Đứng trước lối vào nhà ga một lần nữa, nhiều người chơi đều có chung cảm giác hình như thời gian đã trôi qua mấy kiếp, nhưng trên thực tế mới chỉ hết một ngày trong phó bản.
Dòng chữ "Phong sơn nam trạm" ánh vàng rực rỡ treo trên cửa nhà ga, không gian rộng rãi sạch sẽ, tựa hồ giống như nơi này chỉ vừa mới xây xong, hình thức mới tinh sạch sẽ cùng bộ dáng rỉ sét loang lổ trong ảo cảnh đối lập hoàn toàn.
Nét tương đồng duy nhất chính là nhà ga vẫn như cũ mang đến cảm giác tử khí âm trầm, không thấy chút nhân khí nào.
Sau khi dùng xong cơm trưa, thời gian hiện tại đại khái đã một, hai giờ chiều, bầu trời chói chang lúc này đã bị tầng tầng lớp lớp mây đen che khuất, mang đến một cỗ áp lực đè nặng lên tâm trí mọi người, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng bức bối và chán nản.
Thẩm Thanh Thành nhìn bầu trời u ám, "Các người là ngày thứ mấy thanh tỉnh lại?"
Lam Tú Nhi nói: "Ngày thứ bảy."
Cô không bối rối mà miêu tả lại tình huống trong ảo cảnh một cách trung thực, "Ngày thứ bảy khi xe lửa đến trạm, tôi là đang ngồi ở hàng đầu tiên, dựa theo quy tắc, tôi hẳn chính là người đầu tiên xuống xe thông quan, nhưng các người cũng biết tình huống của tôi rồi."
Cô thẹn thùng mà cười một tiếng, "Tôi mang theo Đậu Đậu, sợ gặp phải phiền toái, cơ bản có thể tránh xung đột liền sẽ tránh."
"Rất nhiều phó bản trên thực tế đều do tôi cọ người khác thông quan, tuy rằng trong lòng cũng nghĩ tới nếu có một ngày tôi chính là người đầu tiên thông quan thì thế nào, nhưng khi sự việc phát sinh, tôi lại cảm thấy nực cười nhiều hơn là cao hứng."
Lam Tú Nhi đột nhiên bị kéo vào game kinh dị khi cô đến gặp cháu trai mình tại nhà tỷ tỷ, trải qua cảm giác hoảng loạn lúc ban đầu, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh sau khi hiểu được luật chơi.
Bản thân cô là một người hiếu thắng, trong mọi chuyện đều thích đứng đầu, nhưng lúc này bởi vì sự tồn tại của Đậu Đậu nên cô vẫn luôn không tranh giành với mọi người, tuyệt đối không xuất đầu tranh chấp.
Trải qua nhiều phó bản, cô đã quen với việc cọ người khác thông quan, cô cũng không cần khen thưởng nhiều, an toàn vẫn là trên hết, thế nhưng phó bản lần này cô thế nhưng lại là người đầu tiên thông qua, làm sao có thể không khiến cô nghĩ nhiều.
Lâm Ổn gật đầu, an ủi cô, "Cẩn thận là đúng."
Tình huống của Lâm Ổn và Lưu Thời An cùng Lam Tú Nhi giống nhau, đều là đáy lòng khát vọng là người đầu tiên thông quan nhưng lý trí mách bảo sự tình này tuyệt đối không thể phát sinh trên người bọn họ, bọn họ đều không phải hạng người mù quáng, tất nhiên liền có thể nhìn ra điểm không thích hợp.
Lâm Ổn và Lưu Thời An một người là ngày thứ sáu thanh tỉnh, một người là ngày thứ năm.
Thẩm Thanh Thành: "......"
Cậu không mặt mũi nói với mọi người tôi và các người vừa vặn tương phản nga, các người là lý trí nói rằng không đúng, mà tôi lại là tiềm thức nói cho tôi dị thường.
Rốt cuộc, nếu không phải máu của cậu mất hiệu lực trong ảo cảnh thì cậu cũng không ra đâu!
Sau đó Thẩm Thanh Thành dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Lục Bích, "Lục Bích, anh là ngày thứ mấy ?" Có nhiều người nói ra như vậy, Lục Bích tốt xấu gì cũng nên lộ ra một chút đi?
