Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 75: Tiết học tử vong (8) - Chôn sống

Rõ ràng Hồng Cương Liệt đã đi theo Âu Hải Hành đến tòa nhà Học giả, sao có thể lại xuất hiện ở đây?

Thẩm Thanh Thành nheo mắt nỗ lực nhìn hắc ảnh đang nằm một đống trên mặt đất, hỏi: "Tiểu Hồng, là anh sao?"

"Tiểu, cái, đầu cậu!" Hồng Cương Liệt nhịn đau che lại bả vai nói, nhe răng trợn mắt mà bò dậy từ trên mặt đất, "Chết tiệt, Lục Bích, sao anh mạnh tay vậy chứ."

Hắn một bên oán giận một bên xoa xoa bả vai hướng bốn người đi tới.

"Đứng lại," Nhạc Tùng Lâm quát khẽ, khuôn mặt non nớt vẫn mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, "Sao anh lại ở đây?"

Hồng Cương Liệt thành thật dừng lại, "Các người hoài nghi tôi cũng là chuyện bình thường, đến nỗi bản thân tôi còn cảm thất kỳ quái."

Hắn kể lại sự việc sau khi đám người Lục Bích tách ra, "Sau khi chúng tôi đi đến tòa nhà Học giả, lúc đi vào lại phát hiện nơi đó chính là phòng thí nghiệm ngày trước, việc này chỉ là suy đoán được vì nơi đó vốn dĩ tối đen như mực, bất quá sờ phải vị trí từng đồ vật vẫn nhận ra."

"Chúng tôi cùng nhau chờ tiếng chuông vào học vang lên, nhưng khi tiếng chuông vang lên, thì khung cảnh xung quanh không còn là ở phòng thí nghiệm."

Nhạc Tùng Lâm: "Là nơi này?"

Hồng Cương Liệt: "Đúng vậy."

Nhạc Tùng Lâm: "Những người khác đâu?"

Hồng Cương Liệt: "Nghe thấy tiếng hít thở phía tầng trên không? Tốc độ chạy mỗi người khác nhau nên đã bị tách ra rồi."

Thẩm Thanh Thành nghe xong vui vẻ, "Vậy khẳng định anh là người chạy trốn nhanh nhất."

"Anh hãy chứng minh bản thân không phải đồ vật ngụy trang xem nào?" Nhạc Tùng Lâm hỏi tiếp.

Hồng Cương Liệt sờ sờ cái đầu trọc lóc, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp, cuối cùng dùng vẻ mặt nhẫn nhục mà nhìn về phía Thẩm Mỹ Nhân và Lục Bích, thấy được đôi tay đang nắm chặt của hai người.

Cả người hắn đột nhiên nổi lên một trận da gà.

Sau đó Hồng Cương Liệt thành công chứng minh bản thân chính là người chơi.

Thêm một Hồng Cương Liệt, bốn người vẫn tiến đến vị trí lúc đầu đã định, tiếp tục bước trên sàn nhà ẩm ướt dính nhớp mà hướng lầu trên đi tới.

Thẩm Thanh Thành và Lục Bích đi đầu, Trần Cách ở giữa, Nhạc Tùng Lâm mang theo súng điện theo sau Hồng Cương Liệt, bọn họ đối với Hồng Cương Liệt vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

Đi theo mọi người, Hồng Cương Liệt mặt đầy vẻ rối rắm, Nhạc Tùng Lâm liếc mắt nhùn hắn một cái, "Muốn xuống lầu?"

Hồng Cương Liệt: "Âm thanh kia là từ trên lầu truyền đến."

"Cái này chúng tôi đều biết," Nhạc Tùng Lâm nói, "Nếu không muốn đi lên anh có thể một mình đi xuống."

Hồng Cương Liệt: "Sao cậu biết tôi chưa từng chạy xuống? Tôi chạy xuống dưới rất nhiều lần rồi, mỗi lần đi đều quay trở lại lầu 5, cứ thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi!"

Mẹ nó, cũng quá tà môn đi!

Trần Cách: "Thế sao anh không đi lên nhìn thử xem thế nào?"

Hồng Cương Liệt nghẹn giọng, lặp lại lần nữa, "Âm thanh là từ trên lầu truyền đến." Tôi có điên mới hướng hang ổ quỷ quái mà chui đầu vào.

