Anh Đừng Bắt Nạt Em

Chương 20: Cả cuộc đời, anh chưa từng đau lòng đến nhường này


Từ sân băng lêи đỉиɦ khán đài chỉ cách hai mươi bậc thang, Cố Thừa Viêm cởi giày trượt sang một bên, trên chân mang duy nhất đôi tất trắng, sải bước về phía Tần Ấu Âm.

Chân anh dài, một bước bằng năm sáu bậc, trong nháy mắt khoảng cách được rút ngắn lại.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Tần Ấu Âm bị Cố Thừa Viêm làm cho kinh ngạc, cho rằng anh đang không vui, đợi đến khi người xuất hiện trước mặt, mới thấy rõ đôi mắt phiếm đỏ của anh.

Đường đường là một đại ma đầu ngang ngược, vậy mà lại muốn rơi nước mắt?

Tần Ấu Âm chớp chớp mắt, nâng trang phục lên cao, đưa cho anh xem: “Không nói dối anh, thật sự sửa được rồi, em rất có tài sửa đồ đó.”

Cô thừa hưởng sự khéo léo của mẹ, đó là lợi thế duy nhất mà cô nghĩ bản thân có thể tận dụng.

Cố Thừa Viêm đâu có muốn xem quần áo, toàn bộ tâm trí đều là cô.

Cô gái nhỏ không tránh né anh như trước nữa, ngẩng đầu ngoan ngoãn đối diện anh, ánh đèn rọi xuống đôi mắt trong veo sáng ngời, chiếc mũi cao thon gọn, đôi môi đỏ mọng mềm mại.

Anh hận không thể lập tức ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, thậm chí là hôn cô như thể cô là của riêng mình.

Cố Thừa Viêm không nhịn được, đường gân trên mu bàn tay kéo căng.

Tần Ấu Âm vẫn chưa hiểu chuyện gì, lại ngây thơ kêu một tiếng “Chủ tịch”, bộ dạng thành thật ngược lại vô cùng câu dẫn người khác.

Gân xanh trên trán Cố Thừa Viêm cũng nhảy dựng.

Mẹ kiếp, tăng hϊếp áp đến nơi rồi!

Anh cố gắng không làm cầm thú, nhận lấy trang phục, đầu ngón tay vuốt ve đường khâu tinh xảo, giọng mũi ngào ngạt phát ra: “Tay nghề rất tốt, giống như mới nguyên.”

Sự căng thẳng treo trên trái tim Tần Ấu Âm buông xuống, bên tai lại nghe thấy thanh âm khàn khàn của anh, “Anh cũng cần chắp vá lại, em có thể cực khổ thêm lần nữa được không?”

Cơ thể của anh, lỗ hổng trong tim anh, mọi thứ đều cần chính tay cô chắp vá.

Tần Ấu Âm sững sờ.

Xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động, toàn bộ chỉ khiến hơi thở và nhịp tim của cô căng thẳng hơn.

Cố Thừa Viêm nhướng mày: “Tần Ấu Âm.”

Tiếng gọi vừa dứt, âm thanh sôi động từ điện thoại vang lên, Tần Ấu Âm giật mình rụt vai lại.

“Xin, xin lỗi. Là báo thức của em.”

Lời nói ra đến đầu môi của Cố Thừa Viêm bỗng kẹt lại, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Báo thức?”

Tần Ấu Âm vội gật đầu, “Gia Gia nói phải về kí túc trước khi tắt đèn, em sợ quên mất nên đặt báo thức.”

Cô ngập ngừng nói, “Bây giờ là mười giờ bốn mươi rồi.”

Còn hai mươi phút nữa trước khi tắt đèn.

Cô bé muốn rời đi rồi.

Cố Thừa Viêm hiểu ra, gãi gãi chiếc tràn hơi ướt của mình, đáp ứng một cách mất mát: “Vậy anh đưa em về.”

Anh không nỡ doạ cô sợ.

Trời đã muộn, dưới lầu kí túc xá nữ cũng không còn ai. Tần Ấu Âm nghe theo lời Trình Gia, trước khi lên lầu nhìn xung quanh một lượt, thấy phòng 316 quả nhiên tối um, rèm cửa giống như đã bị kéo ra.

Cô kìm nén nỗi lo không tên trong lòng, nói lời chào với Cố Thừa Viêm: “Chủ tịch, đợi khi nào anh rảnh rỗi, em mời anh ăn bữa khác.”

Cố Thừa Viêm thành thật, “Chỉ cần em tìm anh, bất kì lúc nào anh cũng rảnh.”