Lục Bích liếc xéo cậu, biểu tình bĩnh tĩnh hỏi: "Muốn biết?"
Thẩm Thanh Thành trả lời thẳng thắn, "Muốn."
Lục Bích thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng.
Hắn nhấc chân rời đi, bóng lưng đĩnh bạt, hai chân thon dài rắn chắc, giọng nói lãnh đạm từ miệng truyền đến.
"Ngày đầu tiên."
Không chỉ Thẩm Thanh Thành, những người nghe được đáp án đều lộ ra thần sắc kinh ngạc cùng bội phục.
Vì đã trải qua mức độ chân thật của ảo cảnh nên bọn họ hiểu rõ để có thể tỉnh dậy có bao nhiêu khó khăn, vậy mà Lục Bích cư nhiên có thể tỉnh dậy ngay ngày đầu tiên!
Thẩm Thanh Thành đối với hình tượng bản thân trong lòng Lục Bích sinh ra hoài nghi rất lớn.
Rốt cuộc hình tượng của cậu trong ảo cảnh Lục Bích là cái dạng đáng sợ như thế nào lại có thể đem đối phương dọa tỉnh ngay ngày đầu tiên!
Thẩm Thanh Thành tức giận bất bình, cậu cảm thấy cần tìm một cơ hội hảo hảo cùng Lục Bích thảo luận về hình tượng của cậu trong lòng đối phương.
Thảo luận chuyên sâu!
Cậu tay không đuổi theo nam nhân trước mắt, hành lý trước đó cậu phụ trách lúc này đang được Lục Bích cầm trong tay.
Thẩm Thanh Thành cùng nam nhân sóng vai bước đi, ngữ khí nghiêm túc nói: "Lục Bích, về chuyện anh bị tôi dọa tỉnh lại vào ngày đầu tiên, tôi cảm thấy chúng ta nên thảo luận một chút."
Lục Bích ôn hòa đáp lại, thanh âm rất thấp, "Không phải doạ tỉnh."
Rương hành lý bị kéo trên nền xi măng phát ra tiếng động từng đợt.
Thẩm Thanh Thành nghe không rõ, "Cái gì?"
Lục Bích thu liễm cảm xúc, ngữ khí nhàn nhạt, "Không có gì, về sau lại nói."
Thẩm Thanh Thành quay lại nhìn ba người phía sau, âm thầm nói cho bản thân, việc này sau khi phó bản này kết thúc, trở lại không gian trò chơi nhất định phải tìm Lục Bích hỏi rõ ràng.
Còn nữa, cậu muốn đi vào không gian cá nhân của Lục Bích!
......
Lúc mới vừa tiến phó bản, mọi người đã ở trước nhà ga, đằng sau bọn họ chỉ có một vùng đất hoang vu vô tận.
Thời điểm bọn họ thoát khỏi ảo cảnh, lần nữa ra khỏi nhà ga, một con đường xi măng xuất hiện giữa vùng đất hoang vu vô tận.
Con đường không rộng lắm, chỉ đủ một chiếc xe khách đi qua, hai bên cỏ dại cơ hồ mọc cao hơn nửa người, con đường màu xám dưới chân quanh co khúc khuỷu kéo dài rất xa và biến mất trong làn sương mù dày đặc.
Lúc này đám người Thẩm Thanh Thành đi trên con đường duy nhất dẫn ra thế giới bên ngoài.
Đi được một lúc, Thẩm Thanh Thành bỗng nhiên dừng lại nói: "Từ từ!"
Lâm Ổn đang đi phía sau bọn họ liền giật mình, ba người âm thầm đề cao cảnh giác, Lâm Ổn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Thanh Thành nhìn thấy bộ dáng đề phòng cao độ của bọn họ, "Đừng khẩn trương, tôi không phát hiện nguy hiểm."
Chờ mọi người thả lỏng lại, cậu ngồi xổm xuống, quét sạch đám cỏ cao hơn nửa người qua một bên, một cánh đồng lúa cao hơn những nơi khác lập tức xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Thẩm Thanh Thành: "Đây là một đồng lúa bỏ hoang."
Lục Bích: "Có vấn đề?"
Thẩm Thanh Thành nhấn mạnh, "Đây là một đồng lúa bỏ hoang!"
