Nguyệt Hiểu Nhã cong ngón tay bắn ra một tia sáng trắng như tuyết, tựa như linh xà uốn lượn ở giữa không trung, Thiên Vũ và Hoa Thanh thấy vậy cũng cảm thấy kinh ngạc.
Theo như kiến thức Thiên Vũ và Hoa Thanh biết được, để làm được “chân khí ngoại phóng” cần phải có thực lực cực kỳ thâm hậu, vì vậy chân khí sau khi rời khỏi thân thể chỉ có thể vận hành theo đường thẳng, loại vận chuyển theo đường cong thế này cần phải có năng lực khống chế cao siêu, ở trình độ Võ giả cơ hồ không thể nào làm được.
Dưới bóng đêm, Nguyệt Hiểu Nhã phát ra chỉ lực đánh nát kiếm quang của Tiêu Quang Vũ, vẫn còn dư lực phóng tới, tựa như độc xà nhắm thẳng tới trái timTiêu Quang Vũ.
Tiêu Quang Vũ cảm giác được nguy hiểm, khẽ gầm lên một tiếng, hai tay đột nhiên nắm chặt trường kiếm, vận hết công lực toàn thân phát ra một đạo kiếm trụ đỏ ngầu dài hơn mười trượng, chém tới Nguyệt Hiểu Nhã.
Vào giờ này khắc này, Tiêu Quang Vũ tựa như đã ý thức được bản thân đánh không lại Nguyệt Hiểu Nhã, cho nên hắn lựa chọn thủ pháp ngọc đá cùng tan, cố gắng đồng quy vu tận với Nguyệt Hiểu Nhã.
Đối mặt Tiêu Quang Vũ liều mạng phản kích, Nguyệt Hiểu Nhã vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh, thân thể nàng đột nhiên chợt lóe rồi biến mất, một khắc sau đã hiện ra phía sau Tiêu Quang Vũ, tay phải đặt lên sau lưng hắn, nơi vị trí trái tim, giọng nói lạnh như băng vang lên: "Chỉ với trình độ Võ sĩ trung cấp thì đừng mong tưởng làm được điều gì, đáng tiếc ngươi biết được đã quá muộn rồi."
Tiêu Quang Vũ tâm thần chấn động, giận dữ hét: "Không, ngươi. . . a. . ."
Tiêu Quang Vũ hét thảm một tiếng đã bị chưởng lực đáng sợ của Nguyệt Hiểu Nhã trực tiếp chấn nát bấy phần lưng, một quả tim vẫn còn đang đập thình thịch rơi vào trong tay Nguyệt Hiểu Nhã.
Nguyệt Hiểu Nhã nhìn qua Thiên Vũ một cái, không nói một lời, tay trái vung lên về phương xa, Na Hoa Tán tự động bay đến trên đầu Nguyệt Hiểu Nhã rồi cùng nhau phóng đi, chỉ chốc lát đã biến mất không thấy tung tích.
Thiên Vũ sững sờ đứng ở nơi đó, ánh mắt khi Nguyệt Hiểu Nhã rời đi Thiên Vũ cảm thấy được gì đó, nhưng hắn không thể hiểu rõ ràng suy nghĩ trong lòng Nguyệt Hiểu Nhã.
Hoa Thanh cũng nhìn thấy một màn kia, trong lòng hết sức khó hiểu, than nhẹ: "Ngày xưa các ngươi đều cùng một tổ trong Tân Nhân Đường có mối quan hệ như thế nào chứ?"
Thiên Vũ khẽ lắc đầu, vẻ mặt trầm tư nói: "Ta và nàng cơ hồ rất ít khi gặp mặt, cũng khó mà bắt chuyện. Thế nhưng nàng từng cứu ta hai lần. Lần trước chính là sáu vị hộ viện Tiêu gia chặn ta ở ngoài phân đường, vốn ta cho là chết chắc rồi, ai ngờ nàng lại đột nhiên xuất hiện nhất cử gϊếŧ gọn sáu người. Ngày hôm sau Tiêu gia đến phân đường chất vấn ta, ta chỉ một mực phủ nhận, không hề đề cập đến nàng, chỉ vì ta không muốn gây thêm phiền toái cho nàng, dù sao nàng vì cứu ta mới gϊếŧ người mà."