Dưới ánh trăng sáng rực, dáng người thẳng tắp cao lớn của nam sinh bao trùm lấy cô.

Ngoại hình anh vốn xuất chúng, nay được bóng đêm tô điểm, càng thêm vài phần dịu dàng.

Tần Ấu Âm không dám nhìn thêm, lùi về sau hai bước, xoay người chạy ra phía cửa.

Thời điểm bóng dáng cô sắp biến mất, Cố Thừa Viêm gọi cô lại: “Nhục Nhục, lời cuối cùng anh nói với em ở sân băng là thật.”

Ngón tay Tần Ấu Âm co rút.

Là câu chắp vá cho anh sao?

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Cô không hiểu, cũng không có lá gan thăm dò sâu hơn, bước chân khẩn trương hơn, nhưng giọng nói của Cố Thừa Viêm đuổi sát theo cô: “Về tới kí túc nhớ bật đèn, ra ngoài ban công vẫy tay với anh.”

Làm gì, cô đâu phải là trẻ con nữa, không cần thiết.

Cố Thừa Viêm biết cô đang nghĩ gì, hào sảng bổ sung: “Nếu em không vẫy, anh sẽ lên tận nơi gõ cửa.”

Tần Ấu Âm hắng giọng, không tình nguyện đáp: “Em biết rồi.”

Cố Thừa Viêm nghe xong, nhếch môi mỉm cười.

Anh đơn độc đứng bên ngoài kí túc, nhìn lên cửa sổ phòng 316, trong lòng mềm nhũn.

Nỗi đau mà anh em và người thầy năm xưa gây ra cho anh, anh đã sử dụng đủ các loại phương pháp để giải trừ.

Trực tiếp ra xuống tay thẳng mặt tên huấn luyện viên, đánh đến mức hắn muốn bò cũng không bò nổi, còn tên anh em chó chết kia sợ hãi trốn tránh bằng cách đi theo đội tuyển ra nước ngoài tập huấn.

Anh cả đêm mất ngủ, bất lực với bên chân trọng thương của mình, ngày qua ngày chỉ biết thất thần ngồi trong sân băng.

Toàn bộ đều không hiệu quả, sự thật đã phơi bày, đây sẽ là nỗi đau vĩnh viễn đè nặng lên thân thể anh, khiến anh cả đời muốn chạy cũng không thể thoát.

Cho đến tối nay---

Tần Ấu Âm dùng đôi tay mảnh khảnh của chính mình, cứu anh lên từ đáy biển sâu hun hút.

Sự ngọt ngào trào dâng đến đầu môi Cố Thừa Viêm, trong đầu tràn ngập suy nghĩ làm thế nào để chính thức tỏ tình với cô gái nhỏ. Ánh mắt anh từ đầu đến cuối không rời khỏi ban công, chờ đợi cô xuất hiện.

Trong bóng tối mờ mịt của cửa sổ, có một thứ gì đó đang lắc lư qua lại.

Dây thần kinh của Cố Thừa Viêm giật mạnh, lập tức đứng thẳng dậy.

Trở lại trước cửa phòng 316, Tần Ấu Âm nhìn màn hình điện thoại rồi thở phào nhẹ nhõm, chỉ còn năm phút nữa là đến thời gian tắt đèn.

Cô trở về vừa kịp lúc.

Hành lang rất an tĩnh, đèn đã tắt một nửa, các cánh cửa phòng khác đều đóng chặt lại, khiến cho hành lang có chút đáng sợ.

Cô rất sợ ma quỷ, nặng nề nuốt nước bọt, sau đó cầm lấy tay cửa. Xác nhận cửa đã khoá cẩn thận, vậy đường ống nước đã sửa chữa xong, người cũng sớm rời đi.

Tần Ấu Âm vội lấy chìa khó mở cửa, sau khi đi vào bóng tối, đầu tiên là tìm công tắc trên tường.

Cô cho rằng đèn sẽ bật sáng, tay còn lại theo thói quen đóng cửa lại.

Có điều, ấn công tắc đến hai lần, cả căn phòng vẫn tối đen như mực, cánh cửa đóng lại cũng thuận theo mà cạch nhẹ một tiếng.

Tần Ấu Âm sững người, từ sau lưng truyền đến một cơn ớn lạnh.

Cô lập tức xoay người muốn mở cửa, nhưng trong phòng tắm đen kịt, truyền đến rõ ràng tiếng nước nhỏ giọt.

“Tí tách.”

Âm thanh ngưng đọng.

Ba giây sau, lại một tiếng, “Tí tách.”

Còn lớn hơn cả lần trước.

