Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Chương 13: Ốc bơ (6)

Lúc Triệu gia cô nãi nãi Triệu Thu nương về nhà mẹ đẻ, nghe thấy một chuyện mới mẻ.

Em dâu không biết tìm được nha đầu bán điểm tâm ở đâu lại muốn so tay nghề với Lại mụ mụ, xem ai làm được ốc bơ ngon hơn.

Triệu Thu nương nghe xong tin tức này, lập tức cười phá lên: “So ốc bơ với Lại mụ mụ, nha đầu này không phải là bị điên chứ? Tam đệ tức phụ nhất định phải muốn mất mặt như vậy à?”

Triệu thái thái ngồi trên ghế nhấp một ngụm trá, chầm chậm nói: “Đừng nói Khương nha đầu, nàng ta cũng chỉ là bị người ta che mắt mà thôi.”

“Nương tâm địa tốt, quan tâm bạch nhãn lang thì có lợi gì.”

Triệu Thu nương cao giọng:

“Tiết Lệnh Khương, nhìn tưởng là khuê tú đoan trang, kì thực là đồ tâm địa độc ác. Mới gả vào không bao lâu, đã nghĩ cách làm Triệu gia gia, nàng ăn gan hùm mật gấu, còn dám đuổi người của nương ra ngoài! Quỳ ba ngày ở từ đường, ta thấy còn nhẹ chán!”

Lại mụ mụ dẫn theo nha hoàn mang điểm tâm vào, nghe xong lời này liền tiếp lời nói:

“Phu nhân của chúng ta tâm địa tốt, làm sao có thể tính toán với tiểu bối.”

“Chỉ có nàng ta bận rộn, mỗi việc ngủ trưa thôi, người ở trong sân nghe hí cũng không được. Nói cái gì mà một chút động tĩnh cũng không thể có.”

Triệu Thu nương cầm một miếng bánh quế ở trong tay: “Thực sự là đại tiểu thư yểu điệu, còn tưởng là gia gia của nàng vẫn làm Lễ bộ Thượng Thư. Lại nói, nơi này Giang Nam, không phải là Kinh Thành. Làm sao mà một chút thức thời cũng không biết.”

Nàng cắn nhẹ bánh quế, đậu phộng chiên vừa đủ, vừa giòn lại vừa mỏng. Đường trắng trước tác động của nhiệt, dính chặt với bột mì, giòn mà ngọt.

“Ta ở Cố gia, chỉ muốn ăn điểm tâm của Lại mụ mụ.” Triệu Thu nương cười nói.

Lại mụ mụ hiền lành nhìn nàng: “Cô nãi nãi muốn ăn cái gì, phái người lại đây nói một tiếng, ta lập tức làm cho ngài mang đi.”

“Thật sự.”

Triệu Thu nương lại cầm một miếng: “Vậy ta sẽ không khách khí.”

Triệu thái thái véo nàng một chút: “Đều đã làm nương của người ta, còn có tính trẻ con như vậy.”

Hai người đang trêu chọc nhau, chợt nghe thấy tiếng nha hoàn thông báo, nói tam nương tử đến thỉnh an.

Triệu Thu nương vội vã lấy khăn tay lau sạch vụn bánh trên tay, phủi bộ váy.

Ngồi thẳng vai, Tiết Lệnh Khương hướng hành lễ Triệu thái thái: “Thỉnh an nương.”

Triệu thái thái đã sớm bỏ tách trà xuống, trong tay cầm một chuỗi phật châu, chuyển xong một vòng, mới nói: “Đứng lên đi.”

Tiết Lệnh Khương đứng thẳng tắp, hướng Triệu Thu nương hành lễ: “Cô nãi nãi luôn tốt.”

Triệu Thu nương “Ừ” một tiếng, khẽ nâng cằm:

“Nghe nói ngươi tìm một nha đầu bán điểm tâm muốn tỷ thí tay nghề với Lại mụ mụ?”

“Là có chuyện như thế.”

“Vừa vặn đúng lúc ta đã trở về, muốn xem một chút náo nhiệt này, Tam đệ muội sẽ đồng ý chứ?”

Tiết Lệnh Khương ngẩn ra: “Vốn dĩ là trò đùa của trẻ con, cô nãi nãi nếu như đồng ý, mời tự nhiên đến.”

Mới nói không đến mấy câu, tiểu nha hoàn đã mang ghế đến, Triệu thái thái liền nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi.”

Tiết Lệnh Khương theo tiếng trở ra.