Hoa Thanh nói: "Cách làm của ngươi rất đúng, chỉ có một điều ta không rõ, nàng ta đã hai lần cứu ngươi là vì trùng hợp hay là cố ý? Nếu như là cố ý thì nàng ta vì sao phải làm như vậy?"
Thiên Vũ cười khổ nói: "Ta cũng không hiểu lắm, giữa ta và nàng cơ hồ không có bất cứ mối quan hệ nào, có lẽ nàng xem ta tương đối thuận mắt."
Hoa Thanh cảm khái nói: "Đều là đệ tử Ngoại môn, thực lực Nguyệt Hiểu Nhã này quả thật cường hãn, khiến cho người khác khó mà tin tưởng. Ngay cả Tiêu Quang Vũ vốn là cao thủ Võ sĩ cũng chỉ cầm cự được ba chiêu đã bị nàng dễ dàng gϊếŧ chết, người khác căn bản không thể đoán ra thực lực của nàng đã mạnh đến mức độ nào rồi."
Thiên Vũ chần chờ nói: "Ta đoán chừng thực lực Nguyệt Hiểu Nhã ít nhất phải ở ba hàng đầu trong nhóm đệ tử Ngoại môn, thậm chí là đứng ở vị trí thứ nhất, so với đệ tử Nội môn có khi còn lợi hại hơn."
Hoa Thanh nói: "Đệ tử Nội môn ở trong phân đường có giá trị Tâm Hỏa từ năm trăm trở lên. Nguyệt Hiểu Nhã có thể dễ dàng gϊếŧ chết một gã Võ sĩ trung cấp, đã sớm có tư cách bước vào hàng đệ tử Nội môn, tuyệt đối có thể an ổn ngồi ghế đầu tiên trong hàng đệ tử Ngoại môn."
Thiên Vũ nói: "Đáng tiếc ta nghĩ mãi vẫn không rõ nàng vì sao phải cứu ta, chuyện này làm ta nhức đầu đã lâu lắm rồi. Theo như ta thấy thì Nguyệt Hiểu Nhã này lạnh lùng băng giá, ngoại trừ đôi khi chung đυ.ng với Niếp Tiểu Song ra, cơ hồ không có bất kỳ bằng hữu nào ở trong phân đường, nàng ta tựa hồ không cần đối xử tốt với ta mà."
Hoa Thanh nghĩ một lát rồi nói: "Có thể nàng ta cũng biết được Tâm Hỏa của ngươi có tốc độ gia tăng lên cực nhanh, nhìn thấu tiềm lực trong tương lai của ngươi, cho nên mới cố ý trợ giúp ngươi một phen?"
Thiên Vũ lắc đầu nói: "Ta cảm thấy điều đó không đúng, chúng ta trước khi xuất ngoại chỉ có giá trị Tâm Hỏa vài chục điểm, nàng căn bản không thể nhìn thấu tình hình của ta được." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Hoa Thanh nói: "Điều này cũng đúng, thôi quên đi, không cần nghĩ về nàng ta nữa, dù sao nàng không có ác ý với ngươi, như vậy là đủ rồi. Trước mắt chúng ta thân chịu trọng thương, trước tiên vẫn nên rời đi tìm chỗ trị liệu đã."
Thiên Vũ nghe vậy liền tỉnh ngộ, vội nói: "Đi mau, mới vừa rồi đánh nhau một trận nói không chừng đã kinh động đến những người khác, lẹ lên."
