Bị Crush Sàm Sỡ Tính Sao Đây?

Chương 2

Ánh mắt Tống Phồn tràn ngập sự khinh thường, cho dù biết cô ấy không nhìn mình nhưng Đào Tử Tất vẫn không nhịn được mà cảm thấy chột dạ.

Cô chỉ có thể xấu hổ cười một cái.

Nhiễm Dật dương dương tự đắc khi được oanh oanh yến yến vây quanh nên xung quanh lúc này hơi chật chội. Nếu cửa sau không mở sợ là cô sẽ bị chen đến bàn dưới.

Đây chắc là cách xã giao hằng ngày của mọi người.

Cô thật sự thích Nhiễm Dật, anh đối với ai cũng rộng rãi nhưng cũng giữ một khoảng cách vừa đủ đề gãi đúng chỗ ngứa, bao gồm cả cô. Mà loại tính cách này là một trong những nguyên nhân làm cô buông bỏ, bình thường có thể xem như là chia đều cho mọi người, nói trắng ra là anh ở giữa điều hòa.

Cô muốn bình yên vượt qua một buổi sáng những vẫn thấp thỏm không yên, cảm thấy bên kia chỉ là sự im lặng trước cơn bão.

Cũng không biết mượn gan hùm mật báo chỗ nào mà cô dám đứng dậy liếc sang bên cạnh ngắm trộm một cái, Nhiễm Dật giống như đoán được liền nghiêng mặt, que kẹo màu trắng đặt ở trên môi, một mảnh lấp lánh sau khi đầu lưỡi liếʍ qua.

“Nhiễm Dật, thời gian nghỉ dài như vậy mà em vẫn chưa ăn xong, tịch thu.”

Phấn viết bảng từ bục giảng chính xác ném lên người bị điểm tên, Đào Tử Tất ở bên cạnh run run cả kinh, đổi lấy là cái nhìn thoáng bằng nửa con mắt của anh. Rõ ràng bị gọi lên là anh nhưng thế nào lại giống như mình làm sai.

Cô tức giận quay về chỗ ngồi, mới vừa xoay người chính là thân dưới chợt lạnh.

Lại tới!

Lại tới?!

Cơn gió nhỏ lưu động giữa lối đi thổi qua đùi và mông, tỉ mỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ da thịt trơn mịn. Ngay sau đó, sau lưng truyền đến tiếng vải ma sát loạt xoạt, làn váy bị vén lên, kẹp vào phần eo.

Cô bối rối ngồi xuống, làn da dán vào ghế khiến cô cảm thấy hơi lạnh, bề mặt phẳng bóng loáng hút quá chặt chẽ. Cô vừa định vòng tay ra sau lưng sửa lại quần áo thì có một bàn tay to dùng lực ấn chặt tay cô vào eo.

Đây chính là việc để lộ mông trong phòng học, một bước cô cũng không thể nhân nhượng!

Giữa lúc cả người cô đang loay hoay tránh bàn tay đối phương thì đột nhiên “Cạch” một tiếng giòn vang, một viên phấn màu vàng phóng tới ngay trước mắt.

Đào Tử Tất nhanh chóng ngẩng đầu ngồi nghiêm chỉnh lại, ánh mắt mơ hồ không dám nhìn thẳng vào giáo viên.

“Không được dạy hư bạn học mới, nghe thấy không!”

Lời này hiển nhiên là nói cho bạn cùng bàn của cô nghe. Một sự sung sướиɠ xuất hiện trong lòng.

“Dạ, dạ, dạ.”

Nhiễm Dật trả lời vừa nhanh vừa dứt khoát, dường như mọi người trong lớp đã quen với thói qua loa của anh.

“Còn ăn cái gì!”

Giáo viên lại hỏi.

Đào Tử Tất nhân cơ hội đó kéo làn váy xuống, cũng tiện kéo ghế ra xa, cánh tay bị hơi nước từ vách tường chảy lạnh đến đau buốt. Nhưng đồng thời cô cũng tuyệt vọng phát hiện, tuy giáo viên lên tiếng uy hϊếp Nhiễm Dật, song hoàn toàn không có tác dụng quá ba phút.

Anh đã muốn “ngóc đầu trở lại”.

Lúc này đây, anh cũng không quan tâm đến làn váy nữa mà đi thẳng vào việc chính. Dựa vào ưu thế chiều dài cánh tay mà ngón tay anh dễ dàng thâm nhập vào qυầи ɭóŧ. Cô không dám cử động chỉ có thể nín thở chờ trò đùa dai của anh kết thúc.