Thẩm Thanh Thành kỳ quái hỏi, "Vậy sao hiện tại anh lại nguyện ý đi lên đây."

"Không phải là do không còn cách nào khác sai," hắn không phải thuộc loại người sẽ ngồi yên chờ chết, đi xuống không được không nhất thiết chỉ có một đường đi lên, bất quá chỉ có một mình bản thân hắn cũng không nắm chắc, cho nên thời điểm thấy Thẩm Mỹ Nhân và Lục Bích liền nhảy ra ngay lập tức, không ngờ tới lại bị đối phương một cước đá văng.

Trong lòng Hồng Cương Liệt, tuy rằng Thẩm Mỹ Nhân và Lục Bích là gay, nhưng đều có bản lĩnh, đặc biệt là Thẩm Mỹ Nhân, luôn mang theo đạo cụ kỳ quái, cư nhiên có thể đem đám lông thỏ ra khỏi người hắn.

Tiếp theo không ai đặt câu hỏi đối với Hồng Cương Liệt nữa, không biết là có tin hắn hay không.

Một nhóm năm người đi lên lầu dưới ánh đèn màu lam của phòng cấp cứu, càng đi lên, mặt đất càng mềm và ẩm ướt.

Lúc đầu chỉ trông giống như bị một cơn mưa nhỏ làm ướt, sau đó lại giống như bước trên một con đường trải nhựa, nhưng bây giờ khi bước xuống có cảm giác như bị mắc kẹt trong đầm lầy, phải cố gắng một chút mới có thể rút chân ra.

Ở tầng sáu, bọn họ gặp Đoạn Chí Sinh và Vương Bạch San đang hỗ trợ hắn ta.

Vết thương trên đùi của Đoạn Chí Sinh dưới tình huống cấp bách dùng sức đã bị nứt toạc ra, môi có chút tái nhợt do bị mất máu, Vương Bạch San biểu tình lo lắng ở bên cạnh dìu hắn.

"Muốn tiếp tục đi lên trên sao?" Vương Bạch San một bên đỡ lấy Đoạn Chí Sinh một bên lo lắng hỏi.

Mỗi khi bước một bước, toàn bộ bàn chân của họ sẽ chìm xuống đất, cô sợ cuối cùng tất cả mọi người sẽ cùng chìm xuống đất, đến lúc đó liệu mọi người còn đi xuống được không?

Nhạc Tùng Lâm đưa ra kiến nghị, "Các người trước tiên cứ ở đây chờ đã, chúng tôi đi lên nhìn xem." Nói xong nhìn về phía Hồng Cương Liệt.

Hồng Cương Liệt: "Tôi đương nhiên cũng đi!"

Vì thế đoàn người chia làm hai nhóm, Đoạn Chí Sinh và Vương Bạch San ở lầu sáu chờ tin tức, năm người tiếp tục đi lên hướng phía lầu bảy.

Thời điểm mũi chân chạm vào bậc thứ nhất của cầu thang, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi.

Tòa nhà ký túc xá tràn ngập ánh sáng mờ ảo bỗng chốc biến thành một phòng học trống trãi rộng lớn, phòng học này được bố trí rất kỳ lạ, bục giảng có kích thước bằng sân bóng đá, chiếm 90% không gian.

Đèn trên bục phía trước sáng choang, không có chỗ ngồi của học sinh, ánh sáng nơi vốn dành để bàn ghế cho học sinh có chút u tối, 15 người chơi đang đứng rải rác, hoặc là cảnh giác hoặc thất thần.

Thẩm Thanh Thành nhìn nhìn, Vương Bạch San vẫn đang duy trì tư thế đỡ lấy Đoạn Chí Sinh đang đứng chờ bọn họ tại lầu sáu, hai người đều đang kinh hãi mà ngẩng đầu nhìn lên.

Ở bên trái, Âu Hải Hành dẫn đầu những người chơi còn lại, tất cả bọn họ đều đã kiệt sức, lo lắng mà nhìn xung quanh.

Cậu lại nhìn thẳng về phía trước, máy chiếu phía trên bục giảng đang tự động trình chiếu và dòng chữ "Thử nghiệm phương pháp sốc điện -- chôn sống".

