Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 74: Chân Tướng

Bệnh viện nhân dân số 2 Lạc Thành, khoa cấp cứu.

Phòng bệnh vốn coi như vắng vẻ, bỗng nhiên nằm đầy thành viên Côn Luân.

Mấy người chiến sĩ trẻ tuổi lúc bắt tội phạm cả đám đều sinh long hoạt hổ, sau khi kết thúc chiến đấu cả đám nằm ở trên giường kêu rên, ồn ào bảo y tá tiêm thuốc giảm đau cho bọn họ.

Nhưng những người này cũng chỉ là trầy da.

Ngay từ đầu mấy cô y tá thấy bọn họ là muốn giả bộ đáng thương để tiếp cận, bệnh nhân như vậy mọi người đã thấy rất nhiều, đang chuẩn bị cố ý đâm lệch vài kim cho bọn họ.

Sau đó lại nghe nói bọn họ là vì cứu người mới biến thành như vậy, nên không có ra tay hung ác.

Hơn nữa, cac` cô phát hiện mấy người trẻ tuổi này thật sự đau.

Trên thực tế, loại đau đớn này ở thế giới Bên Trong có một danh từ dành riêng: di chứng quá tải.

Người thường vận động quá sức, sẽ có a-xít lac-tic tích tụ trong cơ thể, vô cùng mỏi sảng.

Nhưng thuốc gien "Số thứ tự thập" tiêm vào người thì sẽ trực tiếp gia tăng đau đớn ở thần kinh.

Ví dụ như, Lưu Đức Trụ hiện tại nếu như vận động quá sức cũng sẽ đau đớn, bởi vì hắn chỉ tiêm thuốc FDE-005.

Nếu như hắn lần lượt tiêm thuốc 004, 003, loại di chứng này sẽ dần dần biến mất.

Y tá chưa thấy qua loại tình huống này, nhưng Hồ Tiểu Ngưu đã nhìn thấy ở thế giới Bên Trong.

Tuy rằng hắn không tiêm thuốc gien vào, không ăn được thịt heo, nhưng cũng nhìn thấy heo chạy.

Hồ Tiểu Ngưu âm thầm suy nghĩ, tổ chức Côn Luân xem ra có thực lực nhất định.

Lúc này mới bắt đầu xuyên không không bao lâu, liền làm ra nhiều thuốc gien như vậy.

Ông chủ Trịnh ở thế giới Bên Trong, hẳn là có năng lực.

Lúc này, Lộ Viễn là người cuối cùng được đưa xuống xe cứu thương, thành viên Côn Luân ở một bên nháy mắt nói: "Đội trưởng Lộ, anh an bài một phòng bệnh riêng đi, Tiểu Ưng nói lần trước hắn ở đây, y tá rất đẹp."

Tiểu Ưng, chính là vị tài xế xe taxi tông vào xe của đám tội phạm. Trước đây Lưu Đức Trụ bị người bắt cóc dưới cầu vượt, lái xe việt dã tông xe MPV lật ngược, cũng là hắn. Trong Côn Luân, xưa nay có danh xưng Vua Lỳ Đòn.

Lộ Viễn cau mày nói: "Không được, cậu đem tôi đổi đến chổ bên cạnh Hồ Tiểu Ngưu đi."

"Hả?" Thành viên Côn Luân sửng sốt một chút: "Phòng bệnh nặng bên kia rất ầm i."

"Không cần lưu ý cái này, " Lộ Viễn suy nghĩ một chút nói: "Tôi còn có một số việc chưa suy nghĩ cẩn thận, phải hỏi bốn người bọn họ mới được. Đúng rồi, cậu bảo Ban Thủ đi thăm dò thân phận của bọn họ một chút."

"Được rồi."

Thành viên Côn Luân đẩy Lộ Viễn đã được xử lý xong vết thương vào phòng bệnh.

Người thành viên này mắt mở trừng trừng nhìn Lộ Viễn, người này một giây trước còn bình tĩnh suy nghĩ, giây tiếp theo khi vừa tiến vào phòng bệnh bỗng nhiên bắt đầu hô đau, trong nháy mắt tiến vào nhân vật.

Đợi khi Lộ Viễn nằm xuống giường bệnh sát vách Hồ Tiểu Ngưu, vẫn chưa có phản ứng đối phương, chỉ lo đau.

Hồ Tiểu Ngưu do dự một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Lộ Viễn nói: "Cảm ơn các người chạy tới cứu chúng tôi đúng lúc."

