Anh Đừng Bắt Nạt Em

Chương 18: Không ai đáng yêu bằng em

Câu nói “Em mời anh đi ăn”, Cố Thừa Viêm thường xuyên được nghe, không chỉ vậy còn nghe nhiều đến mức lười từ chối, trực tiếp làm ngơ.

Anh chưa từng nghĩ rằng, ngày mà mấy chữ tương đồng này phát ra từ miệng cô gái nhỏ, có thể khiến anh phấn khích đến độ muốn bay thẳng lên trời.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Cố Thừa Viêm ôm điện thoại, vòng đi vòng lại ở ban công mấy lần, nhận ra mình càng ngày giống chú chó Husky ở nhà, trông mong món móng giò kho ngon lành trước mặt, thèm đến độ chân chỉ muốn đạp lên, lấy xuống nuốt chửng.

Nhưng ít nhiều vẫn phải nhịn xuống.

Không thể doạ món móng giò kho nhút nhát kia.

Cố Thừa Viêm điều chỉnh ngữ khí của mình, gắng sức bình tĩnh hỏi, “Hôm nào em mời?”

Tần Ấu Âm nhẹ nhàng thương lượng, “Mấy ngày nay nhiều tiết quá, để thứ sáu được không?”

Cố Thừa Viêm lặp đi lặp lại tin nhắn thoại vỏn vẹn vài giây này chừng bảy, tám lần.

Cái cổ họng nhỏ bé này, sao mà có thể phát ra loại thanh âm dễ nghe như vậy, thật cmn ngọt chết người.

Anh thịnh trọng nhấn mạnh: “Vậy quyết là thứ sáu, nhưng giữa chừng không thể vì bất kỳ lý do gì huỷ bữa ăn này.”

Lần truớc cô nói mời anh, lại huỷ hẹn, anh vẫn ghi nhớ tới giờ.

Nhận được sự đồng ý của cô, Cố Thừa Viêm cuối cùng cũng thả lỏng, nụ cười tràn đến cả ánh mắt và lông mày, vui vẻ ngoảnh đầu lại.

Mẹ kiếp.

“Đừng có động chạm linh tinh.”

Một tiếng khàn khàn của Viêm ca, doạ run ba người còn lại trong ký túc.

“Viêm ca, chúng em thấy mấy quả táo nhỏ khô này của anh đặt sang một bên, cho rằng anh không cần nữa, vì thế muốn giúp anh rửa chúng.”

Cố Thừa Viêm nhìn chiếc chậu sắt trên cánh tay bạn cùng phòng.

Quả táo nhỏ trong chậu dính mấy giọt nước, đáng thương vô cùng.

Viêm ca giật lại, ngữ khí lành lạnh: “Giúp cái gì?”

“Tiêu, tiêu hoá, tiêu hoá…”

Tiêu hoá cái con quỷ.

Cố Thừa Viêm bảo vệ chiếc chậu, mở ngăn kéo lấy ra đủ loại thịt bò khô, ném vào trong tay bọn họ, “Mấy thứ này ăn thoải mái, riêng táo không được đυ.ng vào.”

Đùa cái gì vậy chứ, táo do chính tay tiểu móng giò nhà anh chọn, anh còn không nỡ ăn mà đặc biệt cất vào tủ trưng bày, kết quả suýt chút nữa bị cướp đi.

Mấy người bạn cùng phòng lấy đồ ăn vặt của Viêm ca, tự động trở thành em trai nhỏ của Viêm ca, cả mặt đều viết hai chữ ‘tuân lệnh’.

Cố Thừa Viêm giả vờ bình tĩnh, hỏi: “Mấy cậu, ai từng yêu đương?”

Tất cả đều giơ tay.

Anh hắng giọng, “Vậy con gái thích hẹn hò ăn tối ở đâu?”

Ba người tranh nhau trả lời, người nào cũng kinh nghiệm đầy mình.

Ba hoa tán phét nửa ngày trời, cuối cùng đáp án đều thống nhất.

Gần sân vận động Thành Nam có rất nhiều quán ăn ngon, hơn nữa tối thứ sáu vừa hay có một buổi biểu diễn quy mô lớn tổ chức ngoài trời, có thể thuận tiện đi dạo quanh một vòng.

Sau khi lên mạng kiểm tra, Cố Thừa Viêm rất hài lòng, nhưng cũng nhìn thấy tin tức địa phương của hoạt động năm ngoái. Do quá đông người, hiện trường hỗn loạn, phát sinh rất nhiều sự cố thất lạc trẻ nhỏ, bên dưới báo cáo còn ghi, khuyến khích mọi người chuẩn bị dây chống lạc để tránh xảy ra điều đáng tiếc nào.

