Từ lúc quyết định mau chóng rời khỏi chỗ Lâm bà tử, Hứa Hướng Dương bất chấp sẽ bị người quen nhìn thấy, lên tinh thần đi ra ngoài tìm phòng ở. Một nửa năm này chẳng khác nào ngồi tù, đột nhiên từ trong nhà đi ra, cảm thấy chỗ nào cũng mới mẻ. Nhìn một lúc, đột nhiên nghĩ đến Triển Chiêu, không biết hiện tại hắn và Đinh cô nương có phải đã quay lại với nhau hay không. Khẽ thở dài một tiếng, nàng chỉ thầm nghĩ tiết kiệm chút tiền rời khỏi Khai Phong phủ, tìm một nơi không ai biết mình, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống. Lại không nghĩ sẽ gian khổ như vậy.
Những cái khác không nói, chỉ dựa vào bằng số bạc kiếm từ việc thêu thùa may vá căn bản không đủ để mua phòng ở, càng đừng nói có thể dễ dàng sống qua ngày. Đi tìm một hồi, phòng ở tốt thì không đủ bạc để thuê, phòng ở kém thì trị an không tốt. Thật vất vả hợp ý được một chỗ, người ta thấy nàng chỉ là một cô nương yếu đuối lại không đồng ý cho thuê. Nếu không thì chính là giá rất cao, còn muốn trả trước một năm tiền thuê nhà, nàng thật sự ăn không tiêu.
Bất tri bất giác lại đi tới Cẩm Tú phường. Trước cửa Cẩm Tú phường vẫn như trước kia, người đến người đi không ngừng, nàng cẩn thận tránh đi. Đây là chỗ quen thuộc, nàng không thể ở lâu. Có lẽ nên rời Khai Phong phủ, nếu có thể đi đến nông thôn, tìm một gian nhà tranh để ở, lại thêu thùa may vá kiếm sống, có lẽ cũng miễn cưỡng sống qua ngày. Nghĩ nghĩ lại thở dài một tiếng, hiện tại nàng thực sự quá túng quẫn, giống như lấy trứng chọi đá vậy.
Có chút lưu luyến quay đầu lại nhìn thoáng qua, đột nhiên, cả người nàng run lên.
Triển Chiêu!
Sửng sốt trong giây lát, ngay lập tức bước nhanh hơn. Nhưng, vì sao lại có một con chó hướng về phía nàng kêu to, sau đó đuổi theo? Nàng hoảng hốt, không dám quay đầu, vội vàng quẹo vào ngõ nhỏ. Phía sau truyền đến thanh âm quát lớn của Triển Chiêu:" A Vượng! Trở về!"
A Vượng? Là A Vượng! Hứa Hướng Dương đè nén ý nghĩ muốn quay lại, mạnh mẽ áp chế cảm xúc, chạy nhanh vào ngõ nhỏ, thẳng đến khi không chạy được nữa mới dựa vào tường thở hổn hển. Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa là bị Triển Chiêu bắt gặp, không được, nàng không thể ở lại Khai Phong, phải rời đi! Đi càng xa càng tốt! Nhưng, nàng nên đi đâu đây? Nàng hoàn toàn không biết phải làm sao nữa!
Trong lòng ngập tràn tâm sự trở lại chỗ Lâm bà tử, đang muốn đẩy cửa vào, lại nghe được tiếng Vu Hoa đang nói chuyện với Lâm bà tử. Nàng luôn đề phòng Vu Hoa, không khỏi dừng lại động tác, nín thở, tập trung tinh thần nghe bên trong nói chuyện.
"Ngươi nói muốn thành thân với Hướng Dương?" Lâm bà tử lắp bắp kinh hãi, không phải bà ghét Hứa Hướng Dương, mà nàng là nữ nhân đã bị nhà chồng hưu, cha mẹ lại chết, còn mang nợ nần trên người không thể trả hết. Tính cách thì tốt nhưng dạng điều kiện như vậy không xứng với con bà a! Không cần nghĩ ngợi thêm:" Không được! Ta không đồng ý!"
"Nương?" Vu Hoa có chút kinh ngạc, không ngờ Lâm bà tử cự tuyệt yêu cầu của hắn?
