Đoạt Mộng

Chương 63: Phế tích

Quyển 2: Chichen Itza

CHƯƠNG 62. PHẾ TÍCH

- -------------------------------------

"Chu Thăng!" Dư Hạo lẩm bẩm, "Có thứ gì đó đang phát sáng! Là cậu sao?"

Dư Hạo nhìn thấy một vật thể phát sáng duy nhất ở bên trong ngân hà tối tăm, y bay về phía vật thể phát sáng, nó đang lẫn lộn bên trong những mảnh vỡ ở phía xa, so với các mảnh vỡ thì tốc độ của nó chậm hơn, di chuyển tiến lên chậm rãi.

"Không phải Chu Thăng?" Dư Hạo nói, "Đây là cái gì?"

Trong toàn bộ thế giới tăm tối này thì nó là vật thể phát sáng duy nhất. Nó cao tới bốn mét, rộng ba mét, là tượng gỗ cổ của người Maya, trông khá giống di vật văn hóa, chỗ phát ra ánh sáng, vừa vặn lại là mắt trái của tượng gỗ.

"Là Đồ Đằng của ai ư?" Dư Hạo lại nói, "Cũng không giống lắm, thôi mặc kệ nơi này, tìm người trước đã."

"Sao mình cứ có cảm giác, nếu như đem mọi suy nghĩ trong đầu nói ra hết thì trông mình cứ như thằng thiểu năng ấy nhỉ." Dư Hạo lẩm bẩm, "Nhưng mà có lúc... đôi khi hành vi của mình cũng giống bị thiểu năng thật? Làm sao bây giờ đây? Chu Thăng, cậu ở đâu rồi? Cậu tuyệt đối đừng có xảy ra chuyện gì nhé..."

"Ủa, phía dưới có cái gì đó?" Dư Hạo dần quen với khu vực này, dựa vào những tiếng vang được sinh ra do tác động của não bộ, y nhìn thấy được ở một nơi xa xa, dường như là trung tâm của nơi này, chỗ đó có một vòng xoáy cực lớn trông như một ngôi sao vụt tắt. Dư Hạo bắt đầu tiến tới gần nó, phát hiện ra vật thể ở bốn phương tám hướng xung quanh nó đều bị hút vào trong giữa vòng xoáy.

"Cái này nhìn qua cũng có vẻ nguy hiểm." Bản năng của Dư Hạo nói, "Vẫn không nên đến gần đó, đây chẳng lẽ là tiềm thức à? Là tiềm thức của ai cơ chứ? Chu Thăng không bị hút vào trong đó chứ? Trời má! Phải làm sao bây giờ?"

"Tiềm thức." Hai thanh dao găm của Dư Hạo đột nhiên phát sáng, "Trong tần số sóng α của quang phổ sinh mệnh thể, sóng ý thức bị chuyển dịch thành ấn tượng lam, tập hợp con năng lượng sẽ được hình thành sau quá trình chuyển đổi yếu ớt."

"Chuyện gì xảy ra vậy! Vũ khí của mình còn nói chuyện được à?", Dư Hạo nói, "Làm sao có thể? Mày là nam hay nữ thế?" Nghe giọng nói như thế sao phân biệt được? Chết tiệt! Là mày đang nói chuyện đúng không? Vũ khí! Vừa nãy rõ ràng chính là nó đang nói chuyện! Aiz, logic trong đầu lúc này thật hỗn loạn mà, kỳ tới nhất định phải chăm chỉ học môn Logic học một cách hẳn hoi mới được."

Dư Hạo giơ dao găm lên, kết hợp chúng lại thành một cây trượng, sau đó lại tách ra, lại hỏi: "Là mày vừa nói chuyện đúng không?"

Dao găm không phát ra âm thanh, Dư Hạo nói: "Lặp lại các bước vừa rồi, tiềm thức?"

"Tiềm thức, trong tần số sóng α của quang phổ sinh mệnh thể, tập hợp con năng lượng sẽ được hình thành trong quá trình chuyển đổi yếu ớt của sóng ý thức sau khi chuyển dịch thành ấn tượng lam."

Dư Hạo: "Tiềm thức?"

"Tiềm thức, sinh mệnh thể..."

"Tiềm thức, tiềm thức, tiềm thức... tiềm thức, tiềm thức..."

