Editor: Chúc Ý
Tiêu Hữu đang ngồi ở vị trí đánh xe ngựa, nhìn đến ngõ nhỏ phía trước thấp thoáng có bóng người, đang lo lắng muốn nhắc nhở Chu Dực Thâm. Nhưng bóng dáng đám người kia liền biến mất.
Lúc hắn lái xe đi qua, ngõ nhỏ đã không còn một bóng người. Hắn còn tưởng rằng hôm nay ám vệ do Chu Dực Thâm huấn luyện có tác dụng. Xem ra Vương phi tính toán không sai, thật sự có người muốn đối phó Vương gia? Ở Kinh Thành còn có người có gan lớn như vậy, chỉ sợ cũng không nhiều lắm.
Hắn quay đầu lại nói vào trong xe ngựa “Vương gia, vừa rồi thuộc hạ nhìn thấy có vài người lén lút ở ngõ nhỏ, chớp mắt lại không thấy nữa.”
“Không cần để ý.” Chu Dực Thâm nói. Hắn ở trên trường đã từng đối mặt với thiên quân vạn mã, hắn sẽ không để ý một đám đạo chích. Huống chi với thân phận hiện giờ của hắn, chỉ cần phất tay là có thể điều động được mấy vạn binh mã, còn ai dám lỗ mãng chứ?
Bọn họ trở lại Vương phủ, trực tiếp đi thẳng đến Lưu Viên. Một khi tin tức Chu Dực Thâm nhậm chức Kinh Vệ Chỉ Huy Sứ truyền đi, thì Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, tổng binh tam đại doanh Kinh quân đều sẽ lập tức tới gặp hắn.
Nhược Trừng có được tin tức Chu Dực Thâm hồi phủ, chờ ở trước cửa Lưu Viên, thấy hắn ngay lập tức tiến lên đón “Thế nào, trên đường về không có chuyện gì xảy ra chứ? Để thϊếp nói chàng nghe, thϊếp…..”
“Trừng Nhi, sắp tới ta có chút bận.” Chu Dực Thâm mang theo vài phần xin lỗi nói, “Thái Tử mới vừa hạ mệnh lệnh để ta tiếp quản Kinh Vệ, lát nữa sẽ có rất nhiều võ tướng tới phủ bái kiến, nàng về trước đi. Chờ ta xong việc rồi sẽ đi tìm nàng.”
Nhược Trừng ngước mắt nhìn hắn, vô cùng ngoài ý muốn. Kinh Vệ là phụ trách an nguy của Kinh Thành và Tử Cấm Thành, vậy những quan viên triều đình kia có thể an tâm đem quyền lực giao cho hắn sao? Nhưng ngẫm lại, thì Hoàng Đế đã bị bệnh, hiện tại người mà Thái Tử có thể sử dụng thật sự không nhiều lắm. Chu Dực Thâm lại là thân thúc thúc của hắn, loại chức vị nguy hiểm đến tính mạng này, đương nhiên phải giao cho người trong nhà thì mới yên tâm.
“Được thôi.” Vốn dĩ Nhược Trừng muốn nói tiếp chuyện trên đường về chưa nói xong với Chu Dực Thâm. Nhưng trước mắt hắn cũng không rảnh lo những chuyện đó, càng bận rộn chuyện quan trọng hơn. Nàng cũng không thể chặn hắn lại để hỏi đông hỏi tây, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, tự mình trở về Bắc viện trước.
Nàng không muốn hắn luôn là một vị Vương gia bị lu mờ, tài hoa đầy người không thể phát huy, nhưng nàng cũng không muốn sinh hoạt an tĩnh thanh thản trước kia bị gián đoạn. Sau khi hắn đảm nhiệm Kinh Vệ Chỉ Huy Sứ nhất định sẽ không có thời gian nhàn rỗi, giống như trước thường xuyên cùng nàng ở bên nhau.
