Tàng Kiếm Cốc.
Lạc Phong đứng ở sau lưng Cốc chủ Tàng Kiếm Cốc, cả người phát run. Tu vi lão tiền bối này quá cao.
Cổ Kiếm Phong cau mày nhìn Lạc Phong, nói:
"Các ngươi xác định lấy?
Thấy rõ chứ, người vây quanh bên ngoài có được lục giai, thậm chí thất giai.
Trừ khi cao tầng Ẩn Thiên tông các ngươi đến, nếu không chỉ bằng các ngươi, có cầm được đồ cũng không sống nổi?"
Cổ Kiếm Phong cảm thấy nói thế nào người này cũng có bối cảnh Ẩn Thiên tông, dám đến mang ý nghĩa sẽ có thực lực. Thế nhưng, đối phương lại nói không có quan hệ gì với Ẩn Thiên tông.
Chuyện này khiến cho hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Thật sự hắn không muốn giao đồ cho những người kia.
Những người chủ động tìm tới cửa này, đều không phải đối tượng lý tưởng.
Nhưng tổ huấn có nói, Binh Mộ vừa mở, thứ đồ Kiếm Cốc trấn áp nhất định phải đưa ra, nếu không sẽ có tai họa diệt môn.
Cổ Kiếm Phong có thể xác định, Binh Mộ bên kia vừa kết thúc, hắn không muốn giao ra cũng không được.
Trên thực tế chính hắn cũng không biết thứ đó là gì.
Nhưng lại có người muốn.
Lạc Phong nhắm mắt nói:
"Tiền bối, đúng là chúng ta không điều tra chuyện Viễn Cổ cho Ẩn Thiên tông, nhưng người sau lưng ta đang trên đường tới rồi.
Đại khái cần thời gian một ngày. Tiền bối có thể yên tâm, hắn không hề giống với suy nghĩ của tiền bối."
Trong mắt Cổ Kiếm Phong có chút khinh thị:
"Người kia đi từ Binh Mộ đến đây đúng không? Nếu như là ta, từ bên kia tới đây không cần đến nửa ngày. Hắn lại cần một ngày, mang ý nghĩa tu vi của hắn không gì hơn cái này.
Nếu như bối cảnh của hắn đủ lớn, làm sao lại tự mình đến đây?"
Lạc Phong không có cách nào giải thích, lại càng không thể nói người kia chính là Thiếu tông chủ của bọn hắn.
Yếu thế là không được.
"Tiền bối cũng không còn lựa chọn nào khác mà?
Rõ ràng tiền bối không muốn đưa đồ vật cho người bên ngoài, mà chỉ muốn giữ lấy. Dù sao tiền bối cũng không tìm được người dám đón lấy đồ của tiền bối.
Đã như vậy, đợi thêm một ngày có làm sao?"
Lạc Phong cố gắng để cho bản thân giữ vững tỉnh táo.
Đồ vật kia hắn đã thấy qua, tuyệt đối là thật. Nhưng mà, bên trong có nội dung như thế nào thì hắn không biết.
Hắn đã thông báo cho Thiếu tông chủ, mà Thiếu tông chủ cũng đang trên đường tới.
Hắn tin tưởng Thiếu tông chủ có thể giải quyết tất cả vấn đề.
Cổ Kiếm Phong nhìn Lạc Phong rồi nói:
“Ngươi rất can đảm! Nhưng nếu như ngươi đặt cược sai, sẽ góp cả cái mạng vào đó.”
“Đa tạ tiền bối nhắc nhở, đây là lựa chọn của vãn bối.” Lạc Phong cung kính nói.
Nhϊếp Hạo ở bên cạnh cũng rất lo lắng, nhưng hắn tin tưởng Lạc Phong.
Thực sự không được thì hắn sẽ mang theo Lạc Phong cùng trốn, hắn tin tưởng vào tốc độ của mình.
Không được nữa thì sẽ cầu cứu Lục thiếu gia. Lục thiếu gia chính là một nhân vật lớn truyền kỳ, muốn thực lực có thực lực, muốn thế lực thì Lục gia có thể treo đánh Tàng Kiếm Cốc.
Người bên ngoài không hề có một ai có thể đánh.
Cổ Kiếm Phong nhìn chằm chằm Lạc Phong một lát, nói:
"Ta sẽ kéo bọn hắn một lát. Sau một ngày, hoặc là sau khi ta bị thua, ta sẽ đặt đồ ở trên người ngươi rồi ném ra bên ngoài.
Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?"
Lạc Phong gật đầu:
“Đa tạ tiền bối.”
Cổ Kiếm Phong hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
—— ——
Đông Phương gia.
Trên người Đông Phương Dạ Minh có quấn rất nhiều băng vải, hắn ngồi ở ghế dựa nhìn trời, trong mắt lộ ra vẻ thê lương.
“Không phải ngươi nói tu vi tăng nhiều sao?” Lục Cổ ngồi ở một bên ăn điểm tâm, thản nhiên nói.
“Không phải ngươi nói chỉ luận bàn một chút, điểm đến là dừng sao?” Đông Phương Dạ Minh nói.
Lục Cổ gật đầu, vô tội nói:
“Đúng vậy, ta đã điểm đến là dừng. Nhưng ai biết ngươi lại chịu đánh kém như vậy, ta mới nhẹ nhàng dùng sức mà ngươi đã ngã rồi.”