"Ha ha ha, thật sự ngu vãi." Dư Hạo nói, "Giống như máy tính khi trở về số 0, trở về 0..."

"Không không, Chu Thăng đâu rồi? Mình muốn phân liệt quá... Cậu rốt cuộc đang ở nơi nào rồi hả!" Dư Hạo bay qua một khu vực rộng lớn, vẫn không hề phát hiện ra được tăm tích của Chu Thăng.

"Chờ chút, chẳng lẽ đây là gợi ý nhắc nhở để tìm cậu ấy? Bây giờ cần phải tỉnh táo lại đã, cái này là AI sao, nhắc đến từ ngữ then chốt thì sẽ trả lời à?" Dư Hạo độc thoại, "Nhưng mà từ ngữ then chốt như nào mới khiến nó mở miệng đây? Nguyên tắc như nào? Đúng rồi, không tìm được từ then chốt thì mình có thể dùng nó để giải thích ngữ nghĩa bên trong những từ kia! Tài liệu kiểm tra lịch sử trên lớp đã dạy qua rồi, mình thật sự là một thiên tài mà! Quang phổ sinh mệnh thể?"

"Quang phổ sinh mệnh thể, quang phổ vũ trụ được hình thành nhờ sinh mệnh thể tự nhiên."

"Chuyển dịch lam?"

Không có trả lời.

"Trạng thái chuyển dịch lam? Chuyển dịch ấn tượng lam?"

"Chuyển dịch ấn tượng lam, quá trình chuyển đổi từ ấn tượng bề mặt sang ấn tượng sâu sắc."

"Chuyển tiếp yếu ớt?"

"Chuyển tiếp yếu ớt, quá trình thay đổi tần số sóng."

"Sóng ý thức?"

"Sóng ý thức, một loại sóng sinh mệnh ngắn, có bốn đặc điểm sau đây..."

"Nghĩa là sao hả? Càng nghe càng rối hơn!" Dư Hạo không muốn nghe tiếp,nói, "Dừng lại! Dừng lại! Rốt cuộc thì mày là cái gì? Chu Thăng! Phải nhanh chóng tìm Chu Thăng! Mày có thể nói cho tao biết Chu Thăng đang ở đâu không? Ý thức của mình đang hỗn loạn quá, có cái công tắc nào để đóng lại cái công năng nghĩ gì nói nấy của mình không nhỉ! Có quá nhiều suy nghĩ đang quấy nhiễu! Từ từ, chờ chút! Không đúng! Muốn nói điều gì thì dòng ý thức ở trong tiềm thức sẽ tự chuyển đổi thành âm thanh? Vậy thì... trên vũ khí này đang có tiềm thức của ai? Là ý thức của mình sao? Không đúng, trong ý thức của mình sao lại có ý thức của người khác được? Chỉ có một khả năng, tồn tại một ý thức có thể giao lưu với mình, mày là ý thức của vòng Kim Ô ư? Mày là vòng Kim Ô!"

Thông qua một đống logic lộn xộn kỳ quái này, bằng một cách thần kỳ thì Dư Hạo đã hiểu được hiện tượng kỳ lạ mà phi lý này, hiểu được cốt lõi đằng sau nó!

"Chẳng trách lại có thể trực tiếp nhận được thông tin ý thức từ trong vòng Kim Ô theo phương thức giọng nói, chứ không phải hình ảnh được hiện ra như trước. Trong không gian kỳ lạ này, giao lưu ý thức thuần túy sẽ tự động chuyển đổi thành âm thanh!" Dư Hạo một mặt vẫn đang tìm kiếm tăm tích của Chu Thăng, một mặt lại tự nhủ, "Nói như vậy thì đặt câu hỏi cho vòng Kim Ô hẳn sẽ có lợi hơn?"

Đột nhiên lệnh triệu hồi lại xuất hiện, giống như có một thứ gì đó đang phát tín hiệu đến Dư Hạo rất nhiều lần.

Dư Hạo bay về nơi phát ra nguồn tín hiệu, y nhớ tới cách thức mình lấy được "thông tin" từ vòng Kim Ô trước đó, khá giống chức năng "tìm kiếm" của siêu máy tính, chỉ cần chọn đúng từ khóa then chốt thì trong đầu sẽ tự động hiển thị nội dung.