Nhược Trừng thở dài, làm nữ nhân phía sau của một nam nhân tài giỏi cũng không dễ dàng, cho dù không có những nữ nhân lộn xộn tranh dành hắn với nàng, cũng sẽ có chuyện làm cho hắn phân tâm. Nàng muốn nói chuyện với hắn, hắn lại không có thời gian nghe, không phải nàng cố ý gạt hắn, đến lúc đó nếu hắn nổi giận, nàng cũng có lý do để giải thích. Trước mắt, vẫn là làm cho hắn chút thức ăn, để hắn lấp đầy bụng trước đã.
……
Bên trong Khôn Ninh Cung, Tô Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn trên ghế phượng, liếc Tô Liêm: “Cuối cùng thúc phụ cũng chịu tiến cung rồi. Chẳng qua bây giờ triều thần đang hội tụ ở bên Đông Cung, thúc phụ lại chạy đến chỗ ta làm gì?”
Tô Liêm chắp tay nói: “Thần muốn biết, rốt cuộc chuyện của Ninh phi và Chiêu phi là như thế nào?”
Sắc mặt Tô Hoàng Hậu nghiêm lại, cho nữ quan bên cạnh một ánh mắt, nữ quan liền đem cung nhân trong chính điện lui ra ngoài. Dáng ngồi của Tô Hoàng Hậu mới thả lỏng một chút, mỉm cười “Sao thúc phụ lại hỏi thăm chuyện của hậu cung? Nhiều năm như vậy, ngài cũng không hỏi.”
Sắc mặt Tô Liêm ngưng trọng nói: “Thần biết mấy năm nay người ở hậu cung chịu nhiều uỷ khuất, thần quá bận rộn chính sự, rất ít quan tâm người. Nhưng Ninh phi là mẹ ruột của Thái Tử, sau lưng còn có Bình Quốc Công phủ chống lưng, việc này ngài làm không ổn, sẽ để lại tai hoạ ngầm.”
Tô Hoàng Hậu nhắm mắt lại: “Thúc phụ không hổ là thúc phụ, ngay lập tức đã đoán ra được việc làm của ta. Ninh phi là mẹ ruột của Thái Tử, có nàng ở đó, cho dù sau này Thái Tử đăng cơ, ta cũng sẽ trở thành Thái Hậu, nhưng vị trí Thái Hậu này của ta bất quá chỉ là cái thùng rỗng mà thôi. Vi Nhi tuổi còn nhỏ, tình tình không ổn định, trong lòng nàng lại có người khác. Chẳng lẽ thúc phụ còn hy vọng nàng sẽ nắm bắt được lòng của Thái Tử sao? Cho nên ta mới ra kế này, nữ quan bên người Ninh phi là quân cờ ta cài ở đó đã nhiều năm, không có ai biết được. Cho dù Bình Quốc Công làm khó dễ, hắn cũng không thể tra ra được gì. Còn ở chỗ Chiêu phi, thúc phụ cũng không cần lo lắng, ta nắm được nhược điểm của nàng trong tay.”
Tô Liêm nhìn nữ tử đoan trang trước mắt, dường như vẫn là bộ dáng năm đó khi xuất giá, nhưng tính tình lại khác nhau rất nhiều. Nàng ở vị trí mẫu nghi thiên hạ, dần dần trở thành nữ nhân có thủ đoạn có tâm kế, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình. Cho nên nàng làm những chuyện như vậy cũng không cần thương lượng với bất kỳ kẻ nào.
Đây không phải là một loại đáng thương sao? Nàng là chính thê của Hoàng Đế, nhiều năm như vậy dưới gối không con, nàng đã có quá nhiều năm tháng tịch mịch, muốn vì chính mình mà tranh đấu một phen, làm sao có thể cho là nàng làm sai? Nhưng sai ở chỗ nàng bất cẩn, để cho Chu Dực Thâm biết được chân tướng.
