- Hay y chờ không thấy mình tới đã về trước rồi!
Bèn cất tiếng gọi lớn:
- Hoàng hiền đệ, Hoàng hiền đệ.
Chỉ nghe tiếng phành phạch, ven hồ có mấy con chim nước bay lên. Quách Tĩnh gọi thêm hai tiếng, lại nghĩ:
- Hay y chưa tới, thôi mình cứ ở đây chờ y vậy.
Đột nhiên sau lưng có người cười khẽ một tiếng. Quách Tĩnh quay lại nhìn, tiếng khuấy nước vang lên, một chiếc thuyền trong bụi cây rậm lướt ra.
Đây là loại thuyền dùng để di chuyển dài ngày trên sông nước, ở giữa thuyền có mái che và quây vách lại che kín thành khoang để người ta có thể nghỉ ngơi trong đó. Nhìn ra cuối thuyền, chỉ thấy có một cô gái cầm chèo khoát nước, tóc dài xõa xuống lưng, y phục toàn thân màu hồng, trên tóc buộc một cái vòng vàng. Quách Tĩnh thấy cô gái kia trang phục toàn thân giống như tiên nữ, bất giác ngẩn người ra nhìn. Chiếc thuyền từ từ tới gần, chỉ thấy nàng còn rất nhỏ tuổi, bất quá chỉ mười lăm mười sáu, da trắng như tuyết, xinh đẹp không ai bằng, dung mạo tuyệt trần, thân hình gợi cảm, eo nhỏ hông nở, vai thanh ngực đầy, gợϊ ɖụ© không thể cầm lòng.
Quách Tĩnh thấy hoa cả mắt, không dám nhìn nữa, quay đầu qua chỗ khác, từ từ lui lại mấy bước. Cô gái kia chèo thuyền vào sát bờ, kêu lên:
- Quách ca ca, lên thuyền đi!
Quách Tĩnh giật nảy mình, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô gái kia tươi cười rạng rỡ, áo quần phất phơ trước gió. Quách Tĩnh như si như mộng, hai tay đưa lên che mắt.
Cô gái kia cười nói:
- Sao thế? Không nhận ra ta à?
Quách