Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Chương 16: Thiếu Niên Kì Dị

Khi Âu Dương Vũ vừa biến mất trong rừng cây thì một đội kỵ sĩ vội vàng chạy tới đó. Những người này đều cưỡi ngựa, vó ngựa bọc vải nên khi chạy không gây ra tiếng động, Âu Dương Vũ căn bản không phát hiện ra được họ đã đến gần như thế.

Bọn họ đi tới nơi mà Âu Dương Vũ vứt bỏ ngựa, Lương Dạ dẫn đầu đoàn người nhảy xuống. Hắn cau mày đánh giá phương hướng Âu Dương Vũ chạy trốn, thấp giọng nói: "Xem ra, nàng đã hoài nghi là bị chúng ta theo dõi rồi ". Khẽ mỉm cười, hắn quay đầu nhìn về phía thanh niên tóc đỏ cười nói: "Tá Thác, ta đối với nàng càng ngày càng động tâm, còn ngươi?"

Tá Thác cúi đầu cười nói: "Ta tất nhiên là cũng như thế. Bất kể như thế nào, lần này nhất định phải đem nàng nhốt trong nhà, không thể để ỹ nhân như thế mà tiện nghi cho người khác được."

Nói tới đây, hắn thở dài nói: "Mới vừa rồi nàng dùng đao kề lên cổ ta, mặc dù bị mất hết mặt mũi, nhưng hương thơm thế này, cảm giác mềm mại trắng mịn này, thật là khiến cho ta mong rằng sẽ mãi như thế."

Lương Dạ ha ha cười, hai tay hợp lại, nói: "Điều này không dễ dàng sao? Chỉ cần tìm được nàng rồi chúng ta cùng hưởng là được."

Tá Thác không nhiều lời nữa. Hắn nhìn về phương xa, thầm suy nghĩ, chỉ sợ là chiếm được nàng thì các ngươi cũng không muốn buông ra.

Âu Dương Vũ vừa tiến vào rừng cây liền nghĩ: ta mặc dù một cách thần kì có được một thân công phu này nhưng lại chưa từng hảo hảo xem nó có chỗ nào kì diệu, lần này coi như là một cơ hội đi.

Nghĩ tới đây, tâm tình của nàng trở nên tốt hơn nhiều.

Mũi chân điểm một cái, nàng liền nhẹ nhàng linh hoạt lướt trên một nhánh cây. Âu Dương Vũ thấy thân thể mình nhẹ như cánh én, phiêu phiêu tựa cành liễu khẽ lay trong cơn gió, thế nhưng mỗi chỗ trên thân thể đều tựa hồ tràn đầy lực đạo vô cùng vô tận.

Nàng khẽ quát một tiếng, mũi chân lại điểm xuống mặt đất lần nữa, cả người như cơn gió thổi lên, tung về phía cây đại thụ phía trước cách mười trượng. Vèo một tiếng, nàng nhẹ nhàng hạ xuống một nhánh cây.

Cứ như vậy di chuyển qua các nhánh cây, theo thời gian trôi qua, hơi thở trong người càng lúc càng lưu động, thân thể cũng càng lúc càng linh hoạt. Đối với khả năng khống chế lực đạo, nàng càng lúc càng nắm chắc hơn.

Nhưng là sâu trong nội tâm, Âu Dương Vũ vẫn rõ ràng cảm giác được có một nhóm người đang đuổi theo mình. Những người này tựa hồ trời sinh đã có quan hệ với rừng cây, dù nàng ẩn mình thế nào thì những người đó cũng không bị kéo xa, vẫn như hình như bóng bám theo nàng, không sao mà dứt ra được.

Bỗng nhiên, cước bộ của Âu Dương Vũ trở nên rối loạn, cả người ngơ ngác đứng trên ngọn cây. Trời ạ! Ta sao lại phạm vào loại sai lầm cấp thấp này? Những người này trên người đều có hình xăm, rõ ràng là cùng dã thú có liên hệ thần bí nào đó. Rừng rậm chính là thế giới của dã thú, ta lại còn nghĩ có thể ở hoàn cảnh này chiếm được tiên cơ.

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Âu Dương Vũ lập tức ý thức được mình đã phạm vào sai lầm lớn. Nàng khẽ quát một tiếng, nhìn mặt trời một chút, lập tức đổi hướng chạy về nơi cây cối thưa thớt.

Trong nháy mắt nàng xoay người chuyển hướng, thì một tiếng bước chân rõ ràng từ đằng sau vang lên. Âu Dương Vũ kinh hãi quay lại, vừa đúng lúc bắt gặp thân ảnh một con hồ ly chợt lóe lên rồi biến mất.

Chỉ là một con hồ ly! Âu Dương Vũ tự nói với mình. Nhưng là, ánh mắt con hồ ly trong nháy mắt nàng nhìn thấy kia, rõ ràng là đang vô cùng hoảng hốt. Ánh mắt đó tựa hồ không phải là có thể xuất hiện ở một con dã thú.

Âu Dương Vũ từ lúc bị thua thiệt trong tay Lương Dạ thì luôn luôn chú ý đến trực giác của mình. Vì thế khi tâm trạng bất an này vừa xuất hiện là nàng lập tức cảnh giác: hay là những người đó nuôi dưỡng linh thú dùng để theo dõi?

