Nghe được câu hỏi của Lục Thủy, Thạch Minh lắc đầu thở dài:
“Không có, thất bại.”
Lục Thủy cảm thấy chuyện này là bình thường.
“Kỳ thật cũng không thể nói là thất bại, mà là do Hải Yến sư muội thu lưới quá nhanh, bằng không ta nghĩ có lẽ đã thành công.” Thạch Minh bổ sung một câu.
Lục Thủy: “...”
Cho nên nội dung cốt truyện là gì?
Lục Thủy không hỏi, nhìn về phía Thạch Minh, ra hiệu cho hắn tiếp tục nói.
Lục Thủy cho rằng là một người biết lắng nghe, thì cần phải có mở đầu và kết thúc. Đọc sách cũng như vậy, ngươi nên ủng hộ tác giả đã viết sách.
"Ta dựa theo kế hoạch bắt đầu tới gần Thiên Ngâm sư tỷ, Hải Yến sư muội nói để không bị phát hiện, thời gian càng ngắn càng tốt.
Chủ yếu là lo lắng vận xui của ta phát tác.
Lúc đầu ta hỏi chuyện tu luyện.
Đương nhiên, người bình thường sẽ không gặp được Thiên Ngâm sư tỷ. Nhưng nhờ có Hải Yến sư muội giúp đỡ, việc gặp sư tỷ rất dễ dàng.
Quá trình cũng thuận lợi, sư tỷ giải đáp rất kỹ càng.
Về sau ta cải trang thành nhiều người, đều đến gần Thiên Ngâm sư tỷ, hiệu quả cực kỳ tốt.
Thiên Ngâm sư tỷ thật sự là một vị sư tỷ rất tốt.
Ôn nhu thiện lương, thiên phú kinh người, giống như ánh sáng mặt trời.
Rất nhiều lần ta vụиɠ ŧяộʍ tự ti không ngóc đầu lên được. Thế nhưng có Hải Yến sư muội ủng hộ ta, nói cho ta biết đời người vốn rất ngắn, hãy táo bạo bước đi.
Thất bại cũng chỉ xấu hổ, thành công thì sẽ không giống như trước, đó là hạnh phúc cả đời.
Ta lại bị thuyết phục.
Về sau Hải Yến sư muội nói cho ta biết, có một cơ hội tuyệt vời, để ta không cần dịch dung đi tìm Thiên Ngâm sư tỷ.
Ta tin, cũng đi."
Nói đến đây, Thạch Minh chỉ lắc đầu thở dài:
"Đây chính là kết cục cuối cùng. Khi ta đến, Thiên Ngâm sư tỷ đang tấn thăng ngũ giai.
Hơn nữa còn là thời khắc mấu chốt nhất, một chút sai lầm cũng không được.
Sau đó bởi vì ta tới gần, cán cân may rủi bị phá vỡ.
Sư tỷ tẩu hỏa nhập ma, tu vi một đường đi xuống."
"Ta thật sự không biết, nếu không đã không tới đó.
Về sau mọi người đều biết, ta lại càng bị ghét, cộng thêm trên lưng đeo tội danh hãm hại sư tỷ.
Nhưng mà, đúng là ta làm hại, ta không có cách nào phản bác."
Lục Thủy đi trên đường, hắn phát hiện người này rất thua thiệt, hỏi hắn có thành công hay không.
“Sau đó thì sao? Sư muội của ngươi đâu?” Lục Thủy hỏi.
"Không biết, sau khi ta được thả ra liền đi tìm sư muội, nhưng không tìm được.
Sau đó nghe nói là đang bế quan.
Ta chờ mấy năm, sư muội cuối cùng cũng xuất quan.
Nhưng nàng đã không còn là đệ tử bình thường, mà thay thế Thiên Ngâm sư tỷ trở thành thủ tịch sư tỷ.
Tu vi của nàng cũng không phải mới tam giai, mà đã đạt tứ giai.
Nàng thì ra đang gạt ta, để ta kéo Thiên Ngâm sư tỷ xuống." Thạch Minh bất lực, hối hận nói.
“Nàng không đến tìm ngươi? Không phải nên tới nhục nhã một phen sao?” Lục Thủy cảm thấy không bình thường.
Thạch Minh lắc đầu:
"Không ai đến làm phiền ta, ta phát hiện chỉ cần ta không động thủ, bọn hắn cũng không dám động thủ, ta động thủ bọn hắn mới dám động thủ.
Cho nên ta là người bất khả chiến bại.
Ví dụ như ta để cho ngươi động thủ, ngươi cũng không dám động thủ đánh ta."
Nghe được câu này, Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Thạch Minh, vẻ mặt muốn thử.
Thạch Minh tất nhiên nhìn ra, hắn khuyên nhủ:
"Ta không đùa với ngươi. Nếu không tin ngươi có thể chạm nhẹ một chút, như vậy sẽ không quá xui xẻo.
Đúng rồi, đừng đánh vào mặt, dễ bị sét đánh."
Lục Thủy nhìn Thạch Minh, nói:
“Thật sự thử một chút?”
Thạch Minh đứng yên, nói:
“Ngươi không sợ thì cứ thử một chút, chứng minh ta không nói dối ngươi.”
Lục Thủy đi đến trước mặt Thạch Minh, hắn siết chặt nắm đấm, chuẩn bị động thủ đánh mấy cái.
“Ta nói trước, đến lúc ngươi bị thương cũng không liên quan gì tới ta, đừng trách tội ta.” Thạch Minh nói rõ.
Lục Thủy gật đầu:
“Được, ta sẽ đánh thử hai đấm, không nặng lắm.”
