã qua giờ ăn cơm.

Nguyệt Nha Nhi có chút không thuận tiện, mời Lỗ Đại Nữu ở lại ăn cơm rồi hãy đi.

Thời gian eo hẹp, nàng cũng không làm món gì quá phức tạp, thấy đêm qua còn có cơm thừa, nàng liền làm cơm rang trứng.

Trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm, khắp phòng đều ngửi thấy được.

Lỗ Đại Nữu ngồi ở bên trong nhà chính, nghểnh cổ nhìn về phía phòng bếp.

Nàng lúc đầu đã đánh giá gian nhà của Nguyệt Nha Nhi, chỉ có một ấn tượng duy nhất—— sạch sẽ.

Không biết đi theo Nguyệt Nha Nhi làm việc, đến cùng có được hay không.

Lỗ Đại Nữu tính toán trước trong lòng.

Không lâu lắm, Nguyệt Nha Nhi mang một bát cơm rang trứng lớn ra, lại bưng ra một bát song bì nãi đầy.

“Ngươi ăn tạm trước đi.”

Nói thì nói như thế, nhưng Lỗ Đại Nữu đã cầm bát song bì nãi lên ăn, phát hiện vật này có chút đặc biệt.

Nàng đã ăn nhiều loại sản phẩm từ sữa, nhưng cho tới bây giờ vẫn còn chưa ăn món nào có thể ngon như vậy.

Sữa bò được chưng mềm mềm mại mại, mùi sữa nồng nặc.

Cũng không biết nàng là làm thế nào, thế mà lại có hai lớp váng sữa!

Tầng váng sữa trên thì ngọt, tấng dưới thì trơn, vào miệng thì đầy mùi thơm.

Chỉ bằng vào một bát song bì nãi này, Lỗ Đại Nữu kiên quyết phải đi theo Nguyệt Nha Nhi làm việc, chuẩn không sai!