Truyện được dịch bởi Aplisevi’s Peaches Garden và chỉ được đăng tại wordpress của Aplisevi, những nơi khác đều là ăn cắp

Đi về đến Băng Tâm trai, nhứ nhân tức giận nói:

“Cô nãi nãi đến để làm cái gì? nàng từ nhỏ đến lớn đều ăn điểm tâm của Lại mụ mụ, làm sao có thể để cho người ngoài nói lời không hay. Không biết chừng là do lão Lại mụ mụ kia bày kế.”

Nghe tiếng oán giận quen thuộc, Tiết Lệnh Khương dừng bước chân lại:

“Nhứ nhân, ngươi cũng nên thu lại tính tình đi. Tiết gia đã không còn giống như lúc trước, thứ ca của ta là đồ lố bịch, ai sẽ quan tâm ngươi đây.”

Huống hồ, người thực sự đau lòng nàng là tổ mẫu, phụ thân sớm đã không còn.

Giọng nói của nàng bình thản, mang theo một chút phiền muộn, giống như hoa thấy gió thu thì héo.

Nhứ nhân có chút oan ức, nhưng nàng biết tam nương tử có thể nói ra ngôn ngữ như này, đã là nhẫn nhịn bất mãn.

Nàng làm bạn với Tiết Lệnh Khương nhiều năm, bình thường Tiết Lệnh Khương bất mãn, cũng chỉ là mím chặt môi, lời nói: “Như vậy không tốt.”

Chủ tớ âm u đối lập, lặng im chốc lát, Tiết Lệnh Khương bắt đầu chậm rãi bước đi.

Một đôi bàn chân nhỏ quấn nhiều năm như vậy, tuy rằng đã sớm không còn cảm giác đau đớn như giẫm phải mảnh sứ lúc đầu, nhưng đến cuối cùng vẫn là đau.

Tiết Lệnh Khương cầm một quyển《Thái thượng cảm ứng thiên》 đến chép, chép được một nửa, bỗng nhiên nghe người thông báo, nói Nguyệt Nha Nhi đến rồi.

Hôm nay trời mưa, rửa sạch sẽ bầu trời, giống như mặt hồ trong suốt.

Nguyệt Nha Nhi đạp lên ánh nắng bước vào nhé, loại này nhà kiểu cũ này, dù sao cũng hơi tối tăm, ngăn lại phần lớn ánh nắng ở bên ngoài.

Trong tay nàng mang theo một hộp đựng thức ăn, hành lễ chúc Tiết Lệnh Khương “Vạn phúc”, mặt mày vui vẻ: “Tam nương tử, ta cũng coi như không phụ sự kỳ vọng.”

Tiết Lệnh Khương ngẩng đầu nhìn nàng, vuốt cằm nói: “Khổ cho ngươi rồi, mời ngồi.”

Chờ đến Nguyệt Nha Nhi ngồi vào chỗ của mình, nhứ nhân cũng dẫn nha hoàn dâng trà lên.

“Đều là do ngươi gây sự, Triệu gia cô nãi nãi hôm nay đến rồi, cũng muốn đi qua xem trò vui, nói muốn thử làm phán quan một lần. Ngươi không được làm mất mặt tam nương tử đâu đấy.”

Nguyệt Nha Nhi nghi ngờ nói: “Ta ngược lại thật ra có chút tự tin. Để Triệu gia cô nãi nãi đến làm phán quan, ai biết được nàng ta có giở trò hay không?”

“Ai nói không phải đâu?”

Nhứ nhân nói: “Mỗi lần vị cô nãi nãi này về nhà mẹ đẻ là sẽ hành hạ tam nương tử của chúng ta. Giữa trưa đi ngủ, nàng gọi gánh hát tới hát hí khúc, a a a a, cho rằng người khác đều điếc hết rồi có phải không?”

Nghe thế nào cũng thấy là người hay gây phiền toái, Nguyệt Nha Nhi cau mày, bắt đầu nghĩ đối sách.

“Thu nương khi nói chuyện, là quá mức nhanh mồm nhanh miệng.”

Tiết Lệnh Khương cười khổ: “Ta cũng không biết làm sao, liền đắc tội nàng.”

“Không bằng như này đi.”

Nguyệt Nha Nhi bày kế: “Nàng là người nhanh mồm nhanh miệng, hơn nửa cũng để ý mặt mũi. Nếu phải làm giám khảo, vậy sẽ đơn giản. Nói nghi ngờ của chúng ta với nàng ta, sau đó khiến cho nàng ta đáp ứng chọn đàng hoàng.”