"Cảm ơn thì không cần, đây là việc đương nhiên chúng tôi phải làm, " Lộ Viễn trở mình, vết thương trên đùi, trên lưng, trên lưng làm đau khiến hắn nhe răng trợn mắt: "Cậu vừa mới nhìn thấy tôi cứu người có bao nhiêu anh dũng, lúc đó tôi gặp nguy không loạn, đối mặt nòng súng của tội phạm vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ. . . À không đúng, khi đó cậu vẫn còn trong bao tải, nhìn không thấy."

Hồ Tiểu Ngưu: ". . ."

Lộ Viễn thở dài: "Ông chủ Trịnh nếu như nhìn thấy, khẳng định thăng chức tăng lương cho tôi!"

Hồ Tiểu Ngưu nói sang chuyện khác: "Bất quá, ngài làm sao biết chúng ta xảy ra chuyện?"

Lộ Viễn trả lời: "Phát hiện các ngươi gặp chuyện không may không phải chúng tôi, là một người khác, chúng ta chỉ là may mắn trùng hợp mà thôi. Đương nhiên, bắt những tên tội phạm này cũng là trách nhiệm của chúng tôi."

Hồ Tiểu Ngưu nghi hoặc hỏi: "Có người khác? Ai?"

"Không thể nói, " Lộ Viễn lắc đầu biểu thị muốn tuân thủ điều lệnh bảo mật.

Một thành viên Côn Luân cầm túi nilon màu đen đi vào phòng bệnh: "Đây là bốn chiếc điện thoại di động tìm được trên xe của tội phạm, là của các người sao, nhận lãnh đi?"

Hồ Tiểu Ngưu cầm ra điện thoại di động của bản thân từ trong túi nilon,

Mật mã không có bị phá giải, vẫn là điện thoại di động hoàn hảo không hư hỏng gì.

Hắn mở ra nhìn, chợt phát hiện Lưu Đức Trụ gửi một tin nhắn Wechat: "Cái này xem như lần đầu tiên giao dịch, nhớ kỹ trả bằng vàng thỏi."

Hồ Tiểu Ngưu giật mình.

Tin nhắn Wechat này đem tất cả mọi chuyện xâu chuỗi với nhau: là Lưu Đức Trụ phát hiện mình gặp phải nguy hiểm, cho nên liền chế tạo cơ hội để Côn Luân ra tay bắt tội phạm, cứu mình.

Cho nên, Lưu Đức Trụ mới có thể nói lần đầu tiên giao dịch hoàn thành, cái gọi là giao dịch, chính là cứu mình một mạng.

Trong chớp mắt, hình tượng thần bí của Lưu Đức Trụ trở nên cao to lên.

Đối phương làm sao biết mình có nguy hiểm, làm sao điều động người của Côn Luân? Hắn nghĩ mãi không rõ.

Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Lưu Đức Trụ: "Cảm ơn, lần này hợp tác vô cùng vui vẻ, lần đầu giao dịch tôi sẽ thanh toán gấp hai."

Lưu Đức Trụ ở đầu kia của điện thoại thấy tin tức này, trong nháy mắt vui mừng quá đỗi.

Đây là người hợp tác thần tiên, nói thanh toán gấp hai liền thanh toán gấp hai, lẽ nào đây là thế giới của kẻ có tiền sao.

Hơn nữa, lần này hắn hẳn là có thể thần không biết quỷ không hay nuốt một thỏi vàng?

Lúc này, Lộ Viễn đột nhiên hỏi Hồ Tiểu Ngưu: "Đúng rồi, các người sao có thể bị bắt, lúc đầu tôi cho rằng tội phạm bắt chính là Giang Tuyết, Lý Đồng Vân, kết quả mở bao tải mới phát hiện không phải, trước đây cũng chưa thấy qua các người."

Đây là một trong các nghi hoặc của Lộ Viễn.

Lưu Đức Trụ vô duyên vô cớ đi ngồi chồm hổm trước khu nhà số 4 đường Hành Thự, giống như là đang đợi tội phạm.

Tài xế xe taxi chở Lưu Đức Trụ đến đường Hành Thự là người của Côn Luân, chính là Tiểu Ưng sau đó tông xe của tội phạm.

Khi đó Tiểu Ưng từng hỏi thử Lưu Đức Trụ tới làm gì, Lưu Đức Trụ nói đến lấy vàng thỏi.

Sau đó phát hiện, hiện trường gây án ngay tại nhà Giang Tuyết, nhưng Giang Tuyết và Lý Đồng Vân không thấy, nhưng lại xuống bốn người Hồ Tiểu Ngưu.