"Nhưng nguyên lý của thứ này là gì?" Dư Hạo bay cao rồi lại bay thấp xuống, bỗng nhiên y phát hiện có một thứ kỳ quái, nơi mà y đang bay qua bay lại này, thế mà lại là một cánh tay to lớn đang xoay chuyển dạng xoắn ốc!

Tất cả các mảnh vỡ 2D và 3D đều đang tụ tập lại tạo thành một dòng chảy mênh mông cuồn cuộn, tất cả đều đang hướng về phía lỗ đen ở trung tâm thế giới này, mà phía xa xa cũng có vài cánh tay xoắn ốc như vậy.

Dư Hạo lại độc thoại: "Xem ra ở đây chỉ có những thứ như này, chúng phải ở gần đây hết. Vòng Kim Ô, mày là AI hay là người? Tao cảm thấy mày là AI, gọi mày là Tiểu Kim được không?

Lần này vũ khí không nhấp nháy hay phát ra tiếng động, Dư Hạo đi tới gần vòng xoáy này, một mặt khác lại quan sát các cánh tay xoắn ốc kia. Lúc y đi đến trước mặt lỗ đen, có thể đại khái nhìn thấy rõ ràng, ở giữa lỗ đen có sáu cánh tay xoắn ốc, trên những cánh tay đó treo một lượng lớn đồ vật ly kỳ cổ quái, chúng hợp lại thành một dòng sông quy mô lớn, nhanh chóng tràn vào trong hang động đen ngòm kia.

"Đây là một cái gì đó bị quên lãng sao?" Dư Hạo đến gần lỗ đen, đột nhiên ở trung tâm lỗ đen có cái gì đó lóe lên, tín hiệu lại trở nên càng rõ ràng hơn!

"Chu Thăng!" Dư Hạo bay về phía hố đen kia.

"Cảnh báo." Dao găm đột nhiên phát sáng, "Người sửa đổi, nhắc nhở, nhắc nhở nguy hiểm nếu nhảy xuống, độ nguy hiểm cực thấp. Xin chú ý khởi động kết giới nhiễu sóng."

Dư Hạo: "Cái gì cơ? Tiểu Kim, mày gọi tao là cái gì? Người sửa đổi?"

"Người sửa đổi: vị trí duy nhất trong hệ thống nhị phân có thể tạo ra cộng hưởng với người theo dõi, trong quá trình hoạt động của bộ lặp thu nhận sóng có ý thức, xin hãy hỗ trợ người theo dõi sửa mọi thứ có thể xảy ra..."

Đột nhiên Dư Hạo nhớ tới gậy Như Ý của Chu Thăng!

Gậy Như Ý đang bị cuốn trong lỗ đen, đang xoay tròn cùng với vô số mảnh vỡ, nó đang từ từ tiếp cận vào chính giữa vòng xoay của lỗ đen, nhưng nó không hề chìm xuống mà vẫn luôn không ngừng phát tín hiệu về phía Dư Hạo!

Hóa ra là nó! Lần này Dư Hạo không chần chờ nữa, y bay thẳng vào vòng xoáy, một phát giữ chặt lấy gậy Như Ý.

"Chu Thăng!" Dư Hạo hét, "Cậu ở đâu rồi?"

Trong nháy mắt, khi vừa rời khỏi khu vực của cánh tay xoắn ốc thì âm thanh liền biến mất, Dư Hạo cứ có cảm giác vòng Kim Ô đã ám chỉ cho y về một cái gì nội dung kỳ lạ nào đó, nhưng hiện tại y chưa thể chú ý đến được. Sau khi nắm lấy gậy Kim Cô, y muốn nâng độ bay cao lên để quan sát khu vực lỗ đen ở chính giữa vòng xoáy, thế nhưng xung quanh lại càng lúc càng có nhiều mảnh vỡ ký ức, chúng tích tụ ngày càng nhiều rồi trực tiếp đâm vào người y!

Lạnh quá! Khi Dư Hạo tiến vào bên trong lỗ đen, tức khắc y cảm giác toàn thân của mình chắc hẳn phải bị đông đến cứng đờ rồi!

