Chu Thăng mờ mịt nhìn vào mắt Phó Lập Quần, Phó Lập Quần xấu hổ lè lưỡi ra y như chó.
Lúc ấy Dư Hạo cực kỳ muốn tiện tay mở chỗ đó xem một cái, nhưng cho dù như thế nào thì vẫn phải nhịn xuống. Sau khi xong lập tức trả điện thoại cho Chu Thăng đang suýt chút nữa nổi quạu trong lòng, bắt đầu liên lạc với người liên hệ.
Bên kia vừa lúc là buổi sáng, người liên hệ rất nhanh đã gửi cho y phần tư liệu bằng tiếng Trung, để y phiên dịch sang tiếng Anh trước. Dư Hạo liếc nhìn, đó là một phần tư liệu bào khoảng những năm 1993 - 2015, báo chí nhiều nơi trên nước Mỹ đưa tin, các mẩu báo bị cắt ra và quét dưới dạng các tệp tin điện tử, nội dung có liên quan đến tổ chức Y tế thế giới (WHO) và tâm lý sức khỏe, bên đó yêu cầu phiên dịch sang tiếng Trung để lưu trữ làm tư liệu trích dẫn luật pháp.
Trần Diệp Khải cùng lúc nhắn tin đến, hỏi dịch sao rồi, Dư Hạo liền hỏi công dụng của mấy tư liệu này, Trần Diệp Khải đáp: 【 Lúc viết luận văn, phải dẫn luật pháp trong thư viện ra dùng, cố gắng đừng dịch sai số liệu là được, câu từ không cần quá khắt khe đâu. 】
Dư Hạo tra rồi dịch qua dịch lại, Chu Thăng duỗi tay xuống búng một cái.
"Mấy giờ rồi, còn chưa ngủ hả?"
Dư Hạo ngẩng đầu, Chu Thăng có chút mệt mỏi cúi đầu xuống dò xét nhìn Dư Hạo, hai người nhìn nhau trong chốc lát, Dư Hạo nói: "Cậu ngủ đi, tôi còn bận một lúc nữa."
"Đói không?" Chu Thăng nói: "Tôi làm chút gì cho cậu ăn tiếp nha?"
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng nở nụ cười, xoay người dậy, Dư Hạo vội nói: "Không cần phiền phức thế, tôi đi ngủ giờ đây."
"To gan!" Phó Lập Quần cũng chưa ngủ, ở bên kia giường nói, "Cho cậu ăn tiếp mà cậu dám không ăn! Ờ thì... Cậu ấy không ăn thì tao ăn cho, nấu một nồi đi, thiếu gia à, tao đói bụng lắm rồi."
Chu Thăng: "..."
Bắt đầu từ tháng 5, ký túc xá không cắt điện nữa, cũng có thể mở quạt điện ra, chắc sợ sinh viên bị cảm nắng. Chu Thăng bật đèn, tinh thần Phó Lập Quần lại phấn chấn lên ngay lập tức. Chu Thăng đi ra ban công rửa tay, nấu một nồi mì gói, thuận tiện chiên chín trứng gà, mỗi người ba quả, ăn xong Phó Lập Quần đi rửa nồi, lăn qua lộn lại đến bốn giờ, mãi mới đi ngủ.
"Bọn mày lại nấu cơm trong ký túc xá à? Đêm hôm khuya khoắt còn chiên rán cái gì? Còn để cho người khác sống không thế?"
Phòng đối diện lại sang gõ cửa, Phó Lập Quần nói: "Đã ăn xong từ đời rồi! Lần sau sang sớm đi ba nội ạ!"
Dư Hạo rất buồn ngủ, đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên cảm giác được Chu Thăng vươn tay tới, vỗ nhẹ hai cái vào sườn mặt mình.
Dư Hạo: "???"
Y lại nằm mơ, lần này Chu Thăng dựng một cái tàu lượn siêu tốc trong mộng y, khi tỉnh lại Dư Hạo chỉ nhớ rõ tàu lượn siêu tốc, những thứ khác thì quên sạch không còn một mảnh.
"Cậu làm gì ở trong giấc mộng tôi thế?" Dư Hạo hỏi khi Chu Thăng đang đánh răng, Chu Thăng nhìn y một cái, trong miệng đầy bọt trắng, đứng tránh y ra.
Dư Hạo nói: "Tôi làm gì già đến nỗi không nhớ được gì trong mơ chứ?"
Chu Thăng súc miệng: "Bữa sáng ăn gì? Tôi đi mua."
Dư Hạo khốn khổ muốn chết, tối hôm qua ngủ không đến năm tiếng, nói: "Sao bây giờ tôi cứ cảm thấy bản thân luôn không nhớ được... chuyện trong mơ nhỉ?"
Chu Thăng giấu điện thoại đi ra ngoài, trước khi đi nói: "Chuyện này không phải rất bình thường à?"
Dư Hạo: "???"
Ngay trước giấc mộng tàu lượn siêu tốc hôm qua, Dư Hạo đã có ba giấc mộng không thể nhớ nổi nội dung, bao gồm cả giấc mộng ngắm pháo hoa vào đêm giao thừa, chơi parkour dưới Vạn Lý Trường Thành tháng trước, cộng thêm đêm qua nữa. Chẳng lẽ lúc tiến vào mộng cảnh của người khác thì lại dễ dàng bị quên đi ư? Không nên như vậy chứ? Cái lần Chu Thăng vào trong mộng cảnh của y để tán dóc về Lâm Tầm, ngược lại y nhớ rất rõ mà.
Có phải Chu Thăng đã dùng cách gì khiến y quên đi hay không? Dư Hạo không hiểu gì mà đánh răng rửa mặt, Chu Thăng mua đồ ăn sáng trở về, hỏi: "Dịch xong chưa?"
Dư Hạo nghĩ thầm nhất định Chu Thăng giấu mình cái gì đó, hắn đang cố gắng dời đi lực chú ý của y, nhưng y thức thời không truy hỏi lại, đáp: "Phải dịch đến một tháng nữa cơ."
Chu Thăng nói: "Mua laptop cho cậu nhé."
Dư Hạo lập tức từ chối, Chu Thăng lại nói: "Tôi muốn mua từ lâu rồi, dùng để xem kịch."
"Đọc sách đi!" Dư Hạo nói, "Xem kịch xem kịch, suốt ngày xem kịch."
Chu Thăng lại cười, vẫn giống như bình thường lúc gọi Dư Hạo dậy đi học, nhưng không biết vì sao hôm nay, dường như vòng tay ôm lấy này của hắn còn siết chặt hơn một chút.
"Có chuyện muốn thương lượng với cậu." Trước giờ học chung, Chu Thăng đột nhiên trầm giọng nói với Dư Hạo.
"Phó Lập Quần."
"Có ạ!" Dư Hạo cực kỳ căng thẳng chờ điểm danh, quả nhiên không để ý một chút đã điểm danh đến Phó Lập Quần.
Giáo viên nói: "Phó Lập Quần? Em là Phó Lập Quần à? Em đây... đây... Em chính là đội trưởng đội bóng rổ của trường sao? Còn Phó Lập Quần nào khác không?"
Lập tức cả giảng đường cười ầm ĩ, Dư Hạo trong lòng nổi giận: Phó Lập Quần! Thế mà cậu cũng không nói với tôi việc giáo viên đã biết cậu?!
"Đúng vậy." Chu Thăng lập tức ngẩng đầu nói, "Không còn Phó Lập Quần khác! Sao vậy, có vấn đề gì à?"
Lại là một trận cười vang, giáo viên nghi ngờ nhìn qua, lập tức phía trước có một người cao to ở lớp Chu Thăng dịch người sang chắn trước mặt Dư Hạo, nói: "Bọn em đều cực kỳ phục Lập Quần, kỹ thuật của cậu ấy đỉnh lắm!"
"Sát thủ bóng ba điểm đấy ạ." Lại có người nói.
Giáo viên không nói nữa, tiếp tục điểm danh.
Dư Hạo cạn lời luôn.
"Cậu lại làm thuê à?" Sau khi tan học, Chu Thăng ở trong ký túc xá dùng một ngón tay xoay bóng rổ, nói với Dư Hạo, "Chơi bóng đi."
"Không đi." Dư Hạo nói, "Tôi phải làm phiên dịch viên part time, nhiều thứ lắm rồi làm không xuể."
Hôm nay đối phương đọc xong bản dịch của Dư Hạo, cơ bản cũng coi là hài lòng, sau đó đã đem toàn bộ nội dung công việc chuyển đến, Dư Hạo vừa nhìn thấy đã lập tức muốn phát điên, hôm qua dịch bốn bài báo đã mất sáu tiếng đồng hồ, giờ click mở nội dung còn lại, bên trong có tận 1145 bài báo, cho dù không ăn không uống, cắm mặt vào dịch cũng phải hơn nửa năm.
Dư Hạo tập trung tinh thần đọc báo bằng tiếng Anh, đầu tiên đọc qua một lần, sau đó dịch từng câu từng chữ, còn phải tra cứu rất nhiều địa danh. Y vừa quay đầu lại đã thấy Chu Thăng diện cả bộ quần áo bóng rổ, cũng không đi chơi bóng, lại ngồi ở một bên nhìn. . truyện đam mỹ
"Cậu đi đi." Dư Hạo nói, "Đừng để ý tôi."
Chu Thăng nói: "Không đi, chăm chỉ học tập, cố gắng phát triển. Thầy Dư dạy thử xem nào, từ này có nghĩa là gì?"
"Đây là một địa danh, dịch từ tiếng Ý qua, đừng có lì lợm nữa!" Dư Hạo nói, "Cậu mau đi chơi bóng đi."
Chu Thăng ngồi ở bên cạnh chẳng thèm đi, Dư Hạo quay đầu lại dò xét hắn một lúc, chợt thấy Chu Thăng mặc bộ đồng phục bóng rổ màu đỏ này trông rất đẹp trai, không, là cực kỳ đẹp trai, hơn nữa y có cảm giác Chu Thăng lại cao hơn rồi.
"Nhìn gì?" Chu Thăng nói, "Cứ không hiểu là lại nhìn tôi, tôi là quyển từ điển à, tôi cũng không hiểu gì đâu."
Dư Hạo mỉm cười, lại cảm thấy Chu Thăng hôm nay hình như có chút khác thường, gần suốt một tháng, hai người bọn họ đều không còn trêu đùa nhau kiểu ngớ ngẩn như thế này.
"Có phải cậu cao lên không?" Dư Hạo hoài nghi nói.
Chu Thăng đứng dậy, cởi giày bóng rổ, đi tất, đứng trước cái thước cạnh cửa sổ, nói: "Cao lên à? Không để ý."
Dư Hạo ngước mắt lên, lấy vở chống qua, nói: "Một mét tám lăm! Cậu cao hơn 5 cm rồi đó!"
Chu Thăng: "Tôi vốn dĩ đã cao 1m85 rồi, cậu thì sao? Cậu đo đi?"
Dư Hạo vội vàng phiên dịch, không định quan tâm đến hắn, nhưng lại không lay chuyển được Chu Thăng nên đành phải đứng dậy đo hẳn hoi. Chu Thăng đưa mắt nhìn qua, cầm vở chống xuống, nói: "Vẫn là 1m76, ai bảo cậu không chịu ăn cơm tôi nấu, tự nhìn đi, có cao lên được đâu?"
Dư Hạo liếc mắt nhìn hắn: "Cậu chụp tôi xem nào? Cậu lừa tôi, chắc chắn tôi cũng phải cao lên chứ."
"Được rồi, cậu kiếm tiền tiếp đi." Chu Thăng nói, "Buổi tối ăn cái gì? Tôi đi mua đồ ăn, Phó Lập Quần không ở đây, tùy tiện ăn chút đi."
Ban đầu Dư Hạo muốn nói đừng phiền phức quá, nhưng sợ Chu Thăng lại hiểu lầm, nói: "Muốn ăn cơm niêu gà xào nấm măng đông."
"Đây là tháng mấy rồi, đi đâu tìm măng đông cho cậu." Chu Thăng nói, "Mua gì ăn nấy đi." Nói xong liền mở cửa đi luôn.
Dư Hạo ngồi dịch đến choáng váng đầu óc, mấy ngày gần đây thời tiết âm u, cả người cứ nhớp nháp dính dính, vô cùng oi bức, mọi thứ kết hợp lại khiến y đau nửa đầu. Đến lúc chạng vạng, Chu Thăng mới trở về, không biết đào ở đâu ra một hộp măng đông, bắt đầu nấu cơm cho Dư Hạo.
Chu Thăng: "Còn dịch à?"
Dư Hạo rửa bát xong lại ngồi xuống phiên dịch, "Ừ" một tiếng, Chu Thăng nói gì đó, nhất thời Dư hạo không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn hắn, Chu Thăng liền nói: "Không có việc gì, cậu mau làm tiếp đi."
Dư Hạo nhớ lại hôm nay Chu Thăng có nói "Thương lượng" gì đó, hỏi: "Muốn thương lượng chuyện gì? Tôi không vội."
Lần trước Chu Thăng nói "Thương lượng" chính là muốn Dư Hạo dọn ký túc xá, Dư Hạo cảm thấy chắc lần này cũng là chuyện quan trọng.
"Thôi dẹp đi." Chu Thăng nhìn điện thoại, nói, "Tôi cũng chưa nghĩ ra, tôi ngủ, cậu nhỏ tiếng một chút."
Dư Hạo chỉnh tối màn hình, đánh chữ cũng nhẹ tay hơn, trong lòng y tràn ngập nghi hoặc, tối hôm qua ngủ muộn mà hôm nay hai người bọn họ đi học cũng không ngủ trong giờ, chỉ trong chốc lát sau, Dư Hạo cũng mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn Chu Thăng, đã ngủ mất rồi.
"Chu Thăng?" Dư Hạo nhẹ nhàng nói.
Chu Thăng không lên tiếng, hô hấp đều đều. Dư Hạo thật sự chịu không nổi, nhưng căn bản dịch mấy thứ này mãi không xong ấy! Đành phải căng da đầu trùng da mắt đi pha ly cà phê rồi ngồi xuống tiếp tục làm việc, mãi đến hơn bốn giờ sáng, rốt cuộc Dư Hạo không nhịn nổi muốn nôn ra, lúc này mới khép lại máy tính, thở phào một cái.
Phòng ký túc chìm vào một vùng đen tối, Dư Hạo sờ soạng mò đi đánh răng, lúc đóng cửa ban công lại, đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, đột nhiên phát hiện trong phòng xuất hiện ánh sáng không rõ ràng.
Dư Hạo: "?"
Dư Hạo nhìn khắp nơi, không phải ánh sáng đỏ của cục sạc, mà là ánh vàng ấm áp. Y trèo lên trên thang giường, thấy tay Chu Thăng rũ xuống trước lan can, ngón tay dài mảnh khảnh khẽ cong lại, vòng Kim Ô trên cổ tay phát ra ánh sáng vàng mờ nhạt!
Vòng Kim Ô đang phát sáng? Dư Hạo từ trước không chú ý tới điểm này, Chu Thăng đang ở trong mộng sao? Ở trong mộng cảnh của ai? Mỗi lần khi đi vào giấc mộng, vòng Kim Ô đều sẽ sáng lên?
Ánh vàng của vòng Kim Ô dần dần tối xuống, hoàn toàn biến mất, sau đó lại bất chợt sáng lên, như có tần suất, cứ sáng rồi lại tối luân phiên nhau. Dư Hạo không dám gọi Chu Thăng tỉnh dậy, quan sát một lát, cứ cảm thấy có chút kỳ quái.
Hoá ra khi Chu Thăng đi vào trong mộng chính là kiểu này... Dư Hạo đứng ở trên thang, vươn tay nắm lấy tay Chu Thăng, đặt lại trên giường, nhưng mà ngay khoảnh khắc y chạm vào vòng Kim Ô, trong đầu đột nhiên "Ầm" một tiếng!
Trong nháy mắt, Dư Hạo cảm giác được có thứ gì đó đang triệu hoán mình, một tay của y buông ra, cảm giác triệu hoán kia lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Dư Hạo lại để tay lên, lần này cảm giác vô cùng rõ ràng, vòng Kim Ô đang triệu hoán y! Đặc biệt là khi ánh sáng đạt tới đỉnh điểm!
"Chu Thăng ơi?" Dư Hạo lay lay Chu Thăng, nói: "Cậu đang làm gì thế?"
Chu Thăng chìm vào giấc ngủ say, không có bất kỳ phản ứng nào.
"Chu Thăng!" Dư Hạo cảm giác có gì đó không ổn, lập tức nói: "Tỉnh tỉnh! Cậu có thể tỉnh lại không?"
Dư Hạo liền lật Chu Thăng trên giường, một tay đặt ở sau đầu hắn, dựng thử hắn ngồi dậy, thấp giọng nôn nóng nói: "Chu Thăng! Chu Thăng! Tỉnh tỉnh!"
Chu Thăng nghiêng đầu, Dư Hạo gọi mãi không được, chuyện gì thế này?
Y nắm tay ấn lên vòng Kim Ô, trong đầu xẹt qua một tia chớp lóe lửa điện, vòng Kim Ô đang nói chuyện cùng y! Nó đang triệu hoán mình! Giống như lần đầu khi y nhìn thấy vòng Kim Ô, thông qua tiếp xúc với vòng Kim Ô, đi vào trong mộng cảnh thôi, Chu Thăng gặp phải chuyện phiền phức gì rồi.
Lập tức Dư Hạo cũng nằm lên giường của mình, nắm lấy cổ tay Chu Thăng, nhưng cứ như vậy, Chu Thăng trong tình trạng ngủ say sẽ phải nâng tay đặt lên trên lan can. Dư Hạo lăn lộn qua lại như thế nào cũng đều thấy không được, đành phải trèo lên trên giường Chu Thăng, nằm sang bên trái hắn, gối đầu lên vai Chu Thăng.
Giường ký túc xá vô cùng nhỏ, y không thể tránh khỏi việc gắt gao dính cả người lên người Chu Thăng, Dư Hạo nghĩ thầm đây là do không có cách nào, ăn tạm chút đậu hủ của cậu đi, dù sao cậu cũng không coi nó quan trọng đâu...
Dư Hạo kéo tay đeo vòng Kim Ô của hắn, đặt ở trên ngực Chu Thăng, bản thân lại giơ tay trái phủ lên cổ tay Chu Thăng, rồi nhắm hai mắt.
Trước khi nhắm mắt lại, ý niệm cuối cùng của Dư Hạo chính là ánh sáng mỏng manh của vòng Kim Ô chiếu rọi xuống, Chu Thăng nghiêng mặt, y hơi muốn hôn hắn, nhưng vừa mới nhắm một mắt lại, thoáng chốc vang lên một tiếng động lớn, y trực tiếp bị kéo vào trong mộng cảnh!
Ánh sáng của vòng Kim Ô thu lại, Dư Hạo ở trong mộng cảnh của mình bay lên, y quay đầu nhìn về phía sông núi và mặt đất, vỗ cánh rồi bay tới phía vòng Kim Ô trên bầu trời!
Lần đầu tiên tự xuyên qua vòng Kim Ô, Dư Hạo tiến vào mộng cảnh Chu Thăng!
Sân trời khổng lồ treo trên không trung, tọa kỵ Hắc Long của Chu Thăng ngồi xổm ở một bên sân, thấy Dư Hạo xuất hiện, liền gầm lên một tiếng.
"Chuyện này không đúng mà?" Dư Hạo nói, "Chủ nhân của mày đâu? Chu Thăng còn ở trong mộng cảnh của bản thân không?"
Dư Hạo bay dọc theo sân trời, y nghi ngờ Chu Thăng đã xuyên vào trong biển mây, y muốn đi xuống phía dưới xem, Hắc Long kia lại gầm lên một tiếng, bay đến trước mặt Dư Hạo, Dư Hạo quay đầu, chỉ thấy Hắc Long bay về phía trung tâm sân trời, trên tế đàn khổng lồ của vòng Kim Ô, lao nhanh vào vòng Kim Ô.
"Cậu ấy ở đâu?" Dư Hạo nói, y giương cánh bay về phía bản thể thế giới tinh thần Chu Thăng trong vòng Kim Ô, xuyên qua vòng Kim Ô để thấy cảnh tượng bên trong, lại thấy thế giới Chichen Itza của Trần Diệp Khải, nhưng chỉ có rừng nhiệt đới mênh mông, không có kim tự tháp!
Dư Hạo: "???"
Dư Hạo muốn rời khỏi mộng cảnh để gọi điện cho Trần Diệp Khải, bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng —— trước giờ đều là Chu Thăng ở trong mộng cưỡng ép y tỉnh lại, y không biết bản thân mình phải tự tỉnh lại như thế nào?
"Toang rồi." Dư Hạo lẩm bẩm, "Bây giờ phải xem rõ chuyện gì đã xảy ra."
Y lại gương cánh ra một cái, đi theo Hắc Long, phi vào trong thế giới Chichen Itza của Trần Diệp Khải.
Thế giới Chichen Itza xuất hiện, cũng đồng nghĩa với việc Trần Diệp Khải đã ngủ rồi, khi Dư Hạo xuyên qua vòng Kim Ô, đột nhiên y bay ra từ mặt trời trên đỉnh kim tự tháp.
Dư Hạo: "???"
Kim tự tháp vẫn còn! Chỉ là Dư Hạo nhìn ở bên ngoài vòng Kim Ô trong mộng cảnh Chu Thăng, đúng lúc mặt trời dừng lại trên đỉnh kim tự tháp trong thế giới Chichen Itza, vì thế tương tự như Dư Hạo nhìn từ cửa sổ ra ngoài, nên y mới chỉ thấy rừng nhiệt đới!
Đỉnh kim tự tháp huyễn hóa thành một cái quảng trường, con Vũ xà thần màu trắng, cùng Hắc Long của Chu Thăng, một trái một phải đứng ở trên quảng trường, xung quanh lập lòe ánh sáng quỷ dị, thế giới dường như chìm vào đêm tối, nhưng lại tràn ngập ánh sáng nhợt nhạt, le lói yếu ớt. Dư Hạo xoay người, nhìn về phía vòng Kim Ô ở phía trên trung tâm quảng trường.
Nhật thực!
Ở trung tâm vòng Kim Ô, bùng lên ngọn lửa đen được thổi đến, ngọn lửa kia bao trùm lấy nơi đây. Duy chỉ có rìa ngoài vòng Kim Ô là có ngọn lửa màu vàng mãnh liệt phun ra.
Chuyện gì đây? Dư Hạo đi đến vòng Kim Ô, vòng trong là một vùng tăm tối.
"Chu Thăng? Thầy Trần?" Dư Hạo quay đầu, "Các người ở đâu?"
Bên trong vòng Kim Ô xuất hiện một không gian hoàn toàn đen tối, Chu Thăng cùng Trần Diệp Khải bị hút vào chỗ này ư? Dư Hạo không dám tuỳ tiện đi vào, sợ rằng chẳng may hai người vẫn còn ở bên ngoài, chính mình chạy loạn lại gây ra chuyện, còn khiến bọn họ phải liên luỵ.
Dư Hạo đến gần vòng Kim Ô, chợt vòng Kim Ô phát ra ánh lửa, bao trùm toàn thân Dư Hạo.
Ở bên trong! Dư Hạo thông qua trao đổi ý thức, hiểu được lời mà vòng Kim Ô muốn nói cho mình, Chu Thăng cùng Trần Diệp Khải đã tiến vào, cùng lúc ngay sau đó, y cảm nhận được một trận chấn động kỳ quái, cảm giác giống như đúc ở hiện thực, Chu Thăng đang không ngừng triệu hoán cậu, loại triệu hoán kia tựa như máy điện tử phóng xạ.
"Xem ra mình chỉ có thể xông vào." Dư Hạo quay đầu, nhìn về phía Hắc Long cùng Vũ xà thần, "Chúc tao may mắn đi, bye bye..."
Khi giọng nói vang lên, Dư Hạo bước nhanh đến, bay tới trước vòng Kim Ô, nghiêng người va chạm vào nó rồi rơi vào trong hắc ám!
Thế giới đen kịt một mảng, vươn tay không thấy nổi năm ngón, Dư Hạo đi vào thì bị thứ gì đó không biết tên đập một cái, lập tức kêu to lên.
Nhưng tại sao khi âm thanh vang lên mà bản thân y cũng không nghe thấy gì!
Dư Hạo xoay người, hét lớn: "Chu Thăng?! Cậu ở đâu?"
Khi miệng hét lên, bên tai lại không nghe thấy âm thanh của chính mình, Dư Hạo lại bị đập một cái, y quay người trong nháy mắt, gắng sức né tránh, hai tay kéo một cái, từ trong hư không rút ra ——
Xiên phơi quần áo!
Vũ khí hữu dụng! Dư Hạo dựa theo bản năng mà lấy vũ khí ngăn cản, đồ vật xung quanh không còn tập kích y nữa.
Pháp trượng sáng lên ánh hào quang nhàn nhạt màu trắng bạc, chiếu sáng một vùng khu vực nhỏ xung quanh.
"Thật may quá! Có ánh sáng!" Dư Hạo nói, chợt phát hiện ra sự việc kỳ quái, "Ơ, tại sao lại nghe thấy được?"
"Đây là nơi nào?" Dư Hạo xoay người, lấy pháp trượng để chiếu đến vùng đen tối, "Đó là cái gì? Tại sao mình không thể suy nghĩ được nữa? Kỳ lạ, tại sao bất kể mình suy nghĩ cái gì thì sẽ lại không khống chế được mà nói ra thế này?"
Dư Hạo thấy rõ trong bóng tối có đồ vật bay tới bay lui, đó là mảnh vỡ hình vuông, hình thoi, vỡ thành mảnh hình tròn nhỏ, giống tấm gương nát, chúng đang phản xạ lại ánh sáng màu trắng bạc phát ra từ pháp trượng trong tay Dư Hạo.
"Rốt cuộc đây là chỗ quái quỷ mẹ gì thế này? Ủa, tại sao mình lại nói tục nhỉ..."
"Không phải 2D ư? Sao lại biến thành 3D rồi? Ơ, sao chỗ này nhìn lại biến thành 2D? Không phải, bây giờ không phải lúc quan tâm cái đó, Chu Thăng! Cậu ở đâu?"
Dư Hạo xoay người bay đi, trong không gian này khắp nơi ngập tràn những mảnh kính nhỏ bay tán loạn, nhìn từ xa là hai chiều, lúc Dư Hạo nhìn lướt qua, thay đổi góc độ lại biến thành đá cẩm thạch cứng rắn, lập lòe ánh sáng trắng bạc của khoáng vật. Dư Hạo biến pháp trượng thành dao găm, giang hai tay ra, kéo ánh sáng lại, trong không gian mất trọng lượng này, bất kỳ nơi nào y đi qua thì ánh sáng trên người tựa như không hề biến mất, ngược lại nó kéo lại thành một dải ngân hà lộng lẫy.
[31/08/2021]