Ngay sau đó, tiếng nước kỳ lạ dồn dập vang lên, lạnh lẽo rơi xuống sàn nhà, giống như bên trong bóng tối có thứ gì đó ướt đẫm, từ từ tiếp cận lại gần cô.

Đầu óc Tần Ấu Âm trống rỗng, muốn mở miệng, cổ họng lại khô khốc nhất thời không phát ra tiếng.

Giống như bị một cục đá đập xuống, toàn thân cô run rẩy, loạng choạng chạy về phía cửa. Nhưng cửa không chuyển động, đã bị người ta khoá từ bên ngoài.

Tấn Ấu Âm sợ hãi đập cửa, gắng sức kêu lên. Xung quanh đột nhiên loé lên một ánh sáng xanh mập mờ, cô theo bản năng quay đầu lại, đối mặt với bộ xương sọ gần trong tầm tay.

Lớp phòng ngự cuối cùng đã hoàn toàn sụp đổ.

Trái tim đang đập yếu ớt của Tần Ấu Âm như bị một lưỡi dao sắc bén cứa qua, đến hô hào còn chưa kịp, đã trực tiếp ngã xuống mặt đất.

Trong bóng tối sâu thẳm, bộ xương chầm chậm di chuyển về phía cô.

Bên cạnh là âm thanh nhỏ giọt rùng rợn.

Khuôn mặt Tần Ấu Âm đầm đìa nước mắt, ngột ngạt lên đến đỉnh điểm, l*иg ngực đau nhói như muốn tách làm đôi.

Chết mất.

Cô ý thức được bản thân bắt đầu mất kiểm soát, cố gắng bò về phía tủ của mình, bên tai đột nhiên vang lên tiếng vo ve không ngừng.

Cuối cùng…

Cuối cùng đã đυ.ng phải rồi.

Tần Ấu Âm run rẩy mở tủ, lần mò lọ thuốc ở nơi quen thuộc.

Không có.

Thuốc không có ở đây.

Cô tuyệt vọng gào khóc, ép ngực co lại dưới gầm bàn, vừa đưa tay qua đã chạm phải lớp lông tơ nhầy nhụa, cô sợ đến cực điểm, dùng chút lí tí cuối cùng để trốn ra ngoài ban công.

Phải.

Ban công.

Ngoài ban công.

Có người nói với cô, về tới kí túc xong, phải mở đèn và ra ngoài ban công vẫy tay với anh.

Có một người, đợi cô báo tin an toàn.

Tần Ấu Âm ho kịch liệt, trong bóng tối có thứ gì đó lạnh lẽo ẩm ướt đang túm tóc cô. Cô khóc đến xuyên thấu tim gan, gượng mình di chuyển ra ngoài ban công, cánh tay sống chết ôm chặt tấm rèm và kéo mạnh.

Trốn phía sau, là hai hồn ma máu me đầy mặt tóc dài che kín, cùng hét vào mặt cô.

Thế giới của Tần Ấu Âm, hoàn toàn rơi xuống vực sâu.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Trong mơ hồ, bên ngoài cửa dường như truyền tới tiếng bước chân ồn ào, cô nghe không vào, toàn bộ đều hỗn loạn không rõ ràng. Trong tiềm thức mơ màng lúc này, chỉ sót lại duy nhất câu nói của một người. Lúc cô bị bắt nạt trên sân băng, anh đã tức giận và nói với cô rằng: “Về sau nếu lặp lại chuyện này, không cần biết là trong trường hợp thế nào, em chỉ cần gọi tên anh thật lớn! Nhớ chưa?”

Tần Ấu Âm muốn nói, thật ra, cô đã ghi nhớ từ lâu rồi.

Cô gắt gao ôm lấy bản thân, cắn chặt đôi môi đầy máu, chết lặng trong chốc lát. Trong vô thức, một cái tên chưa từng gọi qua bật ra từ miệng.

“Viêm ca.”

Cố Thừa Viêm gọi đến cuộc thứ ba, một lần nưa cúp máy.

Những linh cảm không lành dần hình thành.

Anh liếc nhìn lên ban công trên lầu lần cuối cùng, nhanh chân chạy vào kí túc xá nữ, đúng lúc bị dì quản lý đi ra đóng cửa chặn lại.

“Cậu làm cái gì thế? Khuya khoắt còn dám đột nhập vào đây? Mau đi về!”

Cố Thừa Viêm cả mặt căng thẳng: “Dì có nghe thấy trên lầu ba có tiếng động hay không?”

Dì quản lý hoàn toàn không để ý tới anh, “Nhanh đi đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ tới.”