Lâm bà tử thở dài:"Hoa nhi a, Hướng Dương là cô nương tốt, nhưng nàng từng bị nhà chồng hưu, thanh danh đã hỏng. Còn khắc chết cha mẹ, nợ nần bên ngoài rất nhiều. Điều kiện như vậy thì làm sao thành thân? Ngươi yên tâm, nương nhất định sẽ chọn cho ngươi một cô nương như hoa như ngọc làm tức phụ."
Vu Hoa cười cười:"Nương, nhi tử của nương đã lớn tuổi, lại không có việc làm mà trong nhà chỉ có từng này, làm sao có cô nương tốt nào nguyện ý gả vào. Hướng Dương ôn nhu hiền lành, ta thấy thích nàng."
Lâm bà tử có chút mất hứng, mặc cho thường ngày cảm thấy Hứa Hướng Dương có tri kỉ thế nào thì lúc này, thấy nhi tử mình hướng về nàng, trong lòng liền khó chịu. Còn chưa có gả vào nhà đâu đấy, đã câu mất hồn con bà rồi, bà vất vả chờ con về, sao có thể để người khác đoạt đi? Mặt nhăn mày nhíu:" Không được! Đừng nói ta không đồng ý, chính là nàng cũng chưa chắc nguyện ý."
"Nương, ngài phải đi hỏi nàng một tiếng xem như thế nào đã chứ, chưa gì đã tát nước lạnh vào mặt ta như vậy?" Nói xong, khinh miệt cười:" Nàng từng bị hưu, làm gì có tư cách kén chọn này nọ? Nương, ngài nói đúng, một nữ nhân bị chồng ruồng bỏ không đủ tư cách gả vào nhà chúng ta. Chi bằng ta thu nàng làm thϊếp, để cho nàng ở nhà chúng ta cũng có thể an tâm."
Lâm bà tử chấn động, mặc dù bà cảm thấy Hứa Hướng Dương không xứng với con mình, nhưng chưa từng có ý niệm như vậy, vội vàng nói:" Này... không thể được! Như thế không phải làm hại người ta sao? Chúng ta chỉ là cửa nhỏ nhà nghèo, sao có thể ba vợ bốn nàng hầu! Ngươi đừng có mà suy nghĩ linh tinh, không lại gây ra chuyện. Ngươi chớ vội, nương đang tìm tức phụ cho ngươi, nhất định sẽ chọn một người thật tốt, so với Hứa Hướng Dương còn tốt gấp trăm lần!"
" Cái này đâu phải làm hại người khác, nàng như vậy, có muốn tái giá cũng không được. Cho dù tái giá cũng gả cho người không ra gì. Chi bằng đi theo ta, nương cũng thích nàng, không phải vẹn cả đôi đường sao?"
"Cái này..." Lâm bà tử có chút dao động, đúng vậy, nếu Hứa Hướng Dương vào cửa, bà cũng có thêm người để dựa vào?:" Kia... Vậy để ta đi hỏi ý kiến nàng rồi nói sau."
Hứa Hướng Dương đứng ở ngoài cửa nghe hết toàn bộ đoạn hội thoại của bọn họ, trong lòng cả kinh, nàng luôn cho rằng Lâm bả tử là người đáng tin, xem ra bản thân đã quá ngây thơ, quá dễ dàng tin người khác. Cho dù Lâm bà tử thích nàng thì cũng không thể nào bằng nhi tử của mình, chẳng lẽ còn trông cậy Lâm bà tử đứng về phía mình sao? Cũng may Lâm bà tử còn nói sẽ hỏi ý kiến nàng, nàng chỉ cần cự tuyệt là được. Sự tình tới bước này cũng do nàng không cẩn thận cân nhắc, cho dù hiện không tìm được phòng ở cũng phải rời đi trước.
Nàng vòng ra ngoài đi dạo một lúc, sau đó làm như không có chuyện gì trở lại. Vừa vào cửa liền bị Lâm bà tử lôi kéo vào trong phòng nói chuyện. Hứa Hướng Dương biết Lâm bà tử muốn nói gì nên mở miệng trước:" Lâm bà bà, ta có việc muốn nói với ngài."
Lâm bà tử đang do dự không biết phải mở lời thế nào thì nghe Hứa Hướng Dương nói như vậy, nhân tiện hỏi:" Có chuyện gì?"