Đạt được tam nương tử cho phép, nhứ nhân đặc biệt gọi đàn bà Trục lý trong nhà đến, nói lo lắng cho Triệu Thu nương.

Còn theo ý tứ của Nguyệt Nha Nhi kích động nàng: “Đều nói cô nãi nãi làm việc công bằng, vậy thì chọn đồ công bằng. Hai đĩa ốc bơ trước mặt, ai cũng không biết là ai làm, chỉ nói đĩa nào tốt là được.”

Triệu Thu nương biết được người ngoài nghi ngờ mình, nhất thời không vui:

“Nói gì vậy, Thu nương ta là người như vậy sao? Manh tuyển thì manh tuyển, Lại mụ mụ còn có thể sợ nha đầu mà các ngươi mang tới?”

Lại mụ mụ ở bên cạnh vốn dĩ còn muốn khuyên, nhưng khi nghe lời này, không thể không bỏ ra nụ cười đến phụ họa.

Cả đám vốn là đều ở nhà nhàm chán, nhàn rỗi, đều dồn dập đi đến Băng Tâm trai xem trò vui.

Triệu Thu nương dẫn đầu, nghĩ thầm Tiết Lệnh Khương đến cửa làm bẽ mặt nàng, nàng nhất định phải thay nương giải oan khuất.

Vì thế đến Băng Tâm trai, bắt đầu bắt bẻ khắp nơi.

Nói cái gì đá lát đường quá thô, không phải Linh tú bản địa; còn nói dùng đồ bạc quá mức khoe khoang, làm gì có sự thanh nhã của Thanh Từ.

Nhứ nhân cưỡng chế tức giận, trong âm thầm nhiều lần căn dặn Nguyệt Nha Nhi: “Ngươi không thể để mất mặt.”

Người trong Băng Tâm trai sắc mặt bất an, Lại mụ mụ nhìn thấy tình cảnh này liền hài lòng.

Lại mụ mụ tự tin mấy chục năm tay nghề làm ốc bơ, cho dù nha đầu kia thực sự làm được, mùi vị cùng với hình dạng tốt, kiểu gì cũng sẽ kém nàng một đoạn.

Trong lòng nghĩ như vậy trước, nàng càng ra vẻ như đã biết trước.

Một tiểu nha hoàn mang tới một khay khăn lụa, thêu đại hồng Thạch Lưu hoa.

Triệu Thu nương nhận lấy, nhìn Nguyệt Nha Nhi một chút: “Ta làm việc luôn luôn công chính, ai tốt ai xấu, tuyệt đối sẽ không nói linh tinh. Không giống như mấy người, giả vờ giả vịt.”

Nàng lấy khăn lụa xuống, sai người mang hay đĩa ốc bơ lên.

Triệu Thu nương thϊếp thân nha hoàn liền nâng hai đĩa mạ vàng lên, lần lượt dùng thìa hoa mai đút cho nàng.

Trong phòng có rất nhiều Trục lý có kinh nghiệm nhiều năm đang ngồi, bên ngoài cũng có nha hoàn bà vυ' đang nhìn lén, đều không lên tiếng, lẳng lặng nhìn chằm chằm biểu hiện của Triệu Thu nương.

Món ốc bơ này, đối với gia đình bình thường mà nói, nhiều nhất một năm chỉ ăn được mấy lần, đối với thiên kim như Triệu Thu nương, lại là món điểm tâm bình thường.

Nhưng nàng lúc trước không hay ăn, bởi vì cảm thấy ăn quá ngấy.

Sau khi xuất giá, Triệu Thu nương càng ít ăn điểm tâm ở nhà mẹ đẻ, bởi vậy chỉ nhớ rõ đại khái mùi vị ra sao.

Đĩa ốc bơ thứ nhất, mùi vị đúng chuẩn, vào miệng là ngọt ngào, nhưng ăn xong cũng chỉ có vị ngọt nhàn nhạt.

Triệu Thu nương uống hớp trà, trung hoà vị ngọt.

Đĩa ốc bơ này lại có chút ngọt, phỏng chừng là do nha đầu kia làm.

Chưa từng va chạm ngoài xa hội, tự nhiên cứ thế mà liệu mạng đổ đường vào, không biết tốt quá hoá dở, đổ có vẻ hơi ngấy.

Triệu Thu nương trong lòng nghĩ trước, có điều tiểu nha đầu kia, có thể làm thành như vậy, cũng coi như có thiên phú, chẳng trách có thể che mắt Tiết Lệnh Khương.