Đây rốt cuộc lại là cái quỷ gì? Dư Hạo nghĩ thầm, hiện tượng chuyển hóa ý thức thành âm thanh cũng biến mất rồi! Tuyệt quá! Như vậy thì y cũng sẽ không bị chính suy nghĩ của mình làm cho rối loạn nữa. Nhưng sự lạnh lẽo ở nơi này đã vượt qua tưởng tượng của y, mà cảm giác lạnh này khác hẳn ngoài thực tế, thậm chí cũng không giống với trong giấc mộng của Thi Nê.

Đó chính là sự tĩnh lặng đến từ thế giới tâm linh, yên tĩnh một cách lạ thường, ý thức của y đang không ngừng phân tán ra bốn phương tám hướng, dường như bóng tối nơi đây đang không ngừng rút tinh thần của y. Trong một nháy mắt này Dư Hạo đột nhiên hiểu ra! Đây không phải cảm giác lạnh, mà là năng lượng đang bị mất đi!

Cũng giống như nhiệt độ cơ thể không thể tiêu tan trong mùa đông băng giá, nhưng cũng không thể giữ lại được. Dư Hạo không thể bay lên được nữa, chỉ có thể sa xuống, y cố gắng hết sức để cơ thể mình phát ra ánh sáng mạnh mẽ hơn, giống như đang đốt cháy linh hồn mình để tạo ra nhiệt lượng, nhưng mà trong hoàn cảnh như này thì năng lượng của y lại càng bị rút ra nhanh hơn!

"Không được... Mình sắp ngã xuống rồi!" Dư Hạo nói, "Làm sao bây giờ? Kết giới là cái gì?"

Y thôi thúc sức mạnh của bản thân lên mức cao nhất, giống như mỗi lần khi Chu Thăng hét lên câu "Cho tôi sức mạnh" vậy. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, thời điểm khi năng lượng đạt đến mức nhất định thì trong một nháy mắt, "vù" một tiếng, quanh người Dư Hạo hình thành lên một kết giới bảo vệ hình cầu!

Dư Hạo: "??? "

Kết giới có đường kính vài mét đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt màu trắng bạc, một phần năng lượng trôi đi bị chặn lại tạo thành một hình vòm cung. Cái này là kết giới ư?

Dư Hạo giương đôi cánh và tạo thành một thiên thể phát ra ánh sáng màu bạc trên không trung, giống như mặt trăng.

Tuyệt, Dư Hạo phát hiện ra giờ y không bị cái gì quấy rầy nữa, ánh sáng bên ngoài kết giới đã chiếu sáng toàn bộ thế giới chỉ trong thoáng chốc, khiến cho trời đất đều tràn ngập ánh trăng trắng bạc.

Mặt đất bị bao phủ bởi một đống mảnh vỡ ký ức có hình thù kỳ quái, trông không khác gì một bãi rác mênh mông khổng lồ. Bầu trời vẫn âm thầm chuyển động xuống phía dưới, giống như một cơn mưa lặng lẽ không tiếng động, cảnh tượng này khiến cho Dư Hạo nhớ tới biển tuyết trong truyền thuyết.

Ở sâu trong biển rộng ngoài kia, tuyết trắng không ngừng bay xuống cho đến khi nó chạm đến đáy biển.

"Chu Thăng!" Dư Hạo kêu lên, âm thanh cũng từ từ giảm xuống.

Phía xa xa xuất hiện một tia sáng yếu ớt, Dư Hạo lập tức bay qua đó, ánh sáng của y đã chiếu sáng toàn bộ, kể cả thế giới ở sâu trong tiềm thức.

"Chu Thăng!" Rốt cuộc Dư Hạo cũng tìm được Chu Thăng, Chu Thăng đang đứng ở trung tâm phế tích! Cùng với Trần Diệp Khải, hai người cầm theo một cái đèn, Chu Thăng đang dùng lòng bàn tay để tiếp cận cái đèn, một ngọn lửa vàng tuyến tính yếu ớt bắn ra từ trong tay hắn rồi truyền vào bên trong đèn, để duy trì, giữ cho mồi lửa bên trong không bị tắt mất.

Sau khi kết giới của Dư Hạo vượt qua hai người Chu Thăng cùng Trần Diệp Khải, hai người trong chớp mắt hét to một tiếng.