"Ta đã quấy rầy Lâm bà bà một thời gian dài rồi, thật sự không tiện tiếp tục làm phiền ngài nữa. Ta nghĩ mấy ngày nữa sẽ rời đi."
"Ngươi không quen ai, ngay cả nơi đặt chân cũng không có, muốn đi đâu a?" Vẻ mặt Lâm bà tử lo âu, nếu nàng rời khỏi chỗ này lại chẳng may gặp phải chuyện gì thì làm thế nào, không bằng gả cho Hoa nhi làm thϊếp còn hơn. Tuy nói thân phận thấp kém, nhưng một khi bà còn sống, nhất định không để nàng chịu ủy khuất.
Hứa Hướng Dương hơi cúi đầu, bộ dáng thân thiết của Lâm bà tử không giống như giả bộ, nhưng vừa nãy nàng đã nghe hết những gì bọn họ nói, không khỏi cũng đề phòng Lâm bà tử:" Ta không thể cả đời đều ở đây được, huống hồ Vu đại ca đang nghị thân, ta cứ ở chỗ này sẽ không tốt lắm, tân nương tử mà gả vào cửa cũng không thoải mái. Ngài không cần lo lắng, ta có tay có chân, còn biết thêu thùa may vá, vẫn có thể tự nuôi sống mình."
"Ngươi nói gì vậy, sao ta có thể vì chuyện Hoa nhi thành thân mà đuổi ngươi đi? Ngươi còn trẻ tuổi vẫn chưa hiểu biết nhiều, một nữ nhân muốn tự lập môn hộ sẽ có bao nhiêu khó khăn a." Lâm bà tử cảm thấy tìm được cơ hội, thử dò xét:" Kì thật, Hoa nhi... Hắn cảm thấy ngươi là một cô nương tốt, nếu ngươi nguyện ý, thì xem xem hai người ở cùng với nhau được hay không? Không cần phải nhắc tới chuyện rời đi nữa."
Hứa Hướng Dương cứng đờ:"Ta bị nhà chồng hưu, đã sớm không có tâm tư tái giá. Huống chi Vu đại ca tuấn tú lịch thiệp, chọn tức phụ phải xứng tầm, một người như ta sao có thể với cao? Hướng Dương hổ thẹn."
Lời từ chối của nàng khiến Lâm bà tử nghe mà cao hứng, còn không phải sao? Nhi tử của bà tất nhiên là tuấn tú phi phàm a, Hứa Hướng Dương làm sao xứng đôi với nó? Còn không phải trèo cao thì là cái gì? Bà không tán thành, Hứa Hướng Dương cũng không nguyện ý, việc này, cứ như vậy từ bỏ đi!
Lâm bà tử nghĩ rất đơn giản, nếu nói cho Vu Hoa biết ý của Hứa Hướng Dương chắc hắn sẽ từ bỏ ý định trong đầu. Sau đó nhanh chóng tìm tức phụ cho hắn, đỡ phải lâu ngày sinh chuyện, hắn lại tiếp tục để ý đến Hứa Hướng Dương. Vu Hoa đã ngồi chờ tin tức, thấy Lâm bà tử đi từ buồng trong ra, vội vàng tiến lên:" Nương, sao rồi? Nàng trả lời như thế nào?"
"Xem ngươi gấp gáp kìa!" Lâm bà tử trừng hắn một cái:" Ta đã nói rồi, hai đứa không thích hợp. Nàng cũng là người hiểu biết, sợ không trèo cao nổi, lại không có tâm tư tái giá. Ta xem a, việc này không thể thành. Sáng sớm nay, Vương bà mối có nhắc tới đại cô nương Tề gia là một người không tồi, bộ dáng cùng tính tình đều tốt, nhìn cũng là người dễ sinh đẻ. Bởi vì trong nhà ít huynh đệ tỉ muội, muốn giữ đạo hiếu với mẫu thân nên chậm trễ đến giờ. Ta nghĩ, liền chọn nàng đi."
Vu Hoa bĩu môi:"Nương, ngài cho là ta chưa thấy qua đại cô nương Tề gia chắc? Cao lớn thô kệch, da vừa đen giọng lại lớn, đứng ở đầu ngõ kêu một tiếng thì cuối hẻm cũng nghe thấy."
