Đây là thanh âm một nữ tử, Tiêu Quang Vũ nghe thấy thì hơi kinh ngạc nhưng Thiên Vũ lại tỏ ra bình tĩnh, bởi vì hắn đã từ cái dù hoa biết được người nọ là ai.
Tiêu Quang Vũ cười giận, quát một tiếng: "Ngữ khí thật lớn lối, bổn công tử cũng không tin tà, có ngon ra mặt ta xin lãnh giáo một phen."
Trong bầu trời đêm, thanh âm nữ tử theo gió truyền lại.
"Niệm tình ngươi còn không tính là người xấu, ta có thể tha cho ngươi một mạng, chỉ cần ngươi tự đoạn một tay, ta sẽ cho ngươi rời đi." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thanh âm không hề có tý ba động, ngữ khí bình thản vô cùng, hiển nhiên người nói chuyện tràn ngập tự tin, thế nhưng Tiêu Quang Vũ nghe vào trong tai lại mang ý nghĩa sỉ nhục, hắn làm sao nhẫn nại được cơn giận này chứ?
Tiêu Quang Vũ cười điên cuồng, cả giận nói: "Nha đầu cuồng vọng lại dám xem thường bổn công tử, tối nay ta sẽ làm cho ngươi biết, Tiêu gia Đại công tử ta đây không phải là hạng người hư danh."
Trong trời đêm, nàng kia nói: "Một cánh tay đổi lại một mạng, là ta dựa vào bản tính không xấu của ngươi mới quyết định như thế, đây là lần đầu tiên bổn cô nương phá lệ. Ngươi đã không lĩnh tình thì đợi hối hận đi."
Nói xong, dù hoa trên đầu Thiên Vũ tự động bay về phía sau, đồng thời thân dù phát ra ánh sáng nhàn nhạt, theo sau đó một thân ảnh màu trắng xuất hiện, lẳng lặng đứng ở nơi đó, dù hoa thì đang trôi nổi ở trên đầu, rõ ràng nàng kia là một nữ tử tuyệt mỹ.
Người này là cao nhân phương nào chứ?
Nàng ta hiển nhiên chính là Nguyệt Hiểu Nhã, đệ tử Ngoại môn kiệt xuất của Phân Đường Thiết Thạch, chỉ là không ai biết nàng vì sao lại xuất hiện vào lúc này.
Thiên Vũ cũng không thể hiểu rõ, nhiệm vụ kỳ này không có phần Nguyệt Hiểu Nhã, nàng ta hẳn là đang ở trong phân đường luyện võ mới đúng, sao gặp hiện ra ở chỗ này vậy?
Chuyện này Thiên Vũ hết sức khó hiểu nhưng cũng không có lo lắng nhiều, dù sao Nguyệt Hiểu Nhã xuất hiện mang đến cho Thiên Vũ cơ hội xoay chuyển tình thế, đây là vấn đề hết sức trọng yếu.
Hoa Thanh nhìn thấy dù hoa bay ra sau, không nhịn quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy Nguyệt Hiểu Nhã, trong mắt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nguyệt Hiểu Nhã sua khi tấn chức đệ tử Ngoại môn rất đơn giản chiếm được vị trí thứ nhất, giá trị Tâm Hỏa của nàng đã vượt qua một ngàn điểm, nhất cử khϊếp sợ toàn bộ Phân Đường Thiết Thạch, khiến cho mọi người đều biết đến. Hoa Thanh từng ngẫu nhiên gặp qua nàng một hai lần, cho nên mới nhận biết được.
Tiêu Quang Vũ im lặng nhìn Nguyệt Hiểu Nhã ở dưới dù hoa, trên mặt lộ ra vẻ quái dị. Không phải vì dung nhan Nguyệt Hiểu Nhã lãnh nhược băng sương, mà là do Nguyệt Hiểu Nhã xuất hiện không thể nghi ngờ sẽ ảnh hưởng đến công việc của hắn.