Trước và sau chiến đấu, có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Hồ Tiểu Ngưu giải thích: "Chúng ta là người mới dọn đến lầu số 12, học sinh của trường học quốc tế Lạc Thành, ngày hôm nay là muốn đi thăm hàng xóm ở 201, không ngờ đúng lúc gặp phải tội phạm bên trong, nên bị bắt."

"Các người không phải Người du hành Thời Gian?" Lộ Viễn nghi hoặc: "Thật sự chỉ là trùng hợp?"

"Ừm, là trùng hợp, " Hồ Tiểu Ngưu gật đầu.

Lộ Viễn cười cười không nói gì.

Lúc này, một thành viên Côn Luân từ bên ngoài đi tới, hắn cầm một xấp tư liệu đưa cho Lộ Viễn nói: "Tìm được Giang Tuyết, cô ta và con gái sau khi nhận được thông báo liền đến ở nhà bạn, trước đó nhắn tin cho ngài, nhưng ngài không trả lời."

Lộ Viễn sửng sốt một chút: "Tôi không có tin tức mà?"

Thành viên Côn Luân dừng một chút: "Đội trưởng Lộ, điện thoại di động của ngài nợ tiền . . ."

Lộ Viễn thầm nghĩ một tiếng xui: "Mẹ nó xui quá, tiền lương một ngày chỉ có bao nhiêu đó, ngay cả tiền điện thoại đều muốn đóng không nổi nữa. Cũng không biết lần này có tính là tai nạn lao động không? Hẳn là tính!"

Một bên Hồ Tiểu Ngưu chần chờ một chút, hắn không nghĩ tới tiền lương của thành viên Côn Luân lại không cao.

Phải biết rằng đây là một cơ quan xử lý sự kiện quỷ dị, nguy hiểm cực cao, nếu như tiền lương thấp ai muốn đi bán mạng chứ?

Có thuốc gien và năng lực siêu phàm, bản thân mình đi ra tùy tiện làm chút chuyện, tính là làm hộ vệ cho phú hào cũng lương một năm được cả triệu.

Cái này không phải là thời đại có tiền có thể xui ma khiến quỷ sao.

Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Nếu như có thể, tôi đồng ý với danh nghĩa cá nhân hướng Côn Luân quyên tặng. . ."

"Ngừng ngừng, " Lộ Viễn cắt lời Hồ Tiểu Ngưu: "Cậu nếu như quyên tặng, ngược lại thời điểm cậu và một người dân bình thường đồng thời có nguy hiểm, tôi cứu ai trước? Khi đó tôi chỉ có thể cứu người gần nhất trước đúng hay không? Nhưng nếu như lúc đó cậu thật sự ở gần tôi nhất, tính công chính của Côn Luân chúng tôi sẽ bị người nghi vấn. . . Cái này không phải tôi nói, là ông chủ của chúng tôi nói. Yên tâm, ông chủ Trịnh của chúng tôi rất lợi hại, ngài ấy sẽ làm ra tiền."

Lộ Viễn nói xong mở tư liệu, bên trong rõ ràng là tin tức về thân phận của đám người Hồ Tiểu Ngưu.

Thành viên Côn Luân cúi thân thể xuống, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Cha hắn là. . . Chuyển trường đến lớp Lưu Đức Trụ. . ."

Lộ Viễn giật mình, thảo nào mở miệng chính là đưa tiền, thì ra có tiền như thế!

Hắn bỗng nhiên quay đầu hỏi: "Hồ Tiểu Ngưu, cậu đồng ý cho Lưu Đức Trụ bao nhiêu thỏi vàng, bao nhiêu gram?"

Hồ Tiểu Ngưu giật mình, lúc này Lộ Viễn đang nhìn chằm chằm hắn, dường như cái gì đều biết rõ.

Hắn chần chờ hai giây: "Thỏi vàng một trăm gram, lần này đưa hai thỏi."

Trong lòng Lộ Viễn nói cái này là được rồi, Hồ Tiểu Ngưu chính là người mua của Lưu Đức Trụ.

Đối phương có tiền có thế, tìm Lưu Đức Trụ mua tài nguyên của thế giới Bên Trong cũng là hợp lý.

Hắn nói với thành viên Côn Luân: "Đăng ký bốn người bọn họ cho tôi, có khả năng tất cả đều là Người du hành Thời Gian, không sai được."

Giờ phút này, Lộ Viễn cảm thấy mình đã biết được chân tướng.