"Ngươi thì biết gì? Đại cô nương Tề gia so với Hướng Dương thô lỗ chút nhưng nàng có bản lĩnh a! Nhà chúng ta là loại người nào? Có khả năng nuôi một cái tiểu thư khuê các sao? Trừ bỏ cái mặt đẹp, da thịt non mềm chút thì có gì dùng?" Lâm bà tử bất đồng ý nghĩ với Vu Hoa, thú con dâu vào cửa là để hầu hạ cha mẹ chồng cùng con cái, có thể sinh đẻ là chuyện quan trọng nhất. Một cô nương yếu đuối mảnh mai như Hứa Hướng Dương, khuôn mặt cũng chưa đến mức quá xinh đẹp, dáng người lại gầy, bà còn nghi vì nàng không sinh được đứa nhỏ mới bị người ta hưu.
"Nương, nếu ngài thích Tề cô nương, ta sẽ thú nàng, lại sinh một tiểu tử béo mập để ngài vừa lòng. Nhưng ta cũng muốn Hướng Dương. Cho dù trước đó có là tiểu thư nhà ai, vào nhà ta còn để cho nàng làm cái gì tiểu thư hay sao? Ngài cứ coi nàng như nha hoàn mà sai bảo hầu hạ. Nương làm lụng vất vả nửa đời người, cũng đến lúc hưởng phúc."
Lâm bà tử nhìn nhi tử:" Sao ngươi vẫn chưa chịu hiểu? Là người ta không muốn. Ta mới tìm nàng, còn chưa mở miệng thì nàng đã nói muốn rời đi. Trong lòng nàng cũng minh bạch, không tiện ở lại lâu dài, cũng không có ý tứ chiếm tiện nghi nhà chúng ta."
Vu Hoa thầm nghĩ, chắc ngày ấy Hứa Hướng Dương nghe được bọn họ trêu đùa nàng nên mới chủ động muốn rời đi. Bất quá, hiện tại cũng chẳng đến lượt nàng đồng ý hay không, chuyện đi hay ở không phải vấn đề, hắn nhất định phải có được nàng! Lâm bà tử vất vả chờ hắn trở về, đối với hắn muốn gì đều đáp ứng, chỉ cần hắn kiên trì, Lâm bà tử còn không đứng về phía hắn, giúp hắn thú Hứa Hướng Dương vào cửa hay sao?:" Nàng không quen ai thì đi đâu được? Nếu cảm thấy bên ngoài sống không nổi thì theo ta không phải vẹn cả đôi bên? Cần gì phải đi? Nương a, ngài có cẩn thận khuyên nhủ nàng không?"
"Như thế nào không có? Người ta không muốn a! Việc này ngươi đừng nhắc lại nữa, chúng ta cũng không thể bắt buộc người ta."
Vu Hoa biến sắc, hừ lạnh một tiếng:"Bắt buộc nàng thì sao? Chẳng lẽ nàng muốn đi báo quan?"
Lâm bà tử hoảng sợ, báo quan? Nàng nhớ Triển đại nhân từng tìm Hứa Hướng Dương, chẳng may liên quan đến quan phủ thì nhất định sẽ xảy ra chuyện." Ngươi đừng có mà xằng bậy! Nếu nàng thực sự nháo đến quan phủ, chúng ta nhất định không gánh nổi a."
"Nàng không dám!" Vu Hoa có mười phần nắm chắc:"Nàng chắc chắn đã phạm tội gì đó mới tránh ở nơi này, nếu vậy, nàng làm sao dám đi báo quan, như vậy sẽ bại lộ hành tung."
Lâm bà tử chính là một lão thái bà, Hứa Hướng Dương tốt với bà nên bà thích nàng, đối với chuyện của nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Lúc này nghe Vu Hoa nói, cả người đột nhiên đổ mồ hôi lạnh. Hứa Hướng Dương nói thiếu rất nhiều nợ ở bên ngoài, có khả năng cả đời không trả hết, không có tâm tư lập gia đình. Nhưng nàng đã từng gả cho ai? Vì sao bị hưu, vì sao trốn tránh đến đây? Nếu như là bị chủ nhân thu thành thϊếp sau đó phạm phải tội lớn, trốn đến chỗ bà thì sao?
