Lâm Tiểu Tiếu hỏi: "Cậu đã có thể chống cự ác mộng, vì sao còn muốn tiến vào? Chịu đựng năm phút đồng hồ không ngủ cậu tự nhiên có thể thoát khỏi ác mộng triệu hồi."
"Tôi nghĩ rằng anh có lời muốn nói, cho nên liền đi vào, " Khánh Trần nói: "Lần này muốn kiểm tra thế nào?"
"Từ hôm nay trở đi không phải kiểm tra, mà là ông chủ muốn ta dẫn cậu đi một đoạn đường, " Lâm Tiểu Tiếu trả lời.
"Dẫn tôi đi một đoạn đường?" Khánh Trần nghi hoặc: "Có ý gì."
"Dùng ác mộng trình diễn nhân tính cho ngươi, cho cậu trải qua một vài khổ cực, " Lâm Tiểu Tiếu nói: "Bất quá hiện tại cậu dễ dàng chống cự ác mộng như vậy, xem ra sau đnàyó ác mộng cũng vô dụng, được ông chủ tự mình dẫn cậu."
Khánh Trần như có suy nghĩ.
Cơn ác mộng này khác với lần trước, trái lại càng giống như là chương trình học được giáo viên thu xếp cho học sinh.
Bất quá lúc này Lâm Tiểu Tiếu nói: "Đừng nghĩ, ông chủ hiện tại vẫn chỉ là thưởng thức cậu như trước mà thôi, sau này cậu có thể trở thành học sinh của ông chủ hay không, còn chưa nói trước được."
"Anh đang hâm mộ tôi, " Khánh Trần nói.
"Hâm mộ, " Lâm Tiểu Tiếu thản nhiên thừa nhận: "Không phải ai đều có thể trở thành học sinh của ông chủ, ít nhất tôi và Diệp Vãn không được."
"Vì sao?" Khánh Trần không hiểu được.
"Bởi vì hai chúng tôi đều không sống qua cửa thứ nhất, " Lâm Tiểu Tiếu nói: "Nhưng ông chủ cảm thấy, cậu hẳn là có thể sống sót được."
"Sống sót được?" Khánh Trần sửng sốt một chút.
Lâm Tiểu Tiếu cười thần bí: "Đó là một con đường sống từ cái chết, mỗi một lần nâng cao bản thân đều cần đi gặp một tuyệt cảnh, cảm nhận một lần đau đớn."
"Vậy vì sao là tôi?"
"Bởi vì ông chủ nói cậu có dũng khí tìm đường sống trong chổ chết."
"Đã đau đớn như thế, vậy anh vì sao còn muốn hâm mộ?" Khánh Trần hỏi.
"Bởi vì đó là một con đường tu hành, sở hữu tiềm lực vô hạn, mà hạn mức cao nhất của tôi và Diệp Vãn đã được định trước từ lâu, " Lâm Tiểu Tiếu có chút hâm mộ nói: "Con đường kia tuy rằng đau đớn, nhưng cậu phải hiểu được, trải qua đau đớn của cuộc sống, mới có thể bước lên cao hơn."
Khánh Trần không tiếp tục quấn quýt vấn đề này, mà là hỏi ra nghi hoặc của hắn: "Ngài Lý Thúc Đồng bao nhiêu tuổi."
"Hỏi cái này để làm chi?" Lâm Tiểu Tiếu kỳ quái nói.
"Không có việc gì, chỉ hỏi một chút, " Khánh Trần nói.
Hắn có hỏi cái này là bởi vì: nếu như hắn đi tới thế giới Bên Trong, thời gian của hắn ở thế giới Bên Ngoài nằm trong trạng thái bất động, như vậy nói cách khác, hắn sẽ già nhanh hơn so với người bình thường.
Không phải nói chức năng thân thể của hắn già yếu nhanh hơn, mà là hắn đem sinh mang chia đều cho hai thế giới.
Đến lúc đó bạn cùng lứa tuổi của hắn chỉ mới bốn mươi tuổi, hắn cũng đã là diện mạo cùng với chức năng thân thể hơn sáu mươi tuổi.
Cho nên hắn muốn biết, loại năng lực siêu việt phàm tục của Lý Thúc Đồng, có thể kéo dài tuổi thọ cho người hay không.
Lâm Tiểu Tiếu nhìn hắn một cái: "Cậu đoán thử xem? Tuổi của ông chủ cũng không dễ đoán."
Khánh Trần suy nghĩ một chút nói: "40 tuổi?"
"Ít quá, " Lâm Tiểu Tiếu nói.
"60 tuổi?"
"Không đúng."
"120 tuổi?"
"Dừng dừng dừng, đừng đoán nữa, càng đoán càng sai tuổi của ông chủ, " Lâm Tiểu Tiếu nói: "Ông chủ năm nay 52 tuổi."
Khánh Trần nhất thời chấn kinh, phải biết rằng bề ngoài của Lý Thúc Đồng thoạt nhìn không quá 35, 36 tuổi.
"Nhìn hình dạng chưa thấy qua việc đời của cậu kìa, người như ông chủ tính là sống đến hơn một trăm tuổi tôi cũng không kỳ quái, " Lâm Tiểu Tiếu nói: "Chúng tôi từ lúc rất nhỏ đã đi theo ngài ấy, nhiều năm như vậy tôi đều chưa nhìn thấy ngài ấy thay đổi hình dạng."
"Các người vì sao đi theo ông ta?" Khánh Trần hỏi.