Máy chiếu bắt đầu liên tục phát lại đoạn video Chử Địch An bị điện giật khi cắm bếp điện vào ngày mà mọi người nhập phó bản.

Điện giật, Chử Địch An!

Da đầu mọi người lập tức tê dại, đại ý của đoạn video chính là, Chử Địch An sẽ trở thành một phần của nội dung dạy học ngày hôm nay, bị chôn sống?

Thế nhưng Chử Địch An đang ở đâu?

Khi tất cả mọi người đang tìm kiếm tung tích của Chử Địch An thì đột nhiên nghe thấy tiếng thở gấp quen thuộc.

"Hộc,"

"Hộc,"

Ở vị trí bên phải phía trước chỗ ngồi của học sinh, bên ngoài bục giảng, sắc mặt Chử Địch An tái nhợt, đang loạng choạng đi về phía bục giảng.

Động tác chạy trốn của hắn ta trông vô cùng chật vật, mặt đất lầy lội dưới chân không ngừng kéo hắn ta xuống, Chử Địch An vừa chạy vừa nhìn lại, biểu tình kinh hãi, đồng tử giãn ra, dường như đã nhìn thấy một điều gì đó khủng khϊếp.

Tiếng thở nặng nhọc phát ra từ mũi và miệng của hắn ta truyền đến tai những người chơi khác vô cùng rõ ràng.

Tất cả mọi người đều sững sờ, tiếng thở dốc nghe được chính là âm thanh do Chử Địch An phát ra khi chạy trốn?

"Này, Chử Địch An! Chạy về hướng này nhanh lên!" Đường Cường, người chung phòng với hắn ta, không nghĩ nhiều nhanh chóng vẫy tay hét lớn.

Một vài người chơi đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn theo vẻ sợ hãi của Chử Địch An liền biết thứ đang đuổi theo kia rất khủng khϊếp, nếu hắn ta mang thứ đó đến đây thì làm sao đây?

Sắc mặt bọn họ trầm xuống, đang định lên tiếng, lại nghe có người nói: "Hắn không nghe thấy lời chúng ta."

Người nói chính là Thẩm Thanh Thành, nói xong lại bổ sung thêm: "Cũng không nhìn thấy."

Mọi người quan sát kỹ hơn, quả nhiên, rõ ràng khoảng cách từ Chử Địch An tới chỗ bọn họ không tính quá xa, nhưng lại không quan tâm cũng như lại gần phạm vi bục giảng.

Chử Địch An dừng lại, khom lưng chống đầu gối kịch liệt ho khan, tức khắc vị trí sau lưng, máy chiếu đột nhiên lại phát dòng chữ lúc là viết "Thử nghiệm phương pháp sốc điện -- chôn sống".

Đường Cường giật mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bất an "Chử Địch An, đừng đứng ở đó!" Hắn đi phía trước, cánh tay bỗng nhiên bị ai đó giữ chặt.

Nhạc Tùng Lâm cau mày phản đối nói, "Đừng đi qua đó."

Đường Cường sững người, thấy mặt đất bằng phẳng bên trong bục giảng đột nhiên lắc lư thành từng đợt sóng như nước, mặt đất tập trung vào Chử Địch An bắt đầu chìm xuống, tốc độ gấp vô số lần khi bọn họ lên lầu.

Bất quá sự việc chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, lúc này toàn bộ l*иg ngực của Chử Địch An đã hoàn toàn chìm vào trong đất.

Chử Địch An giãy giụa muốn bò ra ngoài, nhưng tốc độ đất lún quá nhanh, tay và cổ hắn đều nổi đầy gân xanh ra sức vùng vẫy, nhưng vẫn không tránh được việc thân thể tiếp tục lún sâu xuống đất.

Thoáng chốc, đất đã che phủ ngực, cổ, miệng, sau đó là mũi mắt, và cuối cùng là đỉnh đầu hắn ta......

Gợn sóng biến mất, mặt đất khôi phục bình thường, trong tầm mắt chỉ còn lại có một bàn tay cứng ngắc, tiếp tục giãy dụa thay cho chủ nhân của nó.