Cố Thừa Viêm đưa tay lên giữ cửa: “Trên lầu có thể đã xảy ra chuyện rồi, một là dì cầm chìa khoá đi theo tôi, hai là dì tránh ra, muốn gọi ai thì gọi, xảy ra bất kì vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Dì quản lý nhìn bộ dạng anh không giống nói đùa, khẩn trương nói: “Cậu rốt cục muốn gì? Đây là kí túc xá nữ, mọi người đều đã nghỉ ngơi, một người đàn ông con trai như cậu làm gì đây?”

Cố Thừa Viêm gào lên: “Bạn gái tôi sống trên lầu ba xảy ra chuyện rồi, dì lo liệu nổi không?”

Dì quản lý nghẹn lời: “Có thể có chuyện gì được chứ?”

Cố Thừa Viêm không có thời gian lải nhải thêm, trực tiếp chạy lên lầu.

“Này này, cậu đứng đó cho tôi!” Dì quản lý vội vàng quay vào phòng, lấy một chùm chìa khoá rồi đuổi theo, “Lên thì cũng im lặng chút, nếu lát không có chuyện gì, cậu đợi công an tới xử lý đi!”

Lầu ba, có không ít người vẫn còn thức, nghe thấy âm thanh ồn ào và tiếng bước chân dồn dập, lần lượt mở cửa ra xem.

Không những thấy có bóng dáng nam sinh, mà người đó còn là Cố Thừa Viêm, gần như toàn bộ cả tầng đều chạy ra ngoài hóng hớt.

Đứng ngoài cửa 316, Cố Thừa Viêm dùng lực đập cửa.

Không ai đáp.

Dì quản lý nhíu mày: “Có phải chưa quay về không?”

Đáy lòng anh lạnh toát, một lần nữa gọi điện cho Tần Ấu Âm.

Trong cửa, tiếng chuông điện thoại vang lên hồi lâu không có ai trả lời.

Sắc mặt dì quản lý cũng thay đổi.

Bà vội vàng cầm chùm chìa khoá lên, nheo mắt đối chiếu số phòng, lòng gấp gáp đến mức tìm không ra.

Cố Thừa Viêm nắm chặt tay cửa, đập mạnh hỏi: “Âm Âm, em có ở trong đó không?”

Vẫn yên ắng như cũ.

Cố Thừa Viêm không cách nào nhịn được nửa, đẩy dì quản lý sang một bên, đưa chân lên đá mạnh vào cánh cửa. Lặp lại mấy lần liên tiếp, cánh cửa lắc lư, rầm một tiếng.

Nữ sinh xung quanh không ngừng kinh ngạc la hét.

Cố Thừa Viêm mặt lạnh, từ đầu xuống chân mang sự hung hăng tàn nhẫn, không một ai dám đến gần nửa bước. Con ngươi đen láy như mực, trái tim căng thẳng như nghẹt lại, toàn bộ sợ hãi và lo lắng tích tụ, anh dùng sức đạp mạnh cánh cửa lần thứ ba.

Khoá cửa bật mở, tấm gỗ đập mạnh vào tường, ngay bên cạnh cánh cửa là một bộ xương xanh được sử dụng trong phòng y học lâm sàng đang treo bên cạnh cửa.

Ai nấy nhìn thấy đều bị doạ đến tái nhợt mặt mày.

Cố Thừa Viêm chỉ cảm thấy đại não nổ tung, dùng chiếc đèn pin trên tay dì quản lý chiếu rọi vào căn phòng.

Bên trong phòng, giữa sàn nhà lạnh lẽo, có một bóng đen nhỏ bé đang cuộn tròn.

Anh không nhớ, mình đã đánh nhau bao nhiêu lần.

Nhưng đây là lần đầu tiên, muốn lập tức lấy mạng người khác.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Cố Thừa Viêm ném chiếc đèn pin ra xa, cởϊ áσ khoác chạy đến quấn lấy cô gái nhỏ đang im lặng. Anh ôm chặt người vào lòng, áp má vào vầng trán lạnh toát của cô.

Cả một cuộc đời, anh chưa từng đau lòng đến nhường này.

“Ngoan, đừng sợ.”

Ngón tay anh duỗi ra, ánh mắt hung dữ nhìn xung quanh, thanh âm phát ra lại quá đỗi nhẹ nhàng.

“Anh đến với em rồi đây.”

*

@An An: Không cần nói mọi người cũng đoán ra đây là chiêu trò của ai phải không? Tội nghiệp chị bé, may mắn là bên cạnh chị vẫn còn một Viêm ca, từ nay về sau chị sẽ không phải đau đớn chịu đựng như xưa nữa ಥ_ಥ