Âu Dương Vũ suy nghĩ cẩn thận, nhưng dưới chân thì không ngừng chút nào. Nàng dùng nội lực phóng từ cành cây lên cao, đồng thời đưa mắt tỉ mỉ chú ý xung quanh.

Ngay lập tức, nàng phát hiện ra theo sát mình không chỉ có một con hồ ly mà còn có một con hầu tử nữa. Công phu trên cây của nàng dù cao đến đâu thì cũng không thể thắng nổi hầu tử a. Âu Dương Vũ trong lòng kinh hãi, bỗng nhiên sinh ra cảm giác cực kì nghiêm trọng.

Đúng lúc này, những tiếng nước chảy chợt rơi vào trong tai. Âu Dương Vũ thầm suy nghĩ, phải mau tìm một địa phương có nước, nhìn xem có biện pháp né tránh những động vật này không.

Vừa nghĩ như vậy, mũi chân điểm thêm một cái, cả người đã nhẹ nhàng linh hoạt rơi trên một nhánh cây Long thụ. Ngay lúc nàng vừa hạ chân xuống nhánh cây, một hồng sắc thân ảnh chợt bắn vèo ra, tựa như tia chớp quấn lấy chân nàng rồi cắn một cắn.

"A! Rắn!" Âu Dương Vũ thét chói tai, từ miệng vết thương truyền đến cảm giác tê dại vô cùng. Sau đó, dưới chân mềm nhũn, cả người nặng nề rơi xuống đất.

Cây Long thụ cao chừng mười thước, từ độ cao này rơi xuống, nàng tựa như tảng đá nặng nề té xuống mặt đất. Mắt thấy sắp rơi vào trong bụi cỏ, đột nhiên một thân ảnh màu trắng chợt lóe. Ngay sau đó, thân ảnh màu trắng đó xuất hiện ở phía dưới Âu Dương Vũ.

Âu Dương Vũ nặng nề rơi xuống, lúc rơi xuống thì cảm giác được mình đã đυ.ng vào một thân thể ấm áp. Thân thể ấm áp đó đem nàng che kén trong ngực, lộn vài vòng rồi hạ xuống.

Chất độc phát tác rất nhanh, trong nháy mắt, môi của Âu Dương Vũ đã chuyển màu thâm đen. Nàng giương mắt mơ hồ nhìn về bóng người trước mắt, người nọ hiển nhiên ở lần đón nàng đã bị thương, chỉ nghe tiếng máu phụt một tiếng truyền đến tai.

Chỉ chốc lát, đôi tay ấy đã buông khỏi Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ ngẩng đầu nhìn, đó là một gương mặt thanh tú vô cùng bình tĩnh. Cứu nàng là một thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi, vóc người thon dài, bờ môi mềm mại. Dù vậy, thiếu niên trước mắt đã phần nào hiện ra vẻ tuấn tú. So sánh với bất cứ kẻ nào Âu Dương Vũ đã gặp qua cũng đều khác biệt là, ánh mắt của thiếu niên vô cùng trong suốt, bên trong chớp động một loại ánh sáng thuần khiết.

Sống mũi của thiếu niên nọ rất cao, da hơi vàng, mái tóc dài màu đỏ quấn lại. Hắn giờ phút này đang ngơ ngác nhìn Âu Dương Vũ, trong ánh mắt phảng phất nét mừng như như điên.

Cảm thấy Âu Dương Vũ chăm chú nhìn, thiếu niên miệng hơi mở, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, thanh thúy nói: "Ta cứu nàng, nàng là của ta rồi."

Âu Dương Vũ kinh ngạc nhìn hắn, còn chưa rõ ý tứ của hắn thì một cơn đau khó thể hình dung được trào lên khiến nàng rêи ɾỉ thành tiếng. Nghe được tiếng nàng rêи ɾỉ, thiếu niên vội vàng bật dậy. Hắn ôm Âu Dương Vũ vọt tới bên trong một bụi cỏ, rút ra thật nhanh từ trong đó ba nhánh hồng thảo tựa như nấm mốc. Thiếu niên đem ba nhánh hồng thảo vò lại, cho vào miệng mình cắn nát, sau đó cúi đầu đưa vào trong cái miệng nhỏ nhắn của Âu Dương Vũ.

Âu Dương Vũ cả người không có lấy nửa điểm khí lực, ánh mắt cũng chỉ là mơ hồ một mảnh. Chỉ có thể mặc cho hắn gạt mở hàm răng, sau đó bón cỏ vào trong miệng.

Cỏ vừa vào miệng, một dòng khí mát mẻ liền chảy khắp toàn thân Âu Dương Vũ. Trong nháy mắt, nàng liền cảm thấy cơn đau kia đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều.

Thấy Âu Dương Vũ hai mắt nhắm lại, thiếu niên lại cúi đầu lần nữa, ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của Âu Dương Vũ. Vừa ngậm lấy hắn vừa lẩm bẩm: "Thật là thơm, nữ nhân của ta thật là thơm."