Nhưng cô lại càng lớn mật hơn, dùng bộ ngực tròn trịa mềm mại của mình cọ tới cọ lui trên người anh.
Thương Trầm làm sao có thể nhịn được sự cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ này, nụ hôn của anh càng kịch liệt hơn, mang theo du͙© vọиɠ không khống chế, lưu luyến liếʍ mυ'ŧ môi cô, chui vào khoang miệng thơm tho của cô.
Tay anh bắt đầu vuốt ve cơ thể mềm mại đang nằm trên người mình, len vào trong áo ngủ sờ nắn lên trên. Áσ ɭóŧ nhanh chóng bị cởi ra, người cũng bị anh đè xuống dưới thân, không ngừng vuốt ve.
Hôn môi đủ rồi, anh bắt đầu di chuyển xuống dưới. Cần cổ trắng nõn, xương quanh xanh tinh tế, cúc áo cũng được cởi ra từng cái một. Anh mân mê cắи ʍút̼ để lại những dấu hôn trên làn da trắng mềm của cô.
Sau một hồi, cổ cô đã mấy dấu hôn đỏ rực. Dường như là đánh dấu chủ quyền, tuyên bố cô chỉ thuộc về anh.
Đôi mắt anh sâu thẳm phủ một ngọn lửa du͙© vọиɠ chăm chú nhìn cô, tràn ngập tình cảm nóng bỏng.
Áo được cởi ra, bầu ngực trắng như tuyết được giải thoát, nụ hồng mai đã sớm đứng thẳng, ngoan ngoãn đợi anh âu yếm.
Tay anh phủ lên, xoa nắn thành đủ mọi hình dáng.
“Ưm…”
Khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo lấp lánh như ánh sao, khuôn miệng nhỏ nhắn đỏ mọng đang hơi nhếch lên phát ra những tiếng kêu như mèo con.
Thương Trầm vùi đầu trước ngực cô, vươn lưỡi ra liếʍ láp bầu vυ' no đủ. Đầu lưỡi ẩm ướt đυ.ng phải làn da non mềm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tưởng Minh Hàm run rẩy.
Cô vô thức ưỡn ngực, muốn trao hết mọi thứ của cô vào miệng anh.
Một bên xoa, một bên mυ'ŧ, dẫn tới vô vàn kɧoáı ©ảʍ.
Lúc sau, anh cởϊ qυầи cô ra, động tác rất cẩn thận để không đυ.ng vào chân đau của cô. Hoa huyệt mẫn cảm đã sớm ướŧ áŧ.
Ánh mắt anh trầm xuống, sau khi tách hai chân cô ra, anh cúi đầu, hé miệng liếʍ láp.
Tưởng Minh Hàm rên một tiếng, “Đừng…”
Lưỡi anh không ngừng mang đến kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô. Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến cô khóc thét lên, nhanh chóng đạt đến cao trào.
L*иg ngực cô phập phồng lên xuống, trầm luân trong du͙© vọиɠ.
Thương Trầm đã nhịn từ lâu. Từ lần trước chỉ còn một bước cuối cùng nhưng lại có chuyện xen ngang. Nhưng mấy ngày nay cô đau chân, anh không muốn nghĩ đến chuyện này. Nhưng không ngờ cô lại chủ động.
Cô nức nở, thân thể trắng như tuyết xinh đẹp yêu kiều dụ hoặc.
Anh thẳng lưng dậy, tách cặp đùi non mịn của cô ra, gậy thịt đã sớm cương cứng như sắt thép nhắm ngay nơi mềm mại nhất mà cắm thẳng vào.
Gương mặt anh tà mị nhuốm màu du͙© vọиɠ, mang sự gợi cảm rung động lòng người. Thân hình cơ bắp vừa đủ, mạnh mẽ nam tính, còn có vật nam tính kích cỡ vượt xa người bình thường kia nữa.
Giống như đang ở trên con thuyền ở giữa đại dương, từng đợt sóng xô đến khiến cả người không ngừng nhấp nhô trên mặt biển, phập phồng không ngừng.
Đêm dần khuya…
Ngày hôm sau, Tưởng Minh Hàm ngủ đến tận hai giờ chiều mới dậy.
Sau khi tắm xong, cô xuống lầu ăn bữa trưa muộn.
Thương Trầm hôm nay ở nhà.
“Ngủ ngon không?” Trên bàn ăn, anh hỏi cô.
“Có.” Đây là lần đầu tiên cô dậy muộn như vậy. “Sao anh không gọi em dậy?”
“Đêm qua ngủ muộn như vậy, không nỡ gọi em dậy.” Anh nhẹ nhàng nói.
Cô không nói gì, chú tâm vào ăn. Dậy muộn nên bụng cô cũng trống rỗng, lúc này anh vô cùng nhanh.
Bình thường Tưởng Minh Hàm đều ăn chậm nhai kĩ, còn bây giờ thì động tác rất nhanh.
Thương Trầm thấy vậy thì cười khẽ, đưa cốc nước cho cô: “Đừng để nghẹn.”
Cuối tháng 4, Tưởng Minh Hàm thi giữa kì. Sau đó được nghỉ một tuần, cả lớp cô tổ chức đi du lịch. Đi không xa lắm, chỉ đến thành phố biển ở bên cạnh.
Buổi tối trước hôm cô đi, Thương Trầm hỏi cô: “Có bao nhiêu nam đi?”
Cô kỳ lạ nhìn anh: “Khoảng 15 người thì phải.”
Anh nhíu mày, sau đó lấy bộ áo tắm từ trong vali nhỏ của cô ra.
“Em không biết bơi, đừng xuống biển làm gì.” Anh nói như thế.
Tưởng Minh Hàm cũng dần hiểu được anh đang nghĩ cái gì, cười một tiếng: “Anh thật ấu trĩ!”