Ngay sau đó máy chiếu chuyển đến trang sau, hai chữ, "Thất bại" được viết vô cùng lớn trên màn hình.

Im lặng như chết.

"Mẹ kiếp, tên làm nên cuốn giáo án này có phải là bị thiểu năng không? Thằng quái nào khi bị điện giật lại được cứu thông qua phương pháp chôn sống!" Hồng Cương Liệt hung hăng vừa mắng vừa đá đá mặt đất.

Đường Cường ngây người nhìn nửa bàn tay lộ ra trên mặt đất, đầu óc trống rỗng, cũng không có phản ứng.

"Vậy là lớp học này kết thúc rồi phải không?" Ai đó lo lắng hỏi.

Giọng nói vừa cất lên, ánh sáng trên bục giảng chợt biến mất.

"Đinh linh linh linh linh --"

Chuông tan học vang lên.

"Nhắm mắt." Trong bóng tối giọng nói trầm thấp của Lục Bích vang lên.

Thẩm Thanh Thành theo bản năng nhắm mắt lại, rất nhanh liền cảm nhận được một cỗ tiếp xúc ấm áp trên mí mắt, mười giây sau ấm áp biến mất, cậu mở mắt ra, phát hiện bọn họ đang ở tầng bốn, bên ngoài phòng ngủ của Chử Địch An.

Đèn bên ngoài hành lang vẫn sáng bình thường. Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách, hai người tôi đẩy anh, anh đẩy tôi, liếc mắt nhùn nhau, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Thẩm Thanh Thành ngẩng đầu nhìn đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu, ánh đèn sáng choang khiến mắt cậu hơi xốn, "Ảo giác?"

Lục Bích duỗi tay che mắt cậu, "Không phải."

Cậu quay đầu lại, phát hiện tầm nhìn bị bàn tay chặn lại, không nhìn thấy gì. Vì vậy, cậu kéo bàn tay trước mặt xuống.

Đây không phải là ảo giác, bởi vì quần của Nhạc Tùng Lâm, Trần Cách và Lục Bích đều dính đầy những vết bùn, rõ ràng là dấu vết khi họ leo lên cầu thang.

Tất nhiên, cậu cũng vậy.

Trần Cách hỏi: "Sau đó chúng ta đã gặp Hồng Cương Liệt, Đoạn Chí Sinh, Vương Bạch San và Âu Hải Hành?"

Hai nhóm người, một trong khu ký túc xá, một trong tòa nhà dạy học cách đó 15 phút đi đường, đã thực sự đến cùng một nơi chỉ trong thời gian ngắn khi đèn bật và tắt.

Thẩm Thanh Thành trầm ngâm nói: "Nếu không phải ảo giác, vậy người biên soạn giáo án làm sao có khả năng này? Hẳn là không phải ma."

Lục Bích: "Chờ đám người Âu Hải Hành trở về."

Chờ sau khi trở về hỏi đám người Âu Hải Hành một chút xem có gặp phải tình huống tương tự bọn họ hay không, chứng kiến cái chết của Chử Địch An.

Vẫn còn mười hai phút, Thẩm Thanh Thành ra vẻ bí mật nói.

Cậu liếc nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, lớp học hôm nay kết thúc sớm hơn so với hôm qua, trời còn chưa sáng.

Phỏng chừng chờ lúc đám người Âu Hải Hành trở về, cùng mọi người thảo luận một chút, sẽ đến thời gian ăn sáng.

"Vậy chúng ta đi tắm trước đi!" Thẩm Thanh Thành giũ quần tây, ống quần và mắt cá chân đều dính đầy vết bùn, sau khi vết bùn khô lại dính cứng trên da, rất khó chịu.

Lục Bích: "..."

Cậu nhướn mày, Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách lập tức thức thời lui về phía sau ba bước.

Nhạc Tùng Lâm cười nói: "Hai người trước đi, hai người trước đi, chúng tôi mệt quá, muốn nghỉ ngơi." Trong lòng hắn thầm phỉ nhổ, ba ba, đạo đức giả!

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hồng Cương Liệt: Haha, ngươi cũng có ngày hôm nay!

Nhạc Tùng Lâm: Phi, chúng tôi khác nhau!

_(:з" ∠)_