Anh nhíu mày một lúc, nghĩ đến cảnh Tần Ấu Âm đi lạc rồi oà khóc, trong lòng hoảng loạn, lập tức mở taobao ra.

Chọn xong một chiếc dây chống lạc màu hồng cho cặp tình nhân, Viêm ca lại nhìn xuống hình xăm dưới cánh tay mình.

Đống hình xăm Trần Niên mua sẵn đợt trước, đây đã là cái cuối cùng, cần bổ sung hàng tồn kho gấp.

Anh tiếp tục tìm kiếm, ngẫu nhiên chọn một cửa hàng, thấy bảo đảm là chất liệu chống nước giữ được lâu, anh quyết đoán đặt mua năm mươi xấp khác nhau.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Chớp mắt một cái, đã tới thứ sáu.

Tần Ấu Âm buổi chiều chỉ có một tiết học, chưa đến bốn giờ sẽ tan, Wechat của Cố Thừa Viêm chuẩn giờ gửi tới, “Nhục Nhục, bây giờ anh qua đợi dưới lầu kí túc em nhé.”

Trong miệng cô vẫn đang ngậm một ngụm sữa, đọc xong liền ho sặc sụa.

Việc gì mà phải gấp gáp vậy chứ.

Tần Ấu Âm thì thầm vào thanh tin nhắn thoại, “Bốn rưỡi được không, em trở về cất cặp sách đã.”

Hơn nữa ra bên ngoài trường, cô ít nhiều cũng phải thay một bộ quần áo tử tế.

Cố Thừa Viêm đang đứng dựa ở một góc khuất dưới lầu của cô, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, khoé môi cong lên, thấp giọng đồng ý: “Được, anh đợi em.”

Anh ung dung duỗi thẳng đôi chân dài của mình, tựa lưng vào tường, nhìn về phía cô vừa tan học trở về, không hề cảm thấy phiền toái nhàm chán.

Mười phút sau, một thân ảnh bé nhỏ gầy gò xuất hiện trong tầm nhìn của anh.

Mái tóc ngắn tung tăng theo bước chân của cô, trông rất giống một cây nấm vừa lùn vừa mềm mại.

Ý cười trong mắt Cố Thừa Viêm càng đậm hơn, anh vẫn đứng im tại chỗ, đợi hai mươi phút sau cô mới xuống, anh cũng giả vờ như vừa tới.

Tần Ấu Âm hoàn toàn không nhìn thấy anh, đi thẳng lên lầu cất cặp thay quần áo xong, đúng lúc Trình Gia và Tề Tinh Tinh quay lại, kinh ngạc hỏi: “Âm Âm ra ngoài sao?”

Cô cắn môi, giống như làm chuyện gì xấu, vành tai vô thức đỏ lên: “Ừm, ra ngoài ăn.”

“Được nha.” Trình Gia vui vẻ yên tâm, “Lát nữa bọn tớ đều phải đi, còn đang lo lắng còn một mình cậu, giờ thì không sao nữa rồi.”

Mỗi chiều thứ sáu, bọn họ đều thu dọn đồ đạc trở về nhà, đến thứ hai mới quay lại.

Tần Ấu Âm mặc một chiếc áo khoác mỏng, nhìn vào gương thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với bọn họ: “Vậy tớ đi đây, cuối tuần vui vẻ nha.”

Nói xong, thân hình xinh đẹp liền rời đi.

Trình Gia và Tề Tinh Tinh bật cười, “Này, cậu có phát hiện ra không, Âm Âm của chúng ta gần đây hoạt bát hơn chút rồi.”

“Đó là tất nhiên, còn không nhìn xem là ai dẫn dắt Âm Âm.”

Hai người ba hoa chưa được mấy câu, cửa kí túc cạch một tiếng, Trình Gia thuận miệng nói: “Có phải hẹn hò với Viêm ca quá kích động nên để quên đồ rồi không?”

Vừa quay đầu lại, nụ cười đột nhiên cứng đờ: “Hân Hân, là cậu à…”

Trong tâm trí Sở Hân đều là mấy chữ “Hẹn hò với Viêm ca”, bộ móng tay được sơn vẽ phức tạp cấu mạnh vào lòng bàn tay, cô trầm mặc đi vào, quay về trước giường của mình.

Không khí trở nên bí bách, Trình Gia tính tình ngay thẳng, mặc dù có chút dè chừng nhưng không nhịn được mà khuyên can, “Cậu đừng có gây rắc rối cho Âm Âm nữa, chuyện chọn đối tượng lại không thể miễn cưỡng. Cậu xinh đẹp như vậy, tìm đâu chả có người thích. Lá gan Âm Âm nhỏ như vậy, cậu cớ gì cứ ức hϊếp cậu ấy.”