Nguyệt Hiểu Nhã thi triển ra chiêu thức Lăng Không Hư Độ liên tục đi tới, bình tĩnh thong dong tới trước Thiên Vũ và Hoa Thanh, cách Tiêu Quang Vũ không tới ba trượng.
Hoa Thanh nhìn vào bóng lưng Nguyệt Hiểu Nhã, tâm thần hơi dao động, trên người cô gái nhìn như xinh đẹp dĩ nhiên lộ ra một cỗ sát khí lẫm liệt, y như chúa tể một phương, có khí thế quét ngang thiên địa.
Đây là sự tượng trưng cho thực lực, cũng là một loại thể hiện tâm tính, cho thấy tính cách Nguyệt Hiểu Nhã không giống người thường, nó quyết định nhân sinh trên đời của nàng.
Hai mắt Tiêu Quang Vũ híp lại, trong lòng dâng lên một điềm xấu, trầm giọng nói: "Ngươi là Nguyệt Hiểu Nhã?"
Nguyệt Hiểu Nhã lạnh như băng, hờ hững nói: "Là ta, đáng tiếc ngươi không kịp hối hận rồi."
Tiêu Quang Vũ nộ cười nói: "Hối hận? Ta đường đường là Võ sĩ trung cấp, làm sao lại sợ ngươi, chỉ là một đệ tử Ngoại môn Phân Đường Thiết Thạch chứ?"
Khuôn mặt Nguyệt Hiểu Nhã không chút biến đổi, lãnh đạm nói: "Nếu không sợ thì ra tay đi, ngươi chỉ có cơ hội đánh ra ba chiêu."
Tiêu Quang Vũ nghe vậy sửng sốt, khó hiểu nói: "Cơ hội ra ba chiêu? Ngươi có ý tứ gì đây?"
Nguyệt Hiểu Nhã lạnh lùng nói: "Ý tứ của ta rất rõ ràng, ba chiêu qua đi ngươi sẽ chết."
Tiêu Quang Vũ tức giận, gầm lên: "Nha đầu càn rỡ, coi như là đệ tử Nội môn ở Phân Đường Thiết Thạch gặp ta cũng phải kính nể ba phần. Chỉ có bại không có thắng, ngươi chỉ là một đệ tử Ngoại môn lại ngông cuồng nghĩ muốn trong ba chiêu có thể gϊếŧ chết ta, quả thực là buồn cười."
Nguyệt Hiểu Nhã hừ nhẹ một tiếng, âm ba trầm thấp hàm chứa một cỗ khí thế chấn nhϊếp tâm thần chấn cho thân thể Tiêu Quang Vũ run lên, ánh mắt hắn dần lộ ra vẻ ngưng trọng.
Nguyệt Hiểu Nhã vung tay phải lên, dù hoa tự động lướt ngang qua mười trượng, cứ lẳng lặng trôi nổi ở giữa không trung, tựa như có một bàn tay vô hình chống đỡ.
Tiêu Quang Vũ sắc mặt âm trầm, chần chờ một lát rồi nói: "Ngươi dĩ nhiên có được thực lực vượt qua Võ sĩ trung cấp, điều này sao có thể được?"
Nguyệt Hiểu Nhã hờ hững nói: "Ba chiêu chỉ nháy mắt là qua, ngươi ra tay đi, từ nay về sau trên đời không còn có một người tên là Tiêu Quang Vũ."
Tiêu Quang Vũ căm tức nhìn Nguyệt Hiểu Nhã, miệng hừ nhẹ một tiếng, hỏi: "Muốn động thủ cũng cần phải không vội, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi vì sao xuất hiện ở chỗ này, vì sao phải cứu Thiên Vũ, các ngươi rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?"
Nguyệt Hiểu Nhã lãnh đạm nói: "Người chết không cần biết quá nhiều chuyện, ngươi nếu không ra tay sẽ vĩnh viễn không có cơ hội xuất thủ."