“Những chuyện ngài làm, Tấn Vương đã biết. Hắn tới Tô gia nói với ta, nếu Ninh phi không có cách nào thoát ra được chuyện này, hắn sẽ có biện pháp khác giúp Thái Tử giữ được mẹ ruột, không để cho Thái Tử dẫm vào vết xe đổ của hắn. Nếu ngài vẫn một mực làm vậy, có thể Thái Tử sẽ biết chuyện này. Đến lúc đó đừng nói là vị trí Thái Hậu, chỉ sợ chờ ngài sẽ là lãnh cung.”
“Không thể nào!” Tô Hoàng Hậu đứng dậy, “Chuyện này sẽ không có người thứ hai biết được!”
“Tấn Vương đã biết chuyện Hoàng Thượng phụng chỉ di chiếu giả đăng cơ, lại dùng di chiếu giả để hại chết Thần phi, nương nương cho rằng mình làm được một việc rất hoàn hảo sao? Hãy nghe thần khuyên một câu, buông tha Ninh phi, để tính kế lâu dài.”
Tô Hoàng Hậu cầm tay vịn của ghế phượng, đầu gỗ mạ vàng cộm trong lòng bàn tay nàng phát đau. Người hoàng gia ai cũng tính kế, chẳng sợ Chu Dực Thâm đem chuyện hắn biết nói cho Chu Chính Hi, thì Chu Chính Hi cũng sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ điều tra rõ ràng để cứu mẫu phi của hắn. Đây chính là huyết thống tình thân, cả đời này nàng không thể trông cậy vào thứ đó.
Tô Hoàng Hậu giễu cợt, nụ cười cứng ngắc, trong lòng lại sinh ra vài phần bi thương: “Thúc phụ trở về đi, ta biết nên làm thế nào. Ngài nói đúng, tương lai còn dài, ta cũng có thể tìm được cách, đứng vững gót chân trong Tử Cấm Thành này.”
Mục đích của Tô Liêm đã đạt được, khom người rời khỏi Khôn Ninh Cung. Ông đứng trên bục cao của hành lang, nhìn ngói lưu ly màu vàng của Khôn Ninh Cung, còn có đồng hồ mặt trời cùng lư hương trên bệ đá cao, trang nghiêm cao quý, đại biểu cho địa vị thiên hạ tối cao. Dù chủ nhân bên trong có thay đổi như thế nào, những thứ được đặt ở đây ngay từ lúc ban đầu, vẫn luôn không có gì thay đổi.
Một tuỳ tùng chạy chậm lại, nói với hắn: “Đại nhân, lúc nãy Đông Cung thảo luận chính sự, Thái Tử điện hạ đã đem quyền chỉ huy Kinh Vệ giao cho Tấn Vương!”
Tô Liêm đứng tại chỗ, cảm thấy ngoài ý muốn đối với kết quả này, lại cảm thấy có chút vui mừng. Dù sao cũng là đồ đệ của ông, ông dùng hết tâm huyết cả đời để dạy dỗ duy nhất hai người. Một người thì tuổi xuân chết sớm, chỉ trách mệnh của hắn không tốt. Còn người này, cũng đã nhiều lần ông muốn kéo hắn ra khỏi vũng bùn, lần này rốt cuộc dựa vào việc Hoàng Đế bị bệnh, ông đã hoàn thành được tâm nguyện của mình.
Hắn khoanh tay nhìn trời trên kia bay qua một con chim lớn không biết tên, thật lâu không nói gì.
……
Nhược Trừng làm xong thức ăn, cho Tố Vân mang đến Lưu Viên. Tố Vân trở về nói: “Thức ăn đã giao cho Lý công công, hắn nói bây giờ Vương gia đang bận, không có thời gian để ăn. Vương phi cũng đừng quấy rầy Vương gia, có Lý công công ở đó, tóm lại hắn sẽ không đói đâu.”