Chuyện lớn, là gϊếŧ người hay trộm cắp? Nếu không phải như vậy thì vì sao Triển đại nhân lại tìm nàng? Lâm bà tử càng nghĩ càng thấy sợ hãi, lại càng không đồng ý để nhi tử thú nàng vào cửa, vội vàng nói:" Nàng, không phải nàng đã gϊếŧ người đi? Không được không được! Phải để cho nàng đi thôi, không thể tiếp tục chứa chấp một kẻ phạm tội gϊếŧ người ở trong nhà!"
"Nương, ta nghĩ nàng cũng không có năng lực gϊếŧ người. Mặc kệ là chuyện gì, qua lâu như vậy vẫn không có động tĩnh, có lẽ cũng đã bỏ qua, nếu không nàng sẽ không đề nghị rời đi. Nương yên tâm, chỉ là một cái thϊếp thất thôi, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó đuổi đi cũng được."
Lâm bà tử lâm vào hoảng loạn, vì chuyện của Hứa Hướng Dương cũng vì nhi tử cố chấp bằng được. Vu Hoa cũng không nói với Lâm bà tử nữa, nhấc chân đi vào buồng trong. Gõ hai cái lên cửa, một lát sau, có tiếng đáp lại sau đó cửa mở ra. Hứa Hướng Dương thấy là Vu Hoa, kiềm chế ghê tởm trong lòng, miễn cưỡng cười một cái:" Vu đại ca." Lại nhìn Lâm bàn tử đang ở phía sau mới an tâm một chút.
" Ta nghe nương nói ngươi muốn rời đi?"
"Ân, đã làm phiền hồi lâu. Vu đại ca bình an trở về, ta lại tiếp tục ở lại sẽ không tiện." Thanh âm Hứa Hướng Dương thản nhiên, nghe vào trong tai cũng không có gì là không tự nhiên, cơ hồ còn có cảm giác ma ngứa trong lòng. Lại nhìn ánh mắt nàng lòe lòe, sợ hãi, ôn nhu, Vu Hoa chỉ hận không thể một ngụm nuốt sạch nàng:" Chuyện của ngươi ta cũng đã nghe qua, ngươi chỉ là một cô nương làm sao sống một mình bên ngoài được? Không có nam nhân, như thế nào chống đỡ cuộc sống? Tuổi ngươi còn trẻ vậy, tóm lại là nên tái giá."
Hứa Hướng Dương lắc đầu:"Vu đại ca có ý tốt, Hướng Dương vô cùng cảm kích. Chính là ta không có ý định tái giá, hơn nữa, thanh danh cùng thân thế của ta như vậy, gả cho ai cũng không tốt được, chi bằng cứ như vậy sống qua ngày, không cần liên lụy đến người khác."
Vu Hoa tựa hồ đồng tình, thở dài một tiếng, nói:" Ngươi thật là một người hiểu biết, nói thật, dù có tái giá thì hơn phân nửa là nam nhân đã có đứa nhỏ, đi làm kế mẫu người ta cũng không dễ dàng gì. Hướng Dương, ngươi là một cô nương tốt, ta thật sự không đành lòng nhìn ngươi khổ cực như vậy. Ta thật lòng thích ngươi, nếu ngươi theo ta, chắc chắn có thể danh chính ngôn thuận ở lại đây, không cần phải chịu cảnh lang bạc kì hồ (lang thang, nay đây mai đó)."
Hứa Hướng Dương nhìn về phía Lâm bà tử, vì sao Vu Hoa còn đề cập đến việc này? Không phải nàng đã uyển chuyển cự tuyệt rồi sao? Lâm bà tử có chút nóng vội, Vu Hoa chính là bị quỷ ám rồi, bà thật sự không có cách nào khuyên nó được. So sánh giữ nhi tử và Hứa Hướng Dương, bà tất nhiên là đứng về phía Vu Hoa, nếu khuyên không được thì cũng chỉ có thể giúp nó thú Hứa Hướng Dương vào cửa. Về phần Hứa Hướng Dương có phạm tội gì hay không, cùng lắm thì không cho nàng ra ngoài là được.
