Bố của Thành Ngự đi công tác gần nửa năm, cuối tuần này rốt cuộc cũng trở về.
Hôm nay là ngày nghỉ của mẹ Thành, dù mấy ngày nữa chồng mới về nhưng tối nay cô vẫn làm một bàn thức ăn ngon để chúc mừng chuyện này, có thể dễ dàng nhìn thấy tâm tình mẹ Thành vô cùng tốt.
Tuy nhiên tâm tình Thành Ngự lại có chút phức tạp.
Không phải cậu không có lương tâm, cũng không phải cậu không vui vẻ, chỉ cần nghĩ đến việc bố về nhà là cậu và Vân Hề không được tự do thoải mái như trước, trong lòng cậu bắt đầu thấy buồn bực.
Thông thường cậu và Vân Hề được nghỉ thì mẹ cậu vừa vặn phải đi trực, trong nhà không có ai, cậu và Vân Hề không cần phải cố kỵ nhiều điều. Nhưng bây giờ….
Mắt thường cũng có thể thấy thời gian thân mật của bọn họ không còn mấy ngày.
Tối thứ sáu, Thành Ngự lừa gạt Thẩm Vân Hề đến phòng mình.
Sở dĩ nói là lừa gạt vì chỉ cần mẹ cậu ở nhà là Thẩm Vân Hề tuyệt đối không bước chân vào phòng cậu. Cô sợ cậu sẽ làm gì mình rồi bại lộ mối quan hệ giữa hai người họ.
Bây giờ cũng giống như vậy, ngày mai mẹ Thành đi làm, cho nên đã trở về phòng ngủ từ sớm, nhưng Thẩm Vân Hề vẫn cố chấp “thủ vững trận địa”.
Thành Ngự thì không thể nào nhịn được, tuần này sắp hết rồi, cậu thì ăn chay niệm phật nhiều ngày như vậy, nếu tối nay không tranh thủ thì cơ hội gần gũi sẽ không còn.
Trong phòng, Thẩm Vân Hề nhụt chí tựa người trước bàn.
Thành Ngự nói bộ đề này đều nằm trong khung của thi đại học, áp đề rất chuẩn, chỉ cần cô nắm chắc thì vật lý không cần phải lo.
Kết quả cô loay hoay cả nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không làm nổi một bài hoàn chỉnh.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, trong phòng bật điều hòa, nhưng có lẽ bật nhiệt độ cao nên Thẩm Vân Hề thấy hơi nóng, cô cởϊ áσ lông vũ, trên người chỉ còn chiếc áo len mỏng ôm sát.
Tư thế này của Thẩm Vân Hề vừa vặn khiến hai bầu ngực sữa to lớn tròn trịa đặt trên mặt bàn, trông cực kỳ bắt mắt.
Hầu kết Thành Ngự khẽ động, cậu đè nén xúc động muốn sờ chúng, tay vỗ nhẹ lên gáy của cô: “Không phải tớ đã nói cậu không hiểu thì cứ hỏi sao?”
“Vậy cậu dạy tớ đi.” Thẩm Vân Hề tựa người vào bàn, cô nghiêng đầu mong đợi nhìn Thành Ngự.
Thành Ngự nhìn thoáng qua bộ ngực bự của Thẩm Vân Hề, cậu cầm bút tới gần cô, một công đôi việc vừa ngắm ngực vừa giảng bài.
Năm phút sau, Thẩm Vân Hề đã hiểu rõ cách làm. Cô nhanh chóng giải đề, có thể nói là thế như chẻ tre.
“Cậu quá lợi hại.” Thẩm Vân Hề vui vẻ ôm cánh tay Thành Ngự, ánh mắt sùng bái nhìn cậu, cô không ý thức được mình đang làm nũng người bên cạnh, “Sao cậu lại thông minh thế?”
“Hướng dẫn cậu làm nhiều bài như vậy rồi, có phải cậu nên thưởng cho tớ thứ gì đó không?” Giọng Thành Ngự trầm khàn, cậu còn khẽ vuốt ve chiếc cằm thon gọn của Thẩm Vân Hề.
Thẩm Vân Hề hiểu ý của Thành Ngự, cô ngượng ngùng rũ mắt rồi lại nâng lên, tay nhỏ đặt lên đùi cậu, sau đó rướn người hôn một cái lên môi mỏng mềm mềm của Thành Ngự.
“Được chưa?”
Nụ hôn này khiến trái tim Thành Ngự mềm nhũn, du͙© vọиɠ giống như được mở phong ấn, lửa nóng dưới thân lại bốc lên hừng hực.
Cậu ôm chặt eo Thẩm Vân Hề, đè cô dựa sát vào mép bàn, đầu lưỡi ướt nóng cạy mở đôi môi thơm ngọt của người trong lòng.
“Chưa đủ.”