"Cậu..." Chu Thăng giữ chặt vai Dư Hạo, vẻ mặt không thể tin nổi nói, "Dư Hạo! Sao cậu lại đến đây? Cậu nghe thấy tôi gọi cậu hả? Cậu làm sao nghe thấy được? Không thể nào! Cậu làm sao có thể nghe được tiếng tôi gọi cậu ở trong tiềm thức chứ?"

Dư Hạo nói: "Tôi đi tìm cậu đó! Tại sao hai người lại ở đây?"

"Cậu không có chuyện gì đúng không?" Chu Thăng nói, "Nơi này là phần cuối tiềm thức! Đây là cái gì? Tại sao cậu lại có vòng sáng bảo vệ ở trong tiềm thức của cô Lương?"

"Phần cuối của tiềm thức là cái gì?" Dư Hạo nói, "Cậu đủ rồi đó! Tại sao lại tự mình đi vào mà không nói cho tôi biết hả! Cậu thật quá đáng!"

"Bên ngoài bây giờ là mấy giờ rồi?" Chu Thăng nói, "Chúng ta đã ngủ bao lâu?"

"Chờ chút!" Dư Hạo nói, "Hỏi từng câu một!"

Hôm nay Chu Thăng có chút lúng túng, Dư Hạo phát hiện ra, khi y giơ xiên phơi quần áo lên tỏ vẻ muốn đánh hắn, Chu Thăng không cả dám trốn đi, hắn không thể làm gì khác ngoài việc đứng đó chờ bị đánh.

Trần Diệp Khải nhấc đèn theo, nói: "Quá tốt rồi, em đã đến đây, anh còn tưởng rằng hai người bọn anh không thể thoát ra khỏi đây."

"Đây là chủ ý của ai trong hai người hả?" Dư Hạo bực tức nói.

"Anh ấy." Chu Thăng ngay lập tức bán đứng Trần Diệp Khải.

Trần Diệp Khải khai báo lại tình huống trong hai, ba câu.

"Bọn anh đã thương lượng với nhau về việc tiến vào trong giấc mộng của cô Lương để tìm kiếm cô ấy, với hy vọng cô ấy có thể tỉnh lại trong thực tế. Chu Thăng suy đoán rằng cô Lương đã rơi vào trong tiềm thức, mà bên trong tiềm thức này cũng không an toàn, tiếp theo là bọn anh cũng không quá hiểu rõ nơi này. Chu Thăng lại sợ em sẽ lại gặp nguy hiểm như lần trước, nên mới quyết định không để em đi cùng."

Dư Hạo nhìn Chu Thăng, Chu Thăng làm bộ dạng không sao cả, nói: "Ai bảo lần trước cậu khiến cho bản thân trở nên chật vật như vậy chứ?"

Quả thực Dư Hạo đã bị Chu Thăng chọc tức đến nổ phổi, chính mình vì không tìm thấy được hắn mà còn hết sức lo lắng, đến lúc gặp mặt, trái lại thì Chu Thăng lại còn làm vẻ mặt trách cứ y, cuối cùng khiến cho Dư Hạo vung gậy xuống, Chu Thăng vội nói: "Đừng! Đừng!"

Tay trái Dư Hạo cầm xiên phơi quần áo, tay phải cầm gậy Như Ý, đang muốn đánh Chu Thăng thì Chu Thăng ngay lập tức né tránh, tức giận nói: "Dư Hạo, cậu còn tạo dám tạo phản!"

Lần đầu tiên Dư Hạo bị kích động đến mức muốn đánh Chu Thăng, nhưng Chu Thăng lại ra tay nhanh hơn y, một chiêu đã đánh vào cổ tay y, Dư Hạo còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì gậy Như Ý đã rơi vào tay Chu Thăng, rồi y lại theo bản năng mà tránh đi. Chu Thăng vừa giành lại gậy Như Ý, trái lại đã ngay lập tức nắm chặt lấy cổ tay y, kéo y về phía l*иg ngực của mình, sau đó gắt gao ôm chặt lấy y.

Cánh của Dư Hạo buông xuống trên mặt đất, đột nhiên y chưa kịp chuẩn bị thì đã bị Chu Thăng ôm chặt lấy, dường như một cái ôm này của Chu Thăng ẩn chứa rất nhiều lời muốn nói, hơi thở tức giận của Dư Hạo cũng nhất thời tiêu tan không thấy bóng dáng nữa, hắn lắp bắp nói: "A... Cậu không có chuyện gì, thật sự tốt quá rồi."