Đông Phương Dạ Minh: “...”
Trả thù trần trụi.
Cuối cùng Đông Phương Dạ Minh cũng không xoắn xuýt việc này, từ lúc bắt đầu hắn đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng lại không nghĩ tới Lục Cổ không hề khách khí như vậy.
“Nói như thế, ngươi cũng sắp bước vào lĩnh vực mới?” Đông Phương Dạ Minh nói.
Lục Cổ lắc đầu:
"Không vội, từ từ sẽ đến. Chờ Lê Âm cùng vào.
Trừ khi cần thiết, bằng không chỉ một người tiến giai sẽ không có ý nghĩa gì."
Đông Phương Dạ Minh không hề ngoài ý muốn với đáp án này, cũng không nói thêm gì, sau đó chuyển chủ đề sang người con gái của hắn:
“Trà Trà thật sự đã nhị giai đỉnh phong rồi?”
Bọn hắn cũng biết chuyện Đông Phương Trà Trà đang ở đảo Mê Vụ, sau khi xác định không có nguy hiểm, bọn hắn liền không để ý đến nữa.
An toàn bắt nguồn từ sự bảo vệ của Nhị trưởng lão.
Đương nhiên, cũng đã sớm phái người đi tìm.
Lục Cổ gật đầu, nhẹ nhàng nói:
“Không chỉ như vậy! Nàng còn biết ngự” Kiếm “phi hành, thư pháp cũng không tệ lắm, bằng không sẽ không thể bay lên.”
Nói không hâm mộ là giả. Có hai điểm đáng để hâm mộ, một là bản thân nữ nhi, hai là vấn đề thiên phú.
Con trai Lục Thủy của hắn nếu có được thiên phú này, hắn sẽ không cần quan tâm như vậy.
Đương nhiên, hắn cũng không bắt buộc.
Đông Phương Dạ Minh có chút đắc ý:
“Chắc chắn là di truyền từ ta.”
Lục Cổ liếc mắt:
"Ngươi nói là trí thông minh sao?
Đúng, thuận tiện nói cho ngươi biết một chuyện. Con gái của ngươi một mực gọi Lê Âm là tiểu di, chẳng lẽ nàng xem ngươi là mẹ sao?"
Trong lúc nhất thời Đông Phương Dạ Minh không thể nói ra lời: “...”
Chờ con gái của hắn trở về, hắn cần phải giáo dục lại một chút. Ca ca đệ đệ, tỷ tỷ muội muội gọi sai thì cũng thôi, cô và tiểu di tại sao cũng sai?
Lục Cổ không để ý chuyện này. Hắn chuyển điểm tâm đến trước mặt Đông Phương Dạ Minh, nói:
“Đến, ăn chút điểm tâm, là Lê Âm tự mình làm. Một cánh tay của ngươi không hề bị thương, là do ta đặc biệt giữ lại, đừng nói là ngươi không thể ăn được.”
Đông Phương Dạ Minh như bị nghẹn ở cổ họng.
Gϊếŧ người tru tâm chính là như thế.
“Nghe nói gần đây Lục Thủy đang luyện thể?” Đông Phương Dạ Minh hỏi.
“Ừm, tu Bất Diệt Tiên Thể, đại khái còn ở thời kỳ đau răng.” Lục Cổ trả lời.
“Bất Diệt Tiên Thể sao! Gần nhất Đông Phương gia phát hiện một nơi có quan hệ với luyện thể của Tiên Đình, có muốn để cháu trai kia của ta đi thử xem không?” Đông Phương Dạ Minh nói.
Lục Cổ có chút ngoài ý muốn:
“Đúng là có thể đi. Nhưng gần nhất Tiên Đình hoạt động rất mạnh.”
“Ừm, ta cũng điều tra, đúng là hoạt động rất mạnh, có chút chúng ta đã biết, có chút chúng ta không biết. Nhưng nơi này ngươi có thể phái người đi vào điều tra thêm, có lẽ bên trong có loại manh mối cổ lão kia.” Đông Phương Dạ Minh nói tiếp.
Đối với hung thú ở thảo nguyên Hoang Vu, tất nhiên hắn biết Lục Cổ rất để ý.
Kỳ thật hắn cũng đi điều tra. Mặc dù Đông Phương gia không bằng Lục gia, nhưng con đường khác biệt, chưa chắc không có thu hoạch ngoài ý muốn.
Khu thí luyện của Tiên Đình này, chính là thu hoạch đó.
Lục Cổ gật đầu.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, không điều tra rõ thì luôn có cảm giác không an lòng.
“Thế thì thời gian tới cứ để Trà Trà ở nhà các ngươi.” Đông Phương Dạ Minh lại nói.
Lục Cổ không quá hiểu:
“Vì sao? Không đến mức làm cho người ta bực mình mới đúng.”
“Lo lắng gần nhất thiên phú quá cao, một chút lão gia hỏa ánh mắt thiển cận trong tộc muốn thông gia.” Đông Phương Dạ Minh thở dài một tiếng, lại nói:
“Đáng tiếc Lục gia chỉ có một mạch nhà các ngươi.”
Lục Cổ cười ha ha:
“Thật đáng tiếc, Đông Phương gia đã bị các vị Trưởng lão Lục gia bôi đen rồi.”
Đông Phương Dạ Minh: “...”
-----
Dịch: Thiên Hạ