Không phải là chỉ sờ một chút thôi sao... anh biếи ŧɦái như vậy cứ để cho anh sờ!

Thịt mông được miết nặn nhẹ nhàng cẩn thận, ôn nhu có chút không giống anh. Trong nháy mắt cô lại dao động.

Lúc này, viền qυầи ɭóŧ đã bị bàn tay kia vén lên, phủ lên mu bàn tay, bốn ngón tay thuận tiện chui vào nâng mông cô lên một chút.

Hai cánh mông bị tách ra, Đào Tử Tất chịu đựng cơn đau, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Nhưng cô không dám ngồi lên tay anh, chỉ có thể dựa vào sức chính mình ngồi hờ phía trên. Dù sao năm trước đã bị ghét bỏ về thể trọng, cô không muốn đi vào vết xe đổ. Ít nhất là sẽ không cho... anh có một chút cười nhạo nào về khuyết điểm của mình.

Tư thế này mới giữ được một lát mà tưởng như cả thế kỷ đã trôi qua.

Hơi nóng ở mông đã tản đi chỉ còn lại cúc huyệt ướŧ áŧ và nơi riêng tư đang run lên.

Ngay lúc cô nghĩ mọi chuyện đã kết thúc thì Nhiễm Dật lặng lẽ làm rớt bút của cô.

Một tay của anh còn sờ cơ thể cô ở phía sau, thân trên chậm rãi xoay người về hướng cô, quanh thân tản ra hơi thở nóng rực như có như không, nóng đến nỗi cánh tay và hai má cô có cảm giác bị lửa thiêu cháy.

Cái cúi người này, gần như giúp anh quanh minh chính đại nhìn sát vào hạ thể của cô, tỉ mỉ và rõ ràng.

Tuy Đào Tử Tất không nhìn thấy nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt của anh, cảm giác xấu hổ mãnh liệt cắn nuốt cô, bên tai là âm thanh giảng bài, tiếng côn trùng kêu vang, tiếng lật sách, tất cả đều trở nên mơ hồ.

Vẫn là cúc huyệt.

Anh vẫn không buông tha cô.

Một vật nho nhỏ hình cầu cứng rắn nhắm đến chỗ cửa huyệt đang đóng chặt kia của cô mà xoay tròn cọ sát, dùng chất nhầy dinh dính vẽ loạn một vòng lại một vòng.

Cô đoán được đó là vật gì, rõ ràng cảm thấy thẹn nhưng lại không nhịn được cảm xúc hưng phấn, một bức tranh da^ʍ mĩ hiện ra trong đầu.

Đồ vật hình cầu đã tan hơn một nửa trong miệng anh, lúc thăm dò vào cũng không khiến cô cảm thấy lịch liệt phản kháng. Dị vật hình dáng rõ ràng và cảm giác kỳ diệu xen lẫn vào nhau, càng lúc càng tăng vọt khi anh đẩy sâu vào trong.

Thậm chí cô còn có thể cảm giác được cửa huyệt sau khi bị động tiếp nhận lại bắt đầu thả lỏng, mở ra rồi đóng lại. Mà phần cán plastic còn ở bên ngoài, nhất định là dáng vẻ hạ lưu không chịu nổi.

Nhiễm Dật ngồi thẳng dậy, anh vững vàng đặt cây bút vừa nhặt vào trong hộp bút mình, chỉ chốc lát sau lại tiện tay làm rơi cục tẩy của cô.

Chính mắt cô thấy hết thảy sự việc xảy ra, cô khó có thể tin được bàn tay xinh đẹp như này lại làm ra việc xấu xa gian xảo như vậy.

Nhưng mà...

Nhưng mà thật ngứa.

Bên trong cúc huyệt xuất hiện mật dịch, chầm chậm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đường ruột, mà loại kɧoáı ©ảʍ này đồng thời cũng truyền đến vùng tam giác bí mật đã tịch mịch lâu ngày. Ngứa, ngứa đến tim cũng đập bịch bịch.

Không được, không được, cô không thể đứng nổi nữa.

Tay mềm nhũn, mông mềm ngã ngồi xuống, phần que nhựa nghiêng nghiêng đâm xuyên qua, khiến phần đỉnh đầu đường cầu cưỡng chế đi vào sâu bên trong.