Lần này, Thiên Vũ không dám tiếp tục để ý túi đựng đồ của Tiêu Quang Vũ, mà kéo tay Hoa Thanh nhanh chóng rời đi. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Ở trong bóng đêm, vị đại công tử Tiêu gia kia cũng vì vô cùng tự phụ mà chết trong tay Nguyệt Hiểu Nhã, vì vậy hiện tại không có ai biết được nguyên nhân, chuyện này đối với Tiêu gia mà nói, có ý nghĩa như thế nào đây?
Nhiệm vụ đầu tiên của Thiên Vũ và Hoa Thanh căn bản đã hoàn thành, kế tiếp bọn họ lại thi hành cái nhiệm vụ nào đây?
Thiên Vũ và Hoa Thanh dìu nhau lẫn vào bóng đêm, cố gắng chịu đựng thân thể trọng thương rời khỏi Loạn Thạch Cốc, đi tới trong sơn cốc khi trước bọn họ từng ở qua một đêm.
Bởi vì thân thể có thương tích, Thiên Vũ lấy ra một cái lều dành cho hai người, hai người tạm thời ở chung một chỗ.
Giờ khắc này, dù là cô nam quả nữ cũng đành phải bất chấp mà làm thôi, hai người đều đã hết sức mệt mỏi, nằm chung một chỗ ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Nửa đêm, Thiên Vũ tỉnh lại phát hiện Hoa Thanh đang tròn mắt nhìn mình, vẻ mặt hết sức quái dị.
Thiên Vũ tò mò hỏi: "Nhìn ta như thế làm gì?"
Hoa Thanh nói: "Ta đang suy nghĩ, sau này chúng ta thật sự ở chung một chỗ sao?"
Thiên Vũ nghe vậy thì hơi thấp thỏm, nói: "Ngươi có phải nhìn ta không ổn?"
Hoa Thanh trầm ngâm nói: "Chỉ nhìn bề ngoài mà nói thì coi như ngươi không tệ, tính hết thảy mọi thứ thì có lẽ rất tốt. Chỉ có điều, ta có một loại dự cảm, tương lai của ngươi nhất định không giống bình thường, cuộc đời của ngươi sẽ không chỉ có một người bầu bạn."
Thiên Vũ nghi ngờ nói: "Nàng tại sao lại nghĩ như vậy? Ta mặc dù thực lực gia tăng khá tốt, nhưng mà Thiện Vũ Minh có tới vài chục vạn đệ tử, người ưu tú hơn ta nhiều không kể xiết, ta dù có muốn nổi danh cũng không phải dễ dàng, việc đó còn rất xa xăm và mơ hồ lắm mà?"
Hoa Thanh hỏi: "Ngươi thành thật trả lời cho ta, trước mắt giá trị Tâm Hỏa của ngươi đã đạt đến bao nhiêu?"
Thiên Vũ suy nghĩ chút rồi nói: "Đoán chừng hơn bảy trăm, nhưng đó chỉ là tạm thời, không phải là do ta tự mình tu luyện được."
Hoa Thanh chất vấn: "Ngươi có thể hấp thu chân khí người khác đúng không?"
Thiên Vũ gật đầu xác nhận, nói: "Đúng thế, đây là một trong những bí quyết để ta giành chiến thắng."
Hoa Thanh ánh mắt phức tạp, than nhẹ: "Ngươi có được loại năng lực đặc thù này, lo gì thực lực không thể đề cao?"
Thiên Vũ khổ sở cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Loại năng lực này mặc dù thần kỳ, nhưng mà tình trạng thân thể của ta đang hỏng bét, căn bản không có cách nào thừa nhận luồng thực khí kia điên cuồng tăng vọt, ta chỉ có thể hao phí đại lượng thực khí để bồi bổ những chỗ thiếu sót trên thân thể."
Hoa Thanh nói: "Mặc dù như vậy, tốc độ tu luyện của ngươi cũng nhanh hơn thường nhân rất nhiều rồi. Chỉ cần thân thể ngươi rèn luyện cường hóa thành công, khi đó thực lực của ngươi sẽ bay lên thẳng tắp, bất kỳ ai cũng không so sánh. Trở thành đại nhân vật chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."