Nhược Trừng đang ở kỳ kinh nguyệt, vội vàng nửa ngày, éo nàng có chút đau nhức, liền dựa vào án. Tô Vân liền xoa eo cho nàng, nói: “Đang trong kỳ kinh nguyệt, không thể làm việc vất vả, cẩn thận lưu lại bệnh ngầm. Tương lai ngài còn phải khai chi tán diệp cho Vương phủ nữa đó.”
Nhược Trừng chớp chớp mắt nhìn nàng: “Tố Vân, tuổi tác ngươi cũng không nhỏ, có vừa ý người nào không? Nếu không có, ta giúp ngươi lưu ý nhé, sao nào?”
Tô Vân hoảng sợ: “Vương phi sao bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện này vậy? Nô tỳ đã lập lời thề trước mặt nương nương, sẽ chăm sóc ngài thật tố, không nghĩ đến chuyện khác.”
Nhược Trừng từ trên án bò dậy, lôi kéo Tố Vân ngồi xuống cạnh nàng: “Chẳng lẽ ngươi còn nghĩ đến người kia?”
“Vương phi nói gì vậy chứ? Nô tỳ đã sớm buông xuống, bây giờ hắn đã có vợ, lại là Trạng Nguyên, không phải là người nô tỳ có thể mơ ước. Chỉ là nô tỳ thật sự không thích ai hết, chỉ muốn đi theo bên người Vương phi thôi, Vương phi sẽ không ghét bỏ nô tỳ chứ?”
“Sao ta lại ghét bỏ ngươi chứ?” Nhược Trừng vuốt ve bả vai nàng, “Ta không phải là chủ tử tốt. Khi còn nhỏ muốn ngươi và Bích Vân theo ta chịu khổ, khắp nới bào vệ ta. Theo lý thuyết, tốt nhất là nên để cho ngươi làm thông phòng của Vương gia, tương lai lại nâng thành thϊếp thất, nhưng ta……”
Tố Vân nghe xong càng khϊếp sợ, vội vàng quỳ trên đất: “Vương phi đừng nói nữa, nô tỳ chưa từng có ý nghĩ không an phận như vậy. Vương gia là nam nhân của Vương phi, sao nô tỳ lại làm như vậy được chứ? Nếu ngài tiếp tục nói, nô tỳ sẽ không có chỗ dung thân.”
“Ngươi nhanh đứng lên.” Nhược Trừng nâng nàng dậy, “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta không phải có ý muốn đuổi ngươi đi. Chỉ là ta cảm thấy tuổi ngươi không còn nhỏ, ta lại thật sự không có cách nào đưa ngươi cho Vương gia, cho nên mới nghĩ vì ngươi tìm một hôn sự tốt cho ngươi. Nếu ngươi không muốn, coi như ta chưa nói là được.” Hôm nay nàng nghe Thẩm Như Cẩm nói, Ninh Nhi đã được nâng thành di nương, còn nha hoàn của mình thì, nàng thực sự cảm thấy có lỗi với Tố Vân và Bích Vân.
Buổi tối, Nhược Trừng tắm gội sớm, dựa vào đầu giường đọc sách, Chu Dực Thâm vẫn không tới. Nàng cho Tố Vân và Bích Vân lui xuống nghỉ ngơi, ngọn đèn dầu trong phòng tắt, nàng nằm xuống, gối lên cánh tay ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ. Lúc hắn không có ở trong nhà, nàng cũng ngủ một mình, khi đó không cảm thấy gì. Nhưng sau khi hắn trở về, bọn họ cả ngày ở bên nhau, ngược lại bây giờ nàng lại không ngủ được.
Dù sao tối nay hắn nhất định sẽ không quay lại đây, nàng liền ép buộc mình nhắm mắt lại, một lúc lâu mới có chút buồn ngủ. Thời điểm nàng say giấc, cảm giác được có người ngủ bên cạnh nàng, còn đem nàng ôm vào trong ngực. Nàng ngửi được một mùi hương quen thuộc, nhưng bởi vì đã ngủ sâu, cho nên không mở mắt ra nổi.