Sở Hân ngoảnh đầu, lớp trang điểm đậm không giấu được đôi mắt đỏ ngầu, “Lá gan cô ta nhỏ?”

“Đúng thế, sống cùng lâu như vậy cậu không phát hiện ra? Hơn nữa, cậu ấy nhát gan là do có bệnh, trong tủ còn có thuốc.” Trình Gia nói, “Đoán chừng là do chấn thương tâm lý nghiêm trọng, hại sợ đến chết đi sống lại mới thành như vậy. Đáng thương quá đi mất.”

Bàn tay Sở Hân siết chặt.

Tần Ấu Âm đáng thương, vậy còn cô ta thì sao?

Cô ta làm sao có thể nghĩ được rằng, Tần Ấu Âm lại là con gái của Tần Vũ. Hiện tại tình cảnh của cô, toàn bộ đều đã biết. Hai người này trong kí túc, mở miệng là ra bộ giảng đạo lý, hẳn là đang cười thầm cô. Đoán chừng không bao lâu nữa, Tần Ấu Âm sẽ nói cho tất cả mọi người biết.

Đến lúc đó, tất cả đồ hiệu hàng nhái, số tiền cô ta vay mượn, gia cảnh thật sự, toàn trường sẽ đều biết.

Đừng nói là Cố Thừa Viêm, mà có lẽ bất kì ai trong trường đều sẽ xem thường cô ta.

Trình Gia tiến lại gần: “Hân Hân, cậu nghe lọt tai chưa?”

Một lúc sau, Sở Hân nhướng mắt, đôi môi đỏ nhếch lên, khẽ cười: “Lọt tai rồi, sau này sẽ hoà thuận với cậu ta.”

Cô nghiêng đầu, trong mắt là âm sắc: “Vẫn cần làm phiền các cậu, từ giờ giúp đỡ nhiều hơn.”

Trên màn hình điện thoại, thời gian rất nhanh đã nhảy tới bốn rưỡi. Cố Thừa Viêm đứng cách đó không xa, thấy cô gái nhỏ chiếc túi nhỏ làm bằng vải cotton, lo lắng bước ra ngoài.

Ánh mắt Cố Thừa Viêm không rời khỏi cô, cô đã thay chiếc quần dài và áo thể thao trước đó thành chiếc váy dài liền thân, bên ngoài khoác chiếc áo len màu trà sữa, dưới chân đi một đôi giày búp bê tinh xảo.

Mặt xinh da trắng, đôi môi đỏ anh đào, cặp chân thon thả.

Yết hầu anh khẽ chuyển động, dùng sức xoa hai bên thái dương.

Thật cmn không chịu nổi.

Cố Thừa Viêm nỗ lực biểu hiện như một quý ông chân chính, dắt theo một tiểu móng giò cao đến vai anh ra bên ngoài trường học lấy xe.

Tần Ấu Âm cho rằng vẫn là chiếc moto phân khối lớn kia, còn đang vướng bận không biết bản thân mặc váy làm gì. Vừa muốn bắt taxi, lại thấy Cố Thừa Viêm lắc chìa khoá xe, mở cửa chiếc xe oto.

Cô ngẩng đầu lên, cảm thấy thế giới này thật bất công với người lùn như cô.

Chiếc xe việt dã này.

Vừa nhìn đã biết rất khó leo lên.

Cố Thừa Viêm nín cười mở cửa xe lái phụ, cố ý thúc giục cô: “Nhục Nhục, nhanh, lên đi. Ở đây đỗ xe lâu quá sẽ bị phạt.”

Tần Ấu Âm căng thẳng, vâng dạ hai tiếng, tay chân vội vàng bám đủ mọi nơi để leo lên.

Hôm nay là cô mời khách để cảm ơn, không thể để Cố Thừa Viêm bị phạt tiền.

Cố Thừa Viêm đứng sau lưng, nhìn động tác nỗ lực của cô gái nhỏ, ngọt ngào đến đau răng, anh tiến lại gần, cúi người hỏi: “Anh thấy bên kia có cảnh sát giao thông, nếu không rời đi ngay thì không kịp nữa đâu, anh giúp em nhé?”

“Hả?” Tần Ấu Âm nắm lấy tay cửa, lông mi run lên: “Em…”

Trái tim Cố Thừa Viêm ngứa ngáy, một tay đặt lên lưng cô, một tay đặt ngay đầu gối cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cả người nọ lên. Anh dừng hai ba giây, thoả mãn được chút ham muốn gần gũi với cô, trước khi bản thân đi quá giới hạn, nhanh chóng đặt cô ngồi vào ghế.