"Không có vì sao, tôi, Diệp Vãn, còn có rất nhiều người, đều là cô nhi, " Lâm Tiểu Tiếu nằm trên hạt cát khô nóng, hắn đem cánh tay gối phía dưới đầu nhìn lên bầu trời, sắc trời bỗng nhiên tối xuống, không khí cũng không còn nóng: "Cậu sinh ra tại Khánh thị, cho nên sẽ không rõ ràng cuộc sống bên ngoài có bao nhiêu thảm khốc, trở thành cô nhi là một việc rất đơn giản."
"Có lẽ là cha mẹ đi trên đường vừa vặn gặp phải thành viên của xã đoàn, xảy ra tranh cãi, có lẽ là cậu vừa nhận được tiền lương bị người để ý, có lẽ là tiết lộ hóa chất trong nhà xưởng làm ô nhiễm, có lẽ là khi dùng thần kinh kết nối internet giả thuyết thì bị hacker tấn công, dù sao thì mọi người đều chết tuỳ tiện như thế."
"Sau đó cậu không trả nổi tiền bất động sản, công ty bảo hiểm lại từ chối trả tiền bồi thường, ngân hàng lấy nhà của cậu đi, đem cậu vứt ra ngoài đường, không ai quan tâm đến sống chết của cậu."
"Lúc ấy cuộc sống của cậu đã u ám không còn ánh sáng, xã đoàn muốn bắt cậu đi vận chuyển ma túy, ngược đãi cậu ác độc hơn sau đó quay video clip làm cuộc sống giả thuyết để bán kiếm tiền."
"Loại thời điểm này có người xuất hiện ở trước mặt cậu rồi nói "Đi theo tôi, tôi cho cậu một cuộc sống mới."
"Mặc kệ người đó là ai, cậu đều sẽ đi cùng."
Khánh Trần lẳng lặng nhìn Lâm Tiểu Tiếu, giờ phút này hắn mới hiểu được, thì ra cuộc đời của mình so sánh với cuộc đời của đối phương, một chút cực khổ kia cũng không tính là cái gì.
"Ông ta vì sao thu dưỡng các người?" Khánh Trần tò mò nói.
"Bởi vì chúng tôi là người có thể dùng, " Lâm Tiểu Tiếu nói: "Việc ngài cần làm, một người không làm được."
Khánh Trần sửng sốt một chút, hắn đến nay còn chưa biết mục tiêu của tổ chức Kỵ Sĩ cùng với tổ chức Hắc Đào là cái gì, cũng không biết quái vật lớn mà Hắc Đào muốn chống lại là cái gì, là năm công ty lớn sao, hay là cái khác?
Nhưng Lý Thúc Đồng thu dưỡng Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn bọn họ, rõ ràng là mang tâm tư lợi dụng, nhưng Lâm Tiểu Tiếu bọn họ cũng không chú ý.
Nói đến đây, Lâm Tiểu Tiếu đứng dậy: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Ác mộng tán đi, Khánh Trần vẫn nằm trong phòng giam tối mờ như trước, nằm ở trên ván giường lạnh giá.
Bây giờ hắn đã gặp qua Lý Thúc Đồng thần bí khó lường, vậy Canon trong tay của hắn, có đủ trao đổi với đối phương để lấy được cơ hội mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới hay không?
Khánh Trần không xác định Canon có đủ phân lượng hay không, hơn nữa hắn cũng không có biện pháp giải thích nguồn gốc của Canon.
Chờ một chút.
Chờ đợi và hy vọng, tất cả trí tuệ của nhân loại đều bao hàm trong hai từ này.
. . .
Đếm ngược 24:00:00.
Trong một căn phòng nào đó của nhà tù số 18.
"Có người không? Thả tôi ra ngoài, vì sao giam tôi ở chỗ này!" Có người dùng sức đập cửa hợp kim, lớn giọng gào hét.
Người xuyên không Lưu Đức Trụ của Lạc Thành đang bị giam giữ trong một phòng giam riêng biệt, khác với phòng giam của tù nhân bình thường, trong phòng giam này còn có một camera giám sát nhìn chằm chằm người bị giam giữ.
Từ sau khi hắn tìm Lý Thúc Đồng để ‘nhận’ nhiệm vụ, liền bị nhốt vào trong phòng giam riêng này, cũng không có người hỏi thăm.
Ở đây không có khái niệm thời gian, cũng không nhìn thấy mặt trời mọc mặt trời lặn, Lưu Đức Trụ chỉ có thể dựa vào thời gian đưa cơm của người máy để phán đoán, bên ngoài hiện tại là mấy giờ.
Âm thanh đập cửa hợp kim của hắn càng ngày càng nhỏ, cho đến khi bản thân không còn sức lực, tiếng nói cũng bị tắt mới dừng lại.
Nhà tù này hình như chỉ còn lại có chính hắn, không ai đáp lại thỉnh cầu cùng với phẫn nộ của hắn.
Lưu Đức Trụ nghĩ mãi không rõ, người khác đều phát triển vui vẻ ở thế giới Bên Trong, hoặc là tứ chi máy hoặc là thành viên của xã đoàn, vì sao đến bản thân mình liền biến thành như vậy?
Hơn nữa trước khi mình đến còn khoác lác với các học sinh khác, nói mình là người xuyên không.
Chờ 24 tiếng đồng hồ sau quay về thế giới Bên Ngoài, mình nên ăn nói với các học sinh khác như thế nào?
Các học sinh hỏi, cậu là thân phận gì ở thế giới Bên Trong?
Mình nên mở miệng như thế nào đây?
Nói rằng mình có một công việc ổn định trong cơ quan hành chính của thế giới Bên Trong, cái gì cũng không cần làm, mỗi ngày đều có cơm ăn?
Nói rằng mình đã chuyển chức thành công? Chuyển chức thành tù nhân?