Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám

Chương 34.1

Từ những lời này của bà chủ, con ngươi của Thẩm Tiêu liền trầm xuống.

Tình huống anh không hy vọng thấy nhất, cuối cùng cũng đã xảy ra, lời này của bà chủ mặc dù nửa thật nửa đùa, nếu là đổi thành người khác hoặc có thể sẽ đối với chuyện này không cho là đúng. Nhưng nghe nguyên nhân kết quả từ đám người Thẩm Tiêu, hơn nữa biết một ít nội tình, tựa hồ đã có thể khẳng định suy đoán trước đó của bọn họ.

Ngôi làng trên núi ở huyện T, không chỉ có thể tham dự mua bán người, rất có thể cũng bởi vì mua bán người mà cùng người khác phát sinh xung đột. Đồng thời cuối cùng lấy phương thức bạo lực đẫm máu bình ổn sự tình, đây là tình huống Thẩm Tiêu không muốn thấy nhất.

Thôn làng cực kì nghèo khó lạc hậu về tin tức lại vô cùng hẻo lánh, thôn dân bên trong đại đa số thậm chí là cả đời cũng không có xuống núi, trong đầu của bọn họ hoàn toàn không có khái niệm luật pháp. Cho ví dụ mà nói, lừa bán dân cư ở Hoa Hạ là trọng tội, nhưng những thôn dân này vẫn hợp tác cùng bọn buôn người, là không sợ sau khi bị bắt sẽ bị nghiêm trị sao?

Không phải, là người không biết không sợ.

Trong đầu của bọn họ căn bản không có khái niệm về pháp luật và phạm tội, toàn thôn, thậm chí cả ngọn núi và nhà nhà trong thôn làng trên núi liền nhau cơ hồ đều sẽ tham dự mua bán người. Chuyện như vậy ngay khi thôn dân cũng xem là đơn giản như không có chuyện gì, thì có tội gì.

Cho dù thật sự có tội, vậy nhà nhà trong toàn thôn này đều tham dự, đều nói pháp không trách chúng, chẳng lẽ còn có thể bắt tất cả người của toàn thôn đi?

Trong mắt thôn dân không có pháp luật, không quan tâm phân lượng của luật pháp, bọn họ quan tâm vĩnh viễn chỉ có ích lợi của mình. Vĩnh viễn không nên nghĩ nói đạo lý với bọn họ, cũng vĩnh viễn không cần nhớ cái gì mà hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý(1). Bọn họ sẽ không quan tâm để ý cái gì không để ý tới người, bọn họ chỉ biết bạn đến đây là chạm vào ích lợi của bọn họ.

(1) Hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý: Là dùng tình cảm để cảm hóa trái tim người khác và dùng lý trí để khiến người khác hiểu.

Tất cả người trong thôn có tham dự mua bán người cơ hồ đều có một điểm giống nhau là phát triển lạc hậu, tin tức bị bế tắc. Chính là bởi vì như vậy, quan niệm tư tưởng của bọn họ chỉ dừng lại ở thật lâu từ trước, tuần hoàn theo tập tục xấu từ xưa như trọng nam khinh nữ đích, luôn cho rằng phụ nữ là một món hàng. Chỉ có con trai mới có thể nối dõi tông đường cho gia đình, chống đỡ cho gia đình.

Ở trong thôn, gia đình không có đàn ông sẽ bị người của cả thôn cười nhạo và khi dễ. Mỗi gia đình trong thôn đều muốn sinh một người con trai, ai cũng không muốn con gái, cho dù thật sự sinh ra con gái, nếu là lương thiện một chút có lẽ còn có thể để lại một cái mạng, nuôi đến mười ba mười bốn tuổi có thể đổi với người thôn khác, đổi chút lương thực hoặc là đổi một người vợ cho con trai, gọi là tục đổi hôn nhân.

Nếu là gặp phải người lòng dạ độc ác, từ lúc sinh ra không bao lâu liền bị gϊếŧ chết, ngay cả cơ hội mở mắt nhìn xem cái thế giới này cũng không có thì đã không còn ở trên đời này.

Những cô gái có thể ở bên ba mẹ ruột đến thành niên trong cả cái thôn này có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ở một ít thôn làng cực đoan, thậm chí trực tiếp định nghĩa con gái là điềm xấu, vì thế xây dựng một ít chỗ chuyên dùng để xử lý bé gái, như là ao, rừng cây vân vân, trong cả thôn cũng khó có thể nhìn thấy một cô gái.

Báo ứng khi làm như vậy chính là, khí bé trai lớn lên, tới lúc cần phải lập gia đình, đột nhiên phát hiện toàn thôn, thôn lân cận đều không có cô gái độ tuổi có thể cùng bọ họ lập gia đình. Mà bởi vì do ngọn núi nghèo khó lạc hậu, căn bản cũng không có cô gái bên ngoài nguyện ý ở lại đây.

Muốn lập gia đình, muốn có đứa con nối dõi tông đường, chỉ có thể mua từ tay bọn buôn người. Giá của một cô gái ột không hề rẻ, trên cơ bản có thể ngang với thu nhập nửa đời của một hộ gia đình. Nói là táng gia bại sản để mua vợ thì tuyệt đối không hề nói quá.

Hiện tại có người muốn mang vợ của bọn táng gia bại sản mua được này đi, vô luận là xuất phát từ lý do gì cũng sẽ không được tiếp nhận, thậm chí sẽ liều mạng với người đó.

Đây chính là lí do tại sao bà chủ nói sẽ chết người.

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Thẩm Tiêu cũng có chút không thoải mái, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài. Xem bộ dạng này của bà chủ hẳn là biết một ít nội tình, Thẩm Tiêu áp chế tức giận trong lòng, hơi hơi nghiêng đầu cho Tiêu Bắc ngồi ở cách đó không xa một ánh mắt.

Động tác cầm đũa của Tiêu Bắc ngừng một chút, Ngay sau đó vô cùng tự nhiên mở miệng nói: “Xảy ra mạng người cái gì, điều này sao có thể? Ta nói bà chủ bà như vậy có phải có chút không thành thực quá hay không, chúng ta ở trong tiệm này của bà ăn uống, chỉ chốc lát còn gọi nhiều mì như vậy, vô luận thế nào cũng coi như là chiếu cố buôn bán của bà. Hiện tại bất quá chỉ là hỏi đường bà mà thôi, bà nếu không biết hoặc là có ẩn tình gì không tiện nói, thì chỉ cần bà nói với chúng tôi một tiếng, chúng ta cũng có thể hiểu được, nhưng bà lại còn đe dọa chúng tôi nữa?”

Nói tới đây, Tiêu Bắc để đũa xuống, ngẩng đầu nhìn về phía bà chủ, trong mắt đầy đều là nghi ngờ và bất mãn, rất có thể nếu bà chủ không thể cho người khác lời giải thích hợp lý, bộ dạng liền ngay lập tức chào mọi người mà đi.

Bà chủ vốn không muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy hắn này bức bộ dạng không tin của anh ấy, nhất thời liền không vui, hơn nữa vì liên quan đến vị trí không tốt nên cái tiệm nhỏ của bà ấy nên bình thường buôn bán cũng không tốt lắm. Thật vất vả lắm mới có mối buôn bán lớn như vậy, kiên quyết không có khả năng dê bày đến miệng dê lại chạy trốn!