Một khi lòng người đã biến đổi thì chẳng có chuyện gì là không làm ra được. Cho dù Lâm bà tử chỉ là một lão thái bà, một khi lòng nổi lên chấp niệm, cũng sẽ cực kì đáng sợ. Lâm bà tử tiến lên giữ chặt tay Hứa Hướng Dương:" Xem đi, không phải ta đã nói với ngươi sao? Hoa nhi thật sự rất thích ngươi. Ngươi ở lại đây cũng tốt, chuyển đi nơi khác chắc chắn sẽ chịu nhiều khổ cực, không bằng chấp nhận đoạn nhân duyên này."
Hứa Hướng Dương không kiềm chế được run nhẹ, nàng đã sớm biết Lâm bà tử sẽ đứng về phía Vu Hoa. Chỉ là không ngờ động tác của mẫu tử bọn họ lại nhanh như vậy, khiến nàng không kịp trở tay. Nàng vẫn cúi thấp đầu, buông mi mắt, che giấu cảm xúc:" Hướng Dương là điềm xấu, khắc chết cha mẹ, khiến nhà chồng hưu, không dám vọng tưởng."
"Ta không tin mấy thứ tà ma ngoại đạo này!" Vu Hoa có chút mất kiên nhẫn, nữ nhân chính là phiền toái, có mỗi một chuyện cứ nhắc đi nhắc lại. Hắn tiếp tục:" Nếu nói về môn đăng hộ đối, hai chúng ta quả thật kém khá xa. Nhưng ta là thiệt tình thích ngươi, sao có thể nhẫn tâm để ngươi làm thϊếp?"
Cả người Hứa Hướng Dương cứng đờ lại, ngẩng đầu nhìn, trong mắt hắn ngập tràn ý tứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ cùng uy hϊếp. Nàng buộc chặt thân mình, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, giờ phút này, không thể dùng biện pháp cứng rắn được. Bởi vì bọn họ là dao thớt mà nàng là rau thịt, nếu hắn sử dụng sức mạnh, nàng chắc chắn không thể phản kháng lại! Hít sâu một hơi, rũ mắt xuống, cố gắng làm cho thanh âm bằng phẳng, thậm chí còn mang theo một chút ngượng ngùng:" Lâm bà bà thu lưu ta lâu như vậy đã cho ta một ân huệ rất lớn. Vu đại ca không chê ta, đó chính là phúc của ta..."
Vu Hoa trào phúng cười, hắn đã nói rồi mà, làm sao nàng cự tuyệt cho được? Mà cũng chẳng dám cự tuyệt hắn? Trong lòng Lâm bà tử không biết là vui mừng hay ảo não, cái này đâu phải thu làm thϊếp, mà là thú thê tử. Thế thì cô nương Tề gia phải làm sao bây giờ? Ý niệm trong đầu vừa chuyển, bỗng dưng đối với Hứa Hướng Dương có chút bất mãn, ngữ khí lạnh xuống:" Tình huống nhà chúng ta như thế nào ngươi cũng thấy rồi đấy, chỉ có bốn bức tường. Ngươi lại có ý trốn tránh người bên ngoài, sợ bị phát hiện hành tung. Cho nên việc thành thân này chỉ có thể ở trong nhà vái lạy vài cái là được."
Lâm bà tử nói như vậy, trừ bỏ tức giận trong lòng, càng là muốn lén lút thành thân để người khác không biết được, sau này có bị phát hiện thì nói nàng là thϊếp, dù sao cũng chẳng có ai từng chứng kiến. Qua một thời gian lại để Vu Hoa thú cô nương Tề gia vào cửa thì vẫn có thể quang minh chính tổ chức hôn sự. Vu Hoa không để ý cho lắm, nhưng việc này càng nhanh thì càng tốt:" Hướng Dương, ngươi đừng cảm thấy ủy khuất, tình huống của ngươi thế nào thì ngươi cũng biết đấy."
Hứa Hướng Dương vẫn cúi đầu, không để ai thấy rõ biểu tình của mình, nhẹ giọng nói:" Ta biết. Nhưng mà, nhưng mà... Ta có một thỉnh cầu, mong rằng Lâm bà bà và Vu đại ca có thể thành toàn."
Thỉnh cầu?