Hai má Tần Ấu Âm đỏ bừng, cô co rút về sau, kháng nghị nhìn anh: “Anh thế nào lại---”

Cố Thừa Viêm ngoan ngoãn giơ hai tay lên: “Anh sai rồi, lần này là do gấp rút, chúng ta phải rời đi ngay.”

Xe việt dã băng qua nửa thành phố, càng lái càng xa. Tần Ấu Âm ngồi trong xe mà không yên, ban đầu còn có thể nhìn ngắm cảnh đường phố, về sau bắt đầu căng thẳng, nhíu mày hỏi mấy lần: “Bọn mình rốt cục đi đâu, ăn gần không được sao?”

Cố Thừa Viêm không muốn làm cô sợ hãi, liền vô thức tăng tốc độ. Dừng ở bãi đậu xe gần sân vận động Thành Nam, anh quét mắt qua nơi toàn người với người ở sự kiện đằng kia, may mắn đã mua chiếc dây chống lạc.

Nhà hàng anh chọn là nhà hàng chuyên đồ Giang Nam nổi tiếng nhất thành phố, trang trí tao nhã tinh xảo, khắp nơi đều đậm mùi vị quê nhà của cô gái nhỏ.

Lúc bước vào bên trong, Cố Thừa Viêm đã bình ổn lại tâm trạng, khẽ liếc sang Tần Ấu Âm, thấy đôi mắt cô lập tức sáng lên.

Có điều, đến lúc ăn cơm, Viêm ca cười không nổi nữa.

Ngọt, ngọt, ngọt, cuối cùng cũng có một món không ngọt.

Ồ, là chua.

Cố Thừa Viêm không hợp khẩu vị, nuốt miếng nào là đau bụng miếng đó, trong khi Tần Ấu Âm ngồi đối diện anh thì ngược lại. Cả người giống như cá gặp nước, ăn uống vô cùng ngon lành.

Mẹ kiếp, đáng yêu chết đi được.

Ăn cái gì mà ăn, ngắm cô là đủ rồi.

Tần Ấu Âm đã lâu không được ăn đồ Giang Nam, mỗi lần cắn miếng nào là cảm động muốn chảy nước mắt. Ăn được một lúc, cuối cùng nhớ ra chính sự. Cô đặt đũa xuống, ngồi thẳng lưng, nhẹ nhàng nói với Cố Thừa Viêm: “Chủ tịch, anh giúp đỡ em nhiều lần như vậy, em---”

“Xin chào quý khách, làm phiền một chút, xin hỏi chiếc ghế trống bên này có cần dùng không ạ?”

Tần Ấu Âm bị người phục vụ ngắt lời, bả vai cứng lại. Cô định thần nhìn sang bàn bên cạnh, có quá nhiều người, mà còn thiếu hai ghế.

Đại sảnh chật cứng, chỉ có cô và Cố Thừa Viêm là bàn hai người duy nhất.

Cô còn chưa mở miệng trả lời, Cố Thừa Viêm đột nhiên kích động: “Nhanh chóng chuyển qua đi, hay là cần tôi giúp một tay không?”

Sau khi loại bỏ được hai chướng ngại vật như ý muốn, Cố Thừa Viễm nhanh chóng đứng dậy, trực tiếp rời ghế của mình sang bên cạnh Tần Ấu Âm, hết sức bình tĩnh ngồi xuống.

Tần Ấu Âm sững sờ, “Anh, anh qua đây làm gì?”

Cố Thừa Viêm nói bừa: “Bên đó điều hoà quá lạnh, thổi đến chân sẽ bị đau nhức. Anh muốn ngồi ăn bên này.”

Hai chữ “đau chân” – lý do không thể bác bỏ hay từ chối.

Áp lực của Tần Ấu Âm tăng đột ngột, dưới sự chăm chú đến bức người của Cố Thừa Viêm, cô cẩn trọng ăn xong đồ ăn, lúc sờ ví tiền muốn đi thanh toán, trước mắt đột nhiên bị chặn lại.

Một cánh tay nhấc lên, sượt qua trước mặt cô, đầu ngón tay nóng như lửa chạm tới bên khoé môi cô.

Da chạm da, khiến một dòng điện không tên xâm nhập vào cơ thể, lan tràn dọc theo tứ chi.

Nhịp tim Tần Ấu Âm dừng lại, đột ngột thay đổi.

Truyện được dịch bởi Hoạ An An.

Cố Thừa Viêm chậm rãi hạ tay, giọng nói khàn khàn: “Ăn đến dính cả trên mặt rồi.”