Cả người Thâm Vân Hề bị giam cầm trong vòng tay của Thành Ngự, cô vòng tay ôm thắt lưng cậu, sau đó ngửa đầu, vươn đầu lưỡi phấn nộn mềm mại đáp lại nụ hôn cháy bỏng của thiếu niên.
Đầu lưỡi hai người quấn quít bên nhau, kẻ vào người tiến, nồng nhiệt thăm dò từ chân răng đến đầu lưỡi đối phương.
Hai bên tình nguyện, nụ hôn ngọt ngào, người con gái trong lòng thì mềm mại dựa vào người mình, chiếc lưỡi thơm tho nhẹ nhàng liếʍ quanh môi cậu, khiến cậu trầm mê và hoàn toàn mất khống chế.
Thành Ngự vừa hôn vừa cởϊ qυầи áo của Thẩm Vân Hề, sau đó là quần áo của mình.
Chẳng mấy chốc mà hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối diện nhau.
Mẹ Thành chắc chắn đã ngủ rồi, căn phòng lại cách âm rất tốt, cho nên Thành Ngự không cần phải kiêng kỵ điều gì.
Còn Thẩm Vân Hề đang mải tập trung làm bài tập, cộng thêm bị Thành Ngự trêu chọc như thế này, hiện tại đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn quên mất mẹ Thành cũng đang ở nhà.
Thẩm Vân Hề chống một tay lên bàn, còn một tay ôm cổ Thành Ngự, hai chân cô rộng mở, cô bé mũm mĩm giữa hai chân bại lộ hoàn toàn trước mắt Thành Ngự.
Thành Ngự cầm gậy thịt cạ cạ lên mép thịt rồi chậm rãi cọ xát.
“Ư…” Thẩm Vân Hề mẫn cảm run lên một tiếng, hoa huyệt ngưa ngứa khó chịu, có một loại khát vọng khó diễn tả thành lời len lói trong cơ thể cô. Thẩm Vân Hề tựa cằm lên vai Thành Ngự, miệng nhỏ rêи ɾỉ theo động tác tay của cậu: “Thành… Ngự… ưm…”
Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra khỏi miệng hoa, dính ướt đầu gậy thịt.
Nhìn dáng vẻ động tình của Thẩm Vân Hề, Thành Ngự khẽ vuốt ve lên phần xương cánh bướm của cô, gậy thịt dưới thân vẫn chậm chạp không đút vào. Cậu ôm lấy thiếu nữ, cố ý hỏi cô: “Hề Hề, sao vậy?”
Cảm giác trống rỗng khiến toàn thân Thẩm Vân Hề khó chịu, cô nhẹ nhàng rêи ɾỉ: “Ừm… muốn…”
Thành Ngự hơi đẩy gậy thịt vào miệng hoa, cậu tiếp tục nhỏ giọng dụ dỗ: “Hề Hề muốn gì?”
Hai chân Thẩm Vân Hề quặp chặt thắt lưng rắn chắc của Thành Ngự, giọng nói cô mềm mại mà rõ ràng: “Muốn cậu… Thành Ngự, tớ muốn cậu…”
Thẩm Vân Hề chủ động như vậy khiến trái tim Thành Ngự rung động, du͙© vọиɠ trong cơ thể cũng không thể tiếp tục kiềm chế được nữa, cậu xé mở gói bαo ©αo sυ rồi đặt vào trong tay cô, “Ngoan, giúp tớ đeo bao.”
Rất mỏng… Đây là lần đầu tiên Thẩm Vân Hề nhìn rõ thứ này, bây giờ được cầm trong tay, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng. Nhưng cô vẫn chịu đựng vẻ ngượng ngùng, vụng về đeo bαo ©αo sυ giúp Thành Ngự.
Đây cũng là lần đầu tiên cô quan sát gậy thịt giữa hai chân Thành Ngự ở khoảng cách gần.
Rất to… rất dài… rất nóng… và rất cứng.
Gậy thịt màu đỏ thẫm, gân xanh bao quanh thân gậy càng khiến nó trở nên to lớn, mạnh mẽ hơn.
Thẩm Vân Hề cắn môi liếc mắt nhìn trộm Thành Ngự, nhìn gương mặt cậu đẹp trai nam tính thế kia, khó có thể tưởng tượng nổi gậy thịt lại trông thế này. Phải nói thế nào nhỉ… không được phù hợp cho lắm.
Nhưng mà cũng không phải là xấu.
Nghĩ tới đây, gương mặt Thẩm Vân Hề lại càng đỏ hơn.
Thành Ngự thu hết biểu cảm khác thường của Thẩm Vân Hề vào mắt, cậu cũng đoán được là có liên quan đến vật nóng bỏng trong tay cô.. Đợi cô đeo xong bao cho mình, Thành Ngự nâng cằm cô lên và hỏi: “Cậu vừa nghĩ gì vậy?”
“Không, không nghĩ gì cả.”
“Cậu có hài lòng với nó không?” Thành Ngự nắm tay nhỏ của Thẩm Vân Hề, để cô chạm vào gậy thịt của mình.
