Trong lúc Lộ Viễn chạy, hắn dường như là mơ hồ nắm được điểm then chốt nhất, đau đớn nhưng hưng phấn.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện trên đùi mình cũng đang chảy máu, trong thịt còn cắm mảnh sắt nhỏ.
Thì ra hắn cũng bị thương.
Nhưng so sánh với bắt tội phạm mà nói, vào giờ phút này đau đớn cũng không quan trọng.
Khi hắn quay về cửa trước, vừa lúc thấy một chiếc xe MPV chậm rãi chạy vào hành lanh của lầu số 12.
Quả nhiên.
Trong hành lang tối, đang có bốn tên tội phạm xách bao tải màu đen thong thả đi ra, bao tải tựa như rất nặng, ngay cả dây buộc đều bị kéo đến biến hình.
Tên tội phạm dẫn đầu trong bốn người lạnh lùng nhìn về phía Lộ Viễn, đối phương tựa như có chút ngoài ý muốn Lộ Viễn có thể phản ứng nhanh như vậy, nhưng cũng không thèm để ý.
Bọn họ đem bao tải đen ném vào trong xe, lần lượt ngồi vào ghế sau của xe MPV.
Một người ở lại dưới xe, cũng từ sau thắt lưng móc ra một khẩu súng nhắm về hướng Lộ Viễn.
Dưới chân Lộ Viễn chợt bùng phát ra lực lượng khổng lồ, thậm chí xoay người vượt qua quán tính ban đầu của bản thân!
Chỉ thấy cả người hắn di chuyển về bên phải, như là sớm dự đoán được đường đạn của đối phương, né tránh phát súng đầu tiên!
Người không có khả năng nhanh hơn đạn, thế nhưng có thể nhanh hơn so với tốc độ di chuyển của nòng súng!
Giầy thể thao của Lộ Viễn trong nháy mắt rách toạt, ngón chân đều lộ ra.
Nhưng hắn không quan tâm cái này, ra sức hô to: "Tiểu Ưng, tông chết con mẹ nó cho tôi!"
Sau đó, nhảy lên.
Cuối đường nhỏ có tiếng động cơ nổ vang như sấm đánh, một xe taxi bỗng nhiên xuất hiện, Tiểu Ưng ngồi ở trong xe một đạp dẫm hết chân ga.
Phần đuôi của xe taxi vẫn còn đong đưa theo quán tính, Lộ Viễn như dương nanh múa vuốt trên bầu trời đánh về phía tên tội phạm, nếu như dừng hình ảnh vào giờ phút này, nhất định có ý nghĩa kỷ niệm.
Giống như là một đoạn nhiệt huyết ngắn trong đời người.
Giây tiếp theo, xe taxi mạnh mẽ tông vào phần đầu của xe MPV màu đen, Tiểu Ưng cũng đập đầu vào tay lái rồi ngất đi.
Tên tội phạm cầm dùng súng sửng sốt một chút.
Chờ hắn quay đầu lại, nhìn thấy thân hình nhảy lên của Lộ Viễn đã gần ngay trước mắt, như đạn pháo đập vào trên người mình!
Trước khi hôn mê, hắn thậm chí còn nghe thấy được âm thanh vỡ vụn của xương.
Trên xe, có tội phạm muốn nhảy xuống xe hỗ trợ, kết quả lại bị Lộ Viễn vừa đứng dậy đạp một cước trở lại.
Thân thể của tên tội phạm bị một cước này đá bay trở lại, đập mạnh vào một góc khác trong xe.
Sau một giây, tất cả mọi người trong tiểu khu nghe thấy được âm thanh phẫn nộ của Lộ Viễn: "Đánh hắn!"
. . .
Ngay chổ đám người Lộ Viễn nhìn không thấy, Khánh Trần vẫn xuyên qua rèm cửa sổ, yên lặng quan sát tình huống ngoài cửa sổ.
Hắn âm thầm suy nghĩ, thì ra Lộ Viễn cũng là người siêu phàm, bất quá không có cách nào xác định đối phương là tiêm thuốc gien vào, hay là người thức tỉnh, người thừa kế.
Nếu như là thuốc gien, cũng không có cách nào xác định đối phương sử dụng loại nào.
Thuốc gien có rất nhiều loại, ví dụ như trong Tập đoàn Lý thị đều có FDE, FDD, FEE ba loại.
Mà Khánh Trần tìm cho Lưu Đức Trụ, có thể khai phá tiềm lực lớn nhất của bùng nổ lực lượng cùng với chi dưới.
Có thể làm cho người ta bùng nổ lực lượng mạnh hơn, chạy cũng nhanh hơn.
Nói ngắn gọn chính là, Khánh Trần biết Lưu Đức Trụ chỉ cần bị bắt sẽ cung khai, cho nên để hắn chạy nhanh một chút sẽ không bị người bắt.
Lúc này, hắn thấy thành viên Côn Luân vây quanh, cuối cùng khống chế toàn bộ tội phạm.
Lộ Viễn bị thương, được xe cứu thương đưa đi, ngay cả đám người Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân cũng thế.
Theo Khánh Trần quan sát, đám người Hồ Tiểu Ngưu cũng không có vết thương rõ ràng gì, tựa như chỉ là bị đánh hôn mê mà thôi.
Không ít nơi trong tiểu khu đều bị kéo tuyến cảnh giới, có người chuyên nghiệp phụ trách kiểm tra tất cả góc, nhìn xem còn thuốc nổ do tội phạm để lại hay không.
Đây là sự kiện phạm pháp cực kỳ ác liệt, bốn nghi phạm sa lưới, còn có năm người không biết tung tích.