Tiêu Quang Vũ tâm thần căng thẳng, cảm nhận được lời nói của Nguyệt Hiểu Nhã không phải là trò đùa, lúc này hắn mới thu liễm tâm thần, từ trong túi đựng đồ tùy thân lấy ra một thanh trường kiếm, ngữ khí nghiêm túc nói: "Nguyệt Hiểu Nhã, ngươi thật sự muốn đối nghịch với Tiêu gia ta?" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Nguyệt Hiểu Nhã cười lạnh nói: "Ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi đã quá mức tự tin rồi."
Tiêu Quang Vũ lãnh khốc nói: "Hễ là người đối nghịch với Tiêu gia cũng sẽ không có kết cục tốt, cho dù đó là ai đi nữa."
Lời nói còn vang vọng trong không trung, Tiêu Quang Vũ đột nhiên phát động công kích, trường kiếm trong tay khẽ run lên, kiếm ngân xé gió tựa như sóng biển phập phồng, mang theo xu thế bài sơn đảo hải lao tới Nguyệt Hiểu Nhã.
Trong trời đêm, kiếm quang khuếch tán dày đặc như mây trời, luồng sáng màu đỏ nhạt như ánh hoàng hôn khi mặt trời lặn, đẹp đẽ không nói nên lời.
Nguyệt Hiểu Nhã sóng mắt khẽ chuyển, khinh miệt nói: "Ngươi có được thực lực Võ sĩ trung cấp, thế nhưng vẫn còn kém quá."
Nàng vung cánh tay phải lên, một đạo chưởng ấn bay ra hóa thành một đạo ấn ký to vài trượng màu đỏ hồng, chẳng những chấn vỡ nát kiếm quang Tiêu Quang Vũ, lại tiếp tục bay thẳng đến trước người hắn.
Thiên Vũ và Hoa Thanh đang đứng bên ngoài xem cuộc chiến thấy một màn như vậy, song song lộ ra biểu tình kinh hãi, chiêu thức mà Nguyệt Hiểu Nhã thi triển chính là Cự Linh Chưởng Pháp, thế nhưng chưởng ấn kích thước quá lớn, uy lực kinh thế hãi tục, quả thực vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hai người.
Tiêu Quang Vũ ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi, trường kiếm trong tay đâm xéo lên trời, chân nguyên quanh thân nháy mắt hội tụ lại, một đạo kiếm trụ màu đỏ sậm hiện ra chiếu sáng chói mắt trong bầu trời đêm, đánh lên Cự Linh Chưởng do Nguyệt Hiểu Nhã phát ra.
Kiếm chưởng chạm nhau, lực lượng bộc phát kinh hồn, hai cỗ lực lượng đồng dạng có thuộc tính cương mãnh giao hội chung một điểm, trong nháy mắt sinh ra khí lưu dị biến, nổ mạnh một tiếng vang trời, sau đó từ từ khuếch tán ra xung quanh hình thành phong bạo, kiếm trụ và chưởng ấn đồng thời vỡ nát.
Nguyệt Hiểu Nhã lạnh lùng cười nhạt, trên người nàng không hề có chút gì khác thường.
Thân thể Tiêu Quang Vũ lại run lên từng đợt, mặc dù hóa giải được một chưởng này, nhưng thân hắn đã chịu trọng thương, hiển nhiên dựa trên thực lực hắn đã đánh giá Nguyệt Hiểu Nhã quá thấp.
Nguyệt Hiểu Nhã chậm rãi đi tới gần, thân ảnh vô cùng lãnh ngạo được bao phủ trong một vòng khí vô hình, tản mát ra một loại bá đạo khiến cho người ta khó mà chống lại.
Tiêu Quang Vũ gầm nhẹ một tiếng nhanh chóng lui về phía sau, trường kiếm trong tay lăng không vung lên, lại một đạo kiếm quang dài có ba trượng màu đỏ sậm bắn ra, phóng thẳng đến Nguyệt Hiểu Nhã