Chu Thăng chỉ ôm một cái, sau đó lập tức tách ra, từ khóe mắt thoáng nhìn thấy Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải đang dùng ánh sáng yếu ớt bên trong ngọn đèn để soi sáng bốn phía, nói: "Trước tiên nên tìm nơi khác đã, để còn sắp xếp lại tình hình chứ? Tốt nhất là đừng có ai lại rơi vào đây nữa."

Dư Hạo cùng Chu Thăng đồng thời nhìn lêи đỉиɦ đầu, Trần Diệp Khải thử đi ra khỏi kết giới, lại lui lại sau vài bước, Dư Hạo nói: "Bên ngoài rất lạnh, đừng đi ra ngoài."

Trần Diệp Khải nói: "Chu Thăng? Em xem, hiện tại mồi lửa rất ổn định."

"Ừ." Chu Thăng bị lạnh đến mức run cầm cập, nói, "Không cần duy trì ngọn lửa đó nữa đâu."

Kết giới của Dư Hạo bảo vệ hai người, họ đi tới một gò núi chất đầy các mảnh vỡ, Chu Thăng thở phào nhẹ nhõm rồi tìm một nơi để ngồi xuống, ra hiệu cho Dư Hạo đến cạnh mình.

"Đặt câu hỏi đi." Chu Thăng nói.

"Đây là đâu?"

"Suy đoán thì đây là nơi sâu nhất tiềm thức." Trần Diệp Khải nói, "Một nơi dùng để xử lý các ký ức bị lãng quên."

Chu Thăng nói: "Cậu gọi chỗ này là nơi đổ rác cũng được, phế tích lãng quên cũng được, mà cậu vừa đi vào từ trong tiềm thức à?"

Dư Hạo chợt nhớ ra rằng cả thế giới này đang bị biến thành một hố đen, cùng với các mảnh vỡ bên trong sáu cánh tay xoắn ốc, các mảnh vỡ hầu như bị hút vào ào ào, lúc này y đại khái hiểu ra được: "Vì vậy nên những thứ bên trong mộng cảnh đều bị hút vào đây, rơi xuống nơi đổ rác, sau đó trở thành thứ bị lãng quên?"

"Có lẽ là như vậy." Trần Diệp Khải nói, "Đều là suy đoán của chúng ta."

"Vòng Kim Ô nói cho em biết." Chu Thăng đính chính lại nói, "Không chỉ là suy đoán."

Trần Diệp Khải cau mày nhìn Chu Thăng một chút, hiển nhiên Chu Thăng vẫn chưa nói cho anh biết điều này.

"Tại sao nó không nói cho tôi biết?" Dư Hạo nhớ tới thông tin lấy được từ vòng Kim Ô sau khi tiến vào đây.

Chu Thăng dùng ánh mắt ra hiệu, Dư Hạo hiểu ý của hắn, Chu Thăng không muốn nói quá nhiều trước mặt Trần Diệp Khải.

"Đến lượt tôi hỏi." Chu Thăng nói, "Mỗi người một vấn đề. Tại sao cậu lại không bị hấp thu sức mạnh khi ở chỗ này?"

"Tôi cũng không biết." Dư Hạo vẻ mặt mờ mịt, y mô tả đại khái quá trình tìm thấy gậy Như Ý, rồi đi vào lỗ đen, sau đó lại vì chống lại lạnh giá ở xung quanh mà vô tình dựng lên kết giới này.

"Hiện tại cậu có khó chịu không?" Chu Thăng nói.

"Không biết nữa." Dư Hạo không biết gì nói, "Cảm giác vẫn rất bình thường."

"Gặp quỷ rồi!" Chu Thăng nói, "Làm sao lại hút hết sức mạnh của tôi mà lại không hút đi sức mạnh của cậu?"

Dư Hạo nói: "Cậu đã hỏi nhiều hơn hai câu rồi, giờ đến lượt tôi hỏi!"

Trong nháy mắt Chu Thăng ra khỏi kết giới của Dư Hạo, búng một cái, toàn thân hắn tuôn trào ra ánh lửa màu vàng, nhưng ánh lửa này lại nhanh chóng tiêu tán trong phút chốc, không còn thấy bóng dáng hay tăm hơi.