Nắm đấm của Lục Thủy hướng về phía mặt Thạch Minh.
Thạch Minh lúc đầu không thèm để ý, Lục Thủy nhìn chỉ có nhị giai, hắn tu vi tứ giai, thực lực chênh lệch lớn, chắc chắn không có vấn đề gì.
Nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Lục Thủy ra quyền, hắn ngây ngẩn cả người.
Nắm đấm kia như cuồng phong gào thét, mặt thậm chí có cảm giác đau âm ỉ.
Sức mạnh này dường như không đúng?
Suy nghĩ vừa mới xuất hiện, hắn cảm thấy mặt nhận một đòn nặng, cảm giác mất trọng lực xuất hiện ở trên người hắn.
Thạch Minh: “???”
Oanh!
Thạch Minh bị một quyền trực tiếp bay ra ngoài.
Thạch Minh dùng không ít khí lực mới khiến cho mình vững vàng.
Nhưng sau khi vừa rơi xuống, hắn phát hiện người kia đang ở trước mặt hắn.
Hắn muốn tránh đi, nhưng mà tránh không được.
Sau đó anh ta cảm thấy có một lực khủng khϊếp tác động đến dạ dày của mình, như dời sông lấp biển.
Phốc ~
Thạch Minh nhịn không được phun ra một ngụm nước đắng.
Sau đó cả người đứng không vững, quỳ xuống.
Hai quyền, đúng hai quyền, tên biếи ŧɦái này đã đánh mình không còn lực phản kích.
Mặc dù là đánh lén, mặc dù hắn không hề chú tâm, nhưng mình tứ giai đó.
Tên biếи ŧɦái này là nhị giai?
Đánh chết hắn cũng không tin.
Đánh hai quyền, Lục Thủy liền ngừng lại, nói:
“Tứ giai như ngươi thật nước, không hề chịu đánh chút nào, yếu nhất cùng giai?”
Thạch Minh: “..., xin hỏi đại danh của đạo hữu?”
Hắn không tin người trẻ tuổi mạnh như vậy lại là tiểu bối vô danh.
Lục Thủy vỗ vỗ tay, nói:
“Ngươi cứ gọi ta là Đông Phương Hạo Nguyệt.”
Lục Thủy ra ngoài không bao giờ dùng tên thật.
Dù cho nơi này chắc sẽ không có mấy người biết hắn, nhưng hắn không hề có ý định dùng.
Dù sao cũng không gặp được.
Là chuyện không quan trọng.
“Đúng rồi, thuận tiện nói cho ngươi, ta luyện thể.” Lục Thủy nói.
Đông Phương Hạo Nguyệt không xuất thủ, hắn chỉ nhẹ nhàng đánh hai quyền mà thôi.
“...” Thạch Minh hiếu kỳ nói:
“Thể thuật gì mà nhị giai lại có thể đánh tứ giai như vậy? Nhục thân của tứ giai không hề yếu chút nào.”
“Nghe qua ba đại thể thuật mạnh nhất Viễn Cổ chưa?” Lục Thủy quay đầu muốn rời đi.
Tất nhiên Thạch Minh đuổi theo sau. Thân thể của hắn rất khó chịu, nhưng hắn muốn thấy Lục Thủy xui xẻo.
Nhưng nghe Lục Thủy nói xong, hắn không mấy tin tưởng:
“Ngươi tu luyện một trong ba loại đó?”
Lục Thủy cười không nói gì.
Sau đó hỏi:
“Ta muốn biết lúc nào mới có thể không may?”
Thạch Minh lắc đầu:
“Không biết, lúc nhanh lúc chậm. Mà ngươi đánh mặt ta, chắc chắn sẽ bị sét đánh.”
Lục Thủy đang mong đợi, sau đó hiếu kỳ nói:
“Cuối cùng thì sư tỷ của ngươi ở đâu? Đã chết rồi sao?”
Nói đến đây, Thạch Minh lại thở dài một trận:
"Không có! Nhưng bị trọng thương không khỏi, chắc đã không còn hi vọng trùng kích ngũ giai. Khi nàng bị thương luôn có người đến tìm nàng gây phiền phức, ta muốn giúp nhưng lại không làm được gì.
Cho nên chỉ có thể dọn tới ở trên con đường phải qua khi muốn đến chỗ nàng.
Vì không muốn tiếp xúc với sao chổi như ta, nên bọn hắn không đến gây phiền toái cho sư tỷ nữa.
Sư tỷ cũng đã mất rất nhiều tài nguyên tu luyện. Vì giúp nàng duy trì tu vi, ta vụиɠ ŧяộʍ đưa tư nguyên của mình qua.
Bây giờ tới đây là muốn lấy được chút linh dược trở về."
“Sư tỷ của ngươi có thái độ gì với ngươi?” Lục Thủy rất tò mò hỏi.
“Không biết.” Thạch Minh nói:
“Không dám gặp nàng! Mấy lần nàng đi ra muốn giao lưu với ta, nhưng ta đều tránh không gặp. Chủ yếu là gương mặt của nàng quá trắng xám, ta không còn mặt mũi gặp nàng.”
“Ngươi ở đó bao nhiêu năm?” Lục Thủy hỏi.
“Mấy chục năm, sư tỷ đã trọng thương mấy chục năm. Ta đều đã đến tứ giai, Hải Yến sư muội cũng ngũ giai, không biết thiên phú của Hải Yến sư muội làm sao lại lợi hại như thế.” Thạch Minh không thể nào hiểu được.
Lục Thủy không nói gì. Người này có ý là, ta thủ của ta, ta vui vẻ là được rồi, mắc mớ gì tới ngươi?
----
Dịch: Thiên Hạ