“Hả?” Thẩm Vân Hề kkhông kịp phản ứng, cái gì mà hài lòng hay không… ý cậu là hài lòng với hình dạng của nó, hay là hài lòng với biểu hiện của nó???
Trời ạ, cái người này sao lúc nào cũng không giữ mồm giữ miệng như vậy!
Thẩm Vân Hề xấu hổ nhìn sang chỗ khác, cô im lặng không nói lời nào.
Thành Ngự cười cười, tay trái giữ cái ót của Thẩm Vân Hề, cậu hôn dọc sườn mặt tinh tế của cô, sau đó xuống xương quai xanh quyến rũ, cậu vừa liếʍ vừa cắn, động tác chậm rãi như đang thưởng thức món ăn thượng hạng. Còn tay phải cầm gậy thịt tách mở cánh hoa rồi đẩy mạnh vào trong.
“A ưm…” Chỉ trong nháy mắt hai cơ thể đã hòa làm một, cả hai đều thỏa mãn rên thành tiếng.
Hồi lâu không làm, hoa huyệt càng trở nên chật chội. Một tay Thành Ngự giữ đùi Thẩm Vân Hề, còn tay kia bắt đầu trêu đùa kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên ngoài cánh hoa.
Ngón tay Thành Ngự có vết chai mỏng, hộŧ ɭε kiều nộn bị ngón tay thô ráp cọ qua, chỉ một lúc sau đã hé mở đầy dâʍ đãиɠ.
Gậy thịt cứng rắn ra vào hoa huyệt, hộŧ ɭε lại bị ngón tay chơi đùa, Thẩm Vân Hề cảm giác cả người mình tê dại, cuối cùng vì chịu không nổi nữa, cô bắt lấy tay Thành Ngự và nỉ non: “Cậu… cậu đừng sờ nơi đó.”
Thành Ngự không hề dao động, ngón tay cậu còn khẽ nhéo đầu hộŧ ɭε.
“A!” Kɧoáı ©ảʍ tới quá bất ngờ, Thẩm Vân Hề bật thốt thành tiếng, một trận run rẩy từ lòng bàn chân truyền lên, miệng hoa không ngừng co rút, mật dịch mất khống chế mà trào ra ngoài.
Đúng là mẫn cảm! Thành Ngự cảm giác hoa huyệt đang càng xoắn chặt lấy gậy thịt của mình hơn. Cậu há mồm thở dốc, một tay giữ đùi cô, còn một tay đỡ lưng cô, sau đó điên cuồng ra vào.
“A… a… ưm… nhẹ… nhẹ một chút…”
Cao trào qua đi nhưng hoa huyệt vẫn cực kỳ mẫn cảm. Thẩm Vân Hề không có thời gian nghỉ ngơi, cô liên tục đón nhận từng đợt tấn công như vũ bão của Thành Ngự, tiếng rêи ɾỉ ngọt lịm cứ thế bật ra khỏi miệng.
Thành Ngự càng nghe càng hưng phấn, qυყ đầυ chạm thẳng vào hoa tâm.
Gậy thịt to dài đâm phầm phập vào miệng hoa, khiến màu da trắng nõn bị đâm đến mức sưng đỏ.
Âm thanh dâʍ đãиɠ phát ra từ hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© vang vọng khắp căn phòng, ngay cả bàn học cũng bị dịch chuyển vì động tác mạnh mẽ của thiếu niên.
“Thành Ngự… a… ư… chậm thôi…”
Tốc độ của Thành Ngự phải nói là quá nhanh quá nguy hiểm, cậu nhanh chóng rút ra rồi lại điên cuồng đâm vào. Hai chân Thẩm Vân Hề rộng mở, nơi riêng tư kết nối chặt chẽ với thiếu niên. Gậy thịt ra ra vào vào, mật dịch sền sệt bị tốc độ đâm chọc biến thành bọt trắng bắn tung tóe ra ngoài, dính cả trên lôиɠ ʍυ của hai người.
“A… a…” Nơi riêng tư vừa căng phồng vừa đau xót, Thẩm Vân Hề ôm cổ Thành Ngự, tiếng rêи ɾỉ xen lẫn tiếng khóc thút thít, nhưng kɧoáı ©ảʍ nɧu͙© ɖu͙© dường như đang muốn cuốn cô theo. Tay Thành Ngự giữ chặt cô, còn gậy thịt phía dưới thì đâm phầm phập vào trong hoa huyệt, hai mắt cô mê ly, lời nói cũng loạn xạ, “A… Không muốn… ưm… nơi đó… a a …”
Thành Ngự cảm giác miệng hoa mềm mại đang mυ'ŧ chặt du͙© vọиɠ nam tính của mình và không muốn nhả ra. Nhưng gậy thịt nóng như lửa vẫn tiếp tục bành chướng ma sát, liều mạng rút ra thúc vào để đưa hai người lêи đỉиɦ thiên thai.