Tần Ấu Âm phản ứng lại, vội vàng dùng giấy lau miệng, cách xa anh, cấp tốc đè nén l*иg ngực loạn nhịp rồi chạy ra ngoài quầy lễ tân.

Cô muốn thanh toán, người thu ngân nói: “Bàn của quý khách là trừ vào thẻ hội viên, số tiền nạp vào ít nhất đủ cho mười lần ăn tiếp theo.”

Tần Ấu Âm sửng sốt rất lâu, mím môi cay đắng quay đầu.

Cố Thừa Viêm uể oải đi tới: “Bữa ăn này là công việc của câu lạc bộ, đương nhiên chủ tịch trả tiền. Đổi lại, bữa sau em mời.”

Nói xong, anh lấy ra một thứ gì đó đưa cô: “Tới đây Nhục Nhục, chuyển qua lịch trình tiếp theo.”

Tần Ấu Âm kinh ngạc mở miệng.

Anh đang cầm…

Còng tay?!

Cố Thừa Viêm dắt cô ra ngoài cửa, lẩm bẩm trên đỉnh đầu cô: “Cái gì mà còng tay, suy nghĩ của trẻ nhỏ phức tạp vậy sao?”

Anh mở giỏ hàng online, kiêu ngạo giới thiệu: “Đây là dây chống lạc, buộc vào cổ tay mỗi người, bất luận có đi vào nơi hỗn loạn thế nào cũng không lạc mất nhau.”

Tần Ấu Âm nhíu mày.

Đây là xích chó thì đúng hơn.

Lại nói, làm gì có nơi nào hỗn loạn?

Tần Ấu Âm đang âm thầm suy nghĩ, phía xa xa không ngừng vang lên tiếng cảm thán hò hét. Cô đứng ở cổng nhà hàng nhìn sang, quảng trường gần đó ánh đèn hoa lệ lộn lẫy, người người qua lại, đủ cái loại búp bê bơm hơi khổng lồ, rất giống một nơi vui chơi.

Cô ngây người một lúc, cố tay đã bị Cố Thừa Viêm giơ lên, móc vào một cái vòng tròn nhỏ.

Giữa hai người là một sợi dây ngoằn ngoèo, dù có đi xa đến đâu, vẫn bị buộc chặt vào anh.

Tần Ấu Âm cúi đầu chớp mắt, cố gắng kìm nén một chút xót xa đang dâng lên.

Nỗi sợ hãi về đám đông của cô, chỉ bằng một sợi dây này, hoàn toàn đã bị xoá bỏ. Thay vào đó, là khao khát của cô về cuộc sống vui vẻ náo nhiệt đầy màu sắc, mà cô đã chôn giấu ngay từ khi còn là một đứa trẻ.

Lời phản đối thật ra rất nhiều, Tần Ấu Âm lại không nói ra, chỉ đi theo Cố Thừa Viêm đến nơi đó. Xung quanh đông đúc, nhiệt độ của anh từ đầu đến cuối luôn gần trong tầm tay cô.

Cảm giác này thập phần kỳ lạ, cụ thể ở đâu, lại không thể nói ra.

Cho tới khi---

Tần Ấu Âm cảm nhận được có một tầm mắt đang dõi theo cô.

Cô nhạy cảm quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt to tròn.

Cách đó ba mét, có một cô bé ba bốn tuổi đang chăm chú nhìn cô.

Cô bé cầm cây kẹo mυ'ŧ trên tay, tóc buộc hai bên, trên cổ tay có một chiếc vòng buộc chặt, đầu vòng tay còn lại được gắn trên cổ tay ba cô bé.

Tần Ấu Âm nhìn cô bé, lại nhìn chính mình.

Cô bé cũng lặp lại động tác tương tự.

Cuối cùng, một lớn một nhỏ im lặng nhìn nhau, biểu tình đều không nói thành lời.

Cố Thừa Viêm rủ mắt: “Sao thế, nhìn ai vậy?”

Tần Ấu Âm tâm trạng phức tạp, lắc đầu: “Không có, em nhìn đứa bé bên kia, rất đáng yêu.”

“Rất đáng yêu?”

Cố Thừa Viêm kéo dây, đem cô xích lại cạnh bên mình. Anh đưa tay lên vuốt tóc cô, thấp giọng bật cười, thanh âm nhẹ nhàng theo gió bay đến bên tai cô.

“Đừng nghịch nữa.”

“Trên trời dưới đất, không ai đáng yêu bằng em.”

*

Phổ cập:

Dây chống lạc ( aka xích chó trong tiềm thức chị bé =))) )