"Tôi càng tăng cường thúc đẩy sức mạnh của bản thân." Chu Thăng nói, "Thì nó lại càng bị hút đi nhanh hơn! Tại sao tôi lại không có kết giới?"

"Tôi làm sao biết được hả!" Dư Hạo nói, "Mau đi vào! Bên ngoài quá lạnh!"

Chu Thăng vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn thử thêm vài lần, cuối cùng hắn chỉ có thể từ bỏ, lại chui vào trong kết giới của Dư Hạo, dường như hắn đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nói: "Há, tôi nói này, gậy Như Ý đã triệu hoán cậu từ bên ngoài, sau đó cậu tìm đến chỗ nó à."

"Hả?" Dư Hạo nói, "Bởi vì đó là của tôi..." Chợt y nhận thấy ánh mắt của Chu Thăng, nên không nói thêm lời nào nữa, bởi vì gậy Như Ý là do Đồ Đằng của Dư Hạo biến thành, cho nên khi Chu Thăng bị kéo vào trong này thì nó lại được lưu lại?

"Vậy còn đây là cái gì?" Dư Hạo nhìn kỹ đèn trong tay Trần Diệp Khải.

"Mồi lửa." Chu Thăng nói, "Là một tia ý thức cầu sinh của Lương Kim Mẫn, mất rất nhiều công sức mới tìm được nó."

Trần Diệp Khải không hỏi gì cả, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cau mày suy nghĩ.

"Làm sao hai người lại rơi vào đây?" Dư Hạo hỏi.

Chu Thăng nói: "Không cẩn thận, cẩn thấy mấy thì cũng có lúc sơ suất mà."

"Chu Thăng nghĩ ra một cách." Trần Diệp Khải nói, "Thông qua vòng Kim Ô, ở trong chính giấc mộng của anh để dựng lên một đường hầm dẫn đến mộng cảnh của cô Lương. Sau đó đi vào, không thấy bất kì cái gì trong thế giới tiềm thức này..."

Tiếp đó, ở bên trong thế giới tối tăm này, Chu Thăng cùng Trần Diệp Khải tìm kiếm "mồi lửa" khắp nơi, trong tích tắc khi tìm thấy nó thì trong hư không tối tăm lại hiện lên một con quái vật mạnh mẽ, nó bắt đầu tấn công hai người.

Vì bảo vệ mồi lửa, Chu Thăng đã đốt cháy sức mạnh toàn thân và chống cự lại công kích mãnh liệt đến từ thế giới do thần thức thống trị. Sau khi ác chiến qua đi thì họ lại bị rơi vào trong trung tâm vòng xoáy tiềm thức, rồi rơi vào phế tích lãng quên.

Vừa tiến vào bên trong phế tích lãng quên thì ngay tức khắc mồi lửa trở nên ảm đạm, gần như sắp tắt đến nơi, Chu Thăng đã phải dùng hết mọi biện pháp để duy trì cho nó cháy tiếp. Mà theo thời gian trôi đi, sức mạnh trên người của cả hai cũng nhanh chóng bị hút đi, Chu Thăng đành giảm chậm lại hoạt động của bản thân, một bên vẫn cố duy trì mồi lửa, lại vừa muốn tìm biện pháp rời khỏi đây. Nhưng hắn lại không thể triệu hoán được Cân Đẩu Vân, vũ khí của Trần Diệp Khải lúc này cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Ngay vào thời khắc cuối cùng khi mồi lửa sắp tắt, may mắn chính là Dư Hạo đã tìm được đến đây.

Thời gian trong tiềm thức dường như bị chậm lại rất nhiều, nên vấn đề bây giờ lại chuyển sang việc khác, đầu tiên là phải đem ý thức của bản thân Lương Kim Mẫn ra khỏi phế tích lãng quên, mang nó trở về bên trong tiềm thức, sau đó lại cố gắng trở lại được tầng cao nhất của thế giới ý thức, cũng tức là giấc mơ.

Chỉ cần trở lại được trong giấc mơ thì cô ấy ở bệnh viện có thể tỉnh lại, cũng khiến cho tình hình được cải thiện rất lớn.