Nói xong cậu như bừng tỉnh đại ngộ, Lục Bích ngày đầu tiên đã thanh tỉnh, không đi tới điểm giữa trạm, tất nhiên cũng sẽ chưa từng gặp qua đồng ruộng bỏ hoang cũng như những con bù nhìn.
Cậu đem tình huống giải thích cho Lục Bích nghe một lần, Lục Bích giương mắt nhìn phía xa, nói: "Nơi này không có bù nhìn."
Mặt khác mọi người không khỏi có chút lo lắng, tình huống hiện thực cùng ảo cảnh xuất hiện không giống nhau, bọn họ không biết kế tiếp sẽ gặp phải cái gì.
Suy tư trong chốc lát, Lục Bích hỏi: "Trước khi đến trạm cuối, xe lửa dừng lại nửa chừng ?"
Lam Tú Nhi gật đầu, "Đúng, trạm giữa, gọi là Gác chuông trạm."
Thẩm Thanh Thành nhớ lại một chút, "Nhưng trên bản điển tử hiển thị ở nhà ga, trạm tiếp theo Phong sơn nam trạm chính là Đồ Văn sơn!"
Trạm tiếp theo của Phong sơn nam trạm chính là trạm cuối Đồ Văn sơn, thế Gác chuông trạm rốt cuộc từ đâu ra?
Lúc này Lục Bích nói: "Nếu tôi đoán không sai, cuối đường các người sẽ gặp được trấn nhỏ."
Lục Bích nói không sai, cuối đường quả thật là một trấn nhỏ, nhưng nó không được gọi là Gác chuông trấn, mà là phong sơn.
Vào khoảng bốn giờ chiều, một cột mốc xuất hiện bên vệ đường trong tầm mắt đám người Thẩm Thanh Thành, dòng chữ màu trắng "Phong sơn trấn, 500m phía trước." được viết trên nền đá xanh lam.
Phía xa thấp thoáng hình ảnh các tòa kiến trúc cao thấp ẩn hiện trong làn sương mù dày đặc, giống y hệt hình ảnh Gác chuông trấn trong ảo cảnh.
Thì ra ngay từ đầu vốn dĩ không có Gác chuông trạm, chỉ có Phong sơn nam trạm, Phong sơn trấn, bọn họ tự cho là xe lửa đã đến trạm tiếp theo, thực tế là bọn họ từ đầu đến cuối đều ở tại chỗ.
Thẩm Thanh Thành ngửi thấy mùi đốt tiền giấy quen thuộc, "Tôi nghi ngờ những con bù nhìn kia đều ở trong trấn, mọi người cẩn thận một chút."
Từ sự việc đã từng tiếp xúc với cư dân của trấn mà xem xét, trấn nhỏ này vốn bài xích người ngoài, bọn họ cẩn thận một chút vẫn hơn.
Lam Tú Nhi và Lưu Thời An hai người bởi vì đứa trẻ cùng nguyên nhân thể chất cơ thể nên lúc ấy không xuống xe, nghe vậy gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.
Bọn họ lướt qua cột mốc, nhấc chân đi vào phạm vi của Phong sơn trấn.
Cột mốc đường nền xanh chữ trắng phía sau bọn họ bỗng nhiên xuất hiện từng vệt máu chảy, một hàng cong, hai hàng cong, ba hàng cong, hai ngắn một dài.
Đôi mắt cong xuống, khóe miệng hướng lên trên, chính là gương mặt tươi cười.
......
Khi mọi người tiến sâu vào trấn nhỏ, bên tai bọn họ dần dần nghe được một trận âm thanh kỳ quái.
Thanh âm này kéo dài, đứt quãng từng nhịp, thút thít, nghe vô cùng cổ quái.
Thẩm Thanh Thành: "Là nhạc buồn."
Cậu ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao nhất trong làn sương mù, tuy rằng không phải Gác chuông trấn, nhưng gác chuông vẫn còn.
Không biết hiện tại dân trấn còn tụ tập cử hành tang lễ trước gác chuông không?
Cậu hỏi Lục Bích, "Chúng ta đi đâu tìm chìa khóa?"
Lục Bích: "Tòa nhà chính phủ có tư liệu về việc tu sửa ga tàu hỏa."