Chuyện này, cũng khiến Khánh Trần bọn họ nhận thức đầy đủ, tổ chức này gian xảo hơn so với tưởng tượng.
Không phải đám tội phạm thông thường có thể sánh bằng.
Tuy rằng giá trị vũ lực cá nhân của đối phương không cao, nhưng đối phương thực hiện hành vi phạm tội có tổ chức có kế hoạch.
Đương nhiên, Khánh Trần hoài nghi trong năm tên nghi phạm còn lại, nhất định có người có vũ lực cao.
Khánh Trần quay đầu lại nhìn Giang Tuyết, Lý Đồng Vân cười nói: "Được rồi, không có việc gì, bất quá chúng ta hiện tại không thể đi ra, vẫn là yên tâm ăn cơm đi."
Giang Tuyết nhìn thiếu niên trước mặt: "Cảm ơn cậu, không có cậu tôi và Tiểu Vân có thể đều đã xảy ra chuyện. . . Tôi đi hâm nóng đồ ăn."
Lúc trước Giang Tuyết làm xong đồ ăn rồi, ba người vẫn đều không dám ăn, thế cho nên hiện tại đều nguội lạnh.
Trong phòng khách, Lý Đồng Vân nhìn Khánh Trần, luôn cảm thấy được người anh trai này không giống người khác, đối phương hình như đều có thể gặp dữ hóa lành ở bất cứ nơi nào bất cứ thời điểm nào.
"Anh Khánh Trần, anh làm sao gọi Côn Luân tới, " Lý Đồng Vân chớp con mắt.
"Dùng đầu óc gọi tới, " Khánh Trần cười cười, hắn biết bản thân mình ngày hôm nay tựa như tiết lộ rất nhiều chi tiết, người ngoài có khả năng không đoán được cái gì, nhưng Lý Đồng Vân sớm muộn gì cũng có thể xuyên qua chi tiết, đoán được một vài tin tức.
Bất quá, Khánh Trần cũng không bài xích bị cô bé biết một vài bí mật.
Hắn sờ sờ đầu của cô bé: "Còn sợ hãi không?"
"Có chút, " Lý Đồng Vân hỏi: "Anh Khánh Trần, em biết anh không muốn bị người phát hiện thân phận, nhưng nếu như em gặp phải nguy hiểm ở thế giới Bên Trong, anh sẽ đến cứu em sao?"
Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Sẽ."
Lý Đồng Vân cảm thấy mỹ mãn gật đầu, bất quá cô bé lại lập tức nhỏ giọng nói thầm: "Không tiết lộ thân phận cho người khác thì thôi, ngay cả em cũng gạt, quá đáng lắm luôn. Em chỉ là một đứa nhỏ, đứa nhỏ có thể có ý xấu gì."
Khánh Trần cười cười không có đáp lại vấn đề này.
Thợ săn cao cấp, luôn xuất hiện với phương thức của con mồi.
Từ sau khi thế giới Bên Trong mở ra, tất cả mọi người đều làm bạn với nguy hiểm.
Khánh Trần từ đầu đến cuối đều cho rằng, trước khi thật sự trở nên mạnh mẽ, đem bản thân ngụy trang nhỏ yếu một chút cũng không sai.
Đêm nay, Lý Đồng Vân và Giang Tuyết nhất định sẽ phát hiện khác thường: hắn làm sao gọi người của Côn Luân đến?
Hai người này cũng không biết Lưu Đức Trụ đã tới hiện trường, Côn Luân cũng sẽ không tùy tiện đem bí mật này nói cho người khác.
Cho nên tạm thời Lý Đồng Vân còn không có cách nào đem mọi chuyện xâu chuỗi với nhau.
Nhưng nếu có một ngày đối phương phát hiện phân đoạn Lưu Đức Trụ này, tính là cô bé không đoán được chân tướng, cũng có thể đến gần chân tướng.
Giang Tuyết đứng ở trong phòng bếp, ngón tay còn có chút run rẩy.
Nếu như Lý Đồng Vân bỗng nhiên tắt TV.
Nếu như Khánh Trần không nói Giang Tuyết tiếp tục làm cơm.
Bọn họ sẽ xảy ra chuyện.
Giang Tuyết bưng cơm nước được hâm nóng trở về, không biết vì sao, người phụ nữ hiền lạnh này hình như cũng không quá sợ hãi, trên mặt trái lại tràn đầy nụ cười: "Ăn cơm ăn cơm, đáng tiếc hai đứa còn nhỏ không thể uống rượu, bằng không thật sự nên khui bia uống mừng một chút sống sót sau tai nạn, tiểu Trần quá lợi hại!"
Lý Đồng Vân giúp vui: "Anh Khánh Trần đã không nhỏ, anh ấy có thể uống!"
Khánh Trần gắp đồ ăn bỏ vào miệng, sắc mặt kỳ quái lên.
Giang Tuyết thấy bộ dáng này của hắn, vội vàng gắp một miếng trứng gà bỏ vào trong miệng, kết quả giây tiếp theo liền biết chuyện gì xảy ra.
Lúc làm cơm do quá sợ hãi, đã quên bỏ muối.
Cô đỏ mặt nói không ra lời, Khánh Trần vội vàng nói: "Lúc đó sợ hãi là bình thường, cháu lúc đó cũng sợ hãi."
Lý Đồng Vân ở một bên nhỏ giọng nói thầm: "Anh sợ hãi mới có quỷ."
Đồ ăn không hợp khẩu vị cũng không có ảnh hưởng đến bầu không khí, trái lại càng náo nhiệt.