Ung dung thong thả uống xong trà, Triệu Thu nương lại thử một đĩa ốc bơ khác.

Chưa vào miệng, mùi sữa đã xông vào mũi.

Bỏ vào miệng, giống như sương ngọt, tan trong miệng.

Đặc biệt chính là bên trong mùi sữa nông nặc, lại xen lẫn mùi hoa hồng như ẩn như hiện.

Không có chút chán ngấy nào, mùi hương hoa hồng làm mới hương vị.

Đường bơ bên trong cũng bớt ngấy, giống như một mỹ nhân thanh mảnh, dư vị lâu đai.

Tay nghề của Lại mụ mụ, làm sao có thể phát triển nhiều như vậy?

Không tự chủ được, khóe miệng Triệu Thu nương hơi cong.

Có lẽ là đĩa ốc bơ làm vô cùng tinh tế này, quả thực là mỹ vị.

Nàng ăn xong toàn bộ miếng ốc bơ nhỏ, liền gọi nha hoàn lại uy một miếng.

“Cái này được!” Triệu Thu nương nói như đinh chém sắt, một cái xốc lên khăn lụa, nhưng lại thấy mặt Lại mụ mụ xanh lại, bộ dạng lúng túng.

Nhứ nhân “hì hì” cười ra tiếng: “Cô nãi nãi thật là tinh mắt, cái đĩa mà ngươi khen này là do Nguyệt Nha Nhi của chúng ta làm.”

Ai là Nguyệt Nha Nhi? Không phải là Lại mụ mụ làm sao?

Triệu Thu nương thân thể hơi nghiêng về phía trước, con mắt hơi trợn to.

Bộ dạng vô cùng ngạc nhiên: “Cái gì, là nha đầu mà các ngươi tìm đến làm? Không thể nào!”

“Làm sao không thể.”

Nhứ nhân tiến lên một bước, cầm lấy hai đĩa ốc bơ giống nhau: “Ngươi xem Nguyệt Nha Nhi làm, vẻ ngoài tinh tế hơn sơ với Lại mụ mụ làm, vẫn có hai màu một đỏ một trắng, rất dễ nhìn!”

Trong tay nàng cầm hai đĩa ốc bơ, nhưng mắt lại nhìn thẳng vào Lại mụ mụ.

Lời nói ra, giống như bát nước đổ đi. Triệu Thu nương nói cái mà Nguyệt Nha Nhi làm ăn ngon, xem lão già ngươi còn gì để nói!

Trên mặt Lại mụ mụ hết xanh rồi lại trắng, trước khung cảnh ngột ngạt, tiến lên hành lễ chúc Triệu Thu nương cùng Tiết Lệnh Khương vạn phúc: “Là lão thân bất cẩn, tài nghệ không bằng người.”

Nàng xoay người lấy túi tiền ra, nhứ nhân đuổi theo gọi, dương dương tự đắc: “Ai, mười lượng bạc của ngươi đâu? Lớn tuổi như vậy rồi, còn muốn nợ bạc của tiểu cô nương hay sao?”

Lại mụ mụ dừng chân: “Đang muốn đi lấy. Không có việc gì ai lại đem bạc theo, leng keng leng keng giống như thùng nước không nắp, không biết khi nào sẽ gặp phiền phức!”

Nhứ nhân hoàn toàn không để ý lắm, nhìn một cái, lão già này đang cuống lên.

Nguyệt Nha Nhi đúng là tiến lên một bước, nói: “Nhận được ưu ái của cô nãi nãi, đa tạ Lại mụ mụ chỉ điểm, bằng không ta cũng không thể làm được đĩa ốc bơ tốt như vậy.”

“Lại mụ mụ đã từng chỉ điểm ngươi?” Triệu Thu nương nhanh chóng hỏi.

“Tam nương tử cho ta thử qua tay nghề của Lại mụ mụ, ta cũng là dựa vào đây mà thêm chút ý nghĩ của riêng bản thân. Nếu không do Lại mụ mụ, ta cũng không học được.”

Nàng nói tình chân ý thiết, không có chút ý trào phúng nào.

Để Triệu Thu nương cảm thấy mặt mũi mới mất quay trở lại.

Quay lưng với mọi người, Lại mụ mụ “Hừ” một tiếng: “Thua chính là thua, ngươi không cần phải đội mũ hoa cho ta. Yên tâm, mười lượng bạc, tuyệt đối sẽ không thiếu của ngươi.”

Nói xong, nhấc chân rời đi.

Triệu Thu nương cũng nói có việc nhanh chóng rời đi.