Thẩm Thanh Thành cẩn thận nhớ lại, trong ảo cảnh cậu cùng Lục Bích trực tiếp đi theo phía sau dân trấn đi đến gác chuông, thật đúng là không chú ý văn phòng tư liệu của trấn ở đâu.
Vì thế cậu đưa mắt dò hỏi Lâm Ổn, người thứ hai đi vào trấn nhỏ.
Lâm Ổn cười khổ lắc đầu, "Tôi khi đó không chú ý, mới vừa tiến vào trấn nhỏ đã bị dân trấn phát hiện đuổi ra."
Vẫn nên từ từ tìm kiếm.
Trấn nhỏ không lớn, nhưng phải mất ít nhất một hoặc hai giờ để tìm kiếm.
Cạch. Cạch cạch. Cạch cạch cạch......
Âm thanh của bản nhạc xen lẫn trong tiếng gậy trúc va chạm mặt đất vang lên, loáng thoáng, vốn đang tập trung thương lượng kế tiếp nên làm gì, mấy người Lâm Ổn và Lam Tú Nhi không khỏi sửng sốt.
Thẩm Thanh Thành quá quen thuộc với thanh âm này, lần trước nghe thấy thanh âm này chính khi vào lúc nửa đêm trong ảo cảnh, thời điểm hai người chơi vi phạm quy tắc.
Cậu nhanh chóng quyết định, nói: "Trước trốn đi!" Nói xong kéo Lục Bích đi vào tòa nhà đang mở cửa sau lưng bọn họ.
Tòa nhà có hai tầng, tầng một dùng để buôn bán, lầu hai là nơi ở.
5 người lớn cộng thêm một đứa bé bước lên lầu hai, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Lục Bích khóa cửa và đi kiểm tra các phòng khác trước.
Chờ Lục Bích từ phòng ngủ đi ra, Thẩm Thanh Thành đang đứng trước cửa sổ ở phòng khách kéo rèm, cẩn thận quan sát tình hình phía dưới lầu.
Đường phố dưới lầu đã chật kín "người", có người ôm chậu than đốt tiền, có người giơ cờ trắng, có giơ vòng hoa, có người lại ném tiền giấy lên không trung.
Mỗi người chúng nó đều một thân tang phục, khuôn mặt dưới cái mũ tam giác màu trắng đều đồng dạng một biểu cảm tươi cười quỷ dị.
Những "người" này không ngừng nhảy nhót trên đường phố, ngoại trừ âm thanh "cạch cạch cạch" dày đặc, không còn động tĩnh nào khác.
Thẩm Thanh Thành nhìn thấy Kim Đạt bên trong.
Cậu xích ra một chút, để Lục Bích có thể nhìn rõ hình ảnh im lặng mang tính chất kinh tủng, nhỏ giọng dò hỏi, "Nếu đây là một lễ tang, vì sao không nhìn thấy quan tài?"
Lục Bích: "Gác chuông?"
Thẩm Thanh Thành nghĩ nghĩ, "Trong ảo cảnh không có, không biết hiện thực có giống như vậy không."
Lục Bích mở miệng, vừa định cất giọng nói đi xong văn phòng chính phủ có thể đi gác chuông xem xét bỗng nhiên hắn nghiêm mặt lại, trường đao nhanh chóng xuất hiện trong tay.
Mọi người thậm chí không thấy rõ động tác của hắn, đợi khi Lam Tú Nhi hoàn hồn, một bóng người cao gầy mặc tang phục đã bị chém thành hai nửa.
Thân thể bóng người từ vai đến eo bị cắt thành hai đoạn, vết thương không chảy máu, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người rất nhanh liền biến thành rơm rạ, chỉ có gương mặt tươi cười trên mặt vẫn giữ nguyên khí sắc tươi đẹp như cũ.
Thì ra trong lúc bọn họ tập trung quan sát tình hình dưới lầu, tên bù nhìn này không biết xuất hiện từ bao giờ, âm thầm tiếp cận bọn họ, đứng sau lưng Lam Tú Nhi.
"Oa oa ~" đứa bé bị bóng người dọa bất tri bất giác bắt đầu cất tiếng khóc lớn.
Thẩm Thanh Thành phát hiện, tiếng "cạch cạch" dày đặc bên tai cậu đột nhiên ngừng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Người bù nhìn is watg you~