"Hai người lại làm nhiều việc đến như vậy!" Dư Hạo quả thực không thể tin được, "Hơn nữa Chu Thăng à, từ khi nào mà cậu lại học được phương pháp thông qua việc dùng vòng Kim Ô ở trong giấc mơ của một người, để đi xuyên qua giấc mơ của những người khác vậy?"

Chu Thăng: "Tôi cùng Khải Khải đã suy đoán rất nhiều lần rồi, rất nhiều chuyện đều phải dựa trên việc suy đoán, những cũng thực sự thành công. Chỉ có một điều tôi vẫn không hiểu, đó là... thế méo nào cậu lại ở trong tiềm thức này, không có chuyện gì chứ?"

Đột nhiên Dư Hạo nhớ tới cách xưng hô "Người sửa đổi" mình nghe được vào lúc đi vào trong này, cùng với vị trí duy nhất hình thành mối liên kết cộng hưởng với người bảo vệ, điều này có nghĩa là gì? Vòng Kim Ô coi y như người sửa đổi, như vậy thì Chu Thăng là cái gì? Người theo dõi? Lại còn hệ thống nhị phân, là cái gì?

"Bay lên nhìn?" Chu Thăng ra hiệu nói.

Dư Hạo từ từ bay lên trên từ bên trong kết giới, kỳ quái chính là, y bay lượn trong thế giới này mà không cần dùng đến cánh, mà Chu Thăng cùng với Trần Diệp Khải cũng theo y mà không ngừng bay lên trên. Trần Diệp Khải nhấc đèn lên, dưới sự bảo hộ của kết giới, ngọn lửa lại trở lên rực rỡ hơn rất nhiều, tiếp đó bọn họ nghênh đón cảnh tượng các mảnh vỡ ký ức rơi rụng đầy trời, bay từ trên không trung xuống.

"Không có tác dụng." Chu Thăng cau mày nói, "Mảnh vỡ ký ức này rơi từ đâu đến, không tìm được đầu nguồn của nó. Xem đi, mảnh vỡ đều dựng thẳng rồi rơi xuống, không hiện ra tia phóng xạ, cũng không thấy miệng lối vào."

Trần Diệp Khải đáp: "Không thể đột nhiên xuất hiện được, nhất định phải có một lối vào."

Chu Thăng: "Anh quên nơi này là giấc mơ rồi à, không thể tuân theo logic được."

Dư Hạo biết rằng trước khi mình đến đây thì bọn họ đã bàn bạc thảo luận qua, y suy nghĩ một chút, nói: "Hai người từng tấn công vào không trung à?"

Từ khi Chu Thăng có gậy Như Ý trong tay thì thanh kiếm trước đó cũng đã biến mất, súng lục của Trần Diệp Khải vẫn ở đó, anh cầm lấy súng, nói: "Từng thử nhiều lần, đều không có hiệu quả."

Trần Diệp Khải kéo cò súng ở bên trong kết giới, một cột sáng màu vàng bắn về phía chân trời rồi biến mất ở trong bóng tối.

"Vô dụng." Chu Thăng nói.

Trần Diệp Khải lại rút ra con dao từ trong dây buộc vũ khí, ném ra ngoài, không biết qua bao lâu, dao găm lại bay trở về.

Dư Hạo trầm ngâm mất một lúc, mở pháp trượng ra, và cầm thêm dao găm trên tay, nói: "Để em thử xem thế nào!"

Ngay sau đó, Dư Hạo nhảy lên xoay người một cái trên không trung, vung ra một tia chớp giống như cung lửa! Cung lửa này giống như trăng khuyết phá tan màn đêm, "ầm" một tiếng rồi nghênh tiếp mảnh vỡ đầy trời, bay thẳng về phía bầu trời. .

Nền trời đen kịt xé mở ra không một tiếng động, nhất thời Chu Thăng hết sức kinh hãi.

"Đi thôi!" Trần Diệp Khải lập tức nói.

Dư Hạo mang theo hai người, vượt qua vết nứt trên bầu trời, chạy ra khỏi phế tích lãng quên, trở lại bên trong thế giới tiềm thức.

"Tuyệt vời!" Chu Thăng không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy, hét lên, "Trở về rồi! Chuẩn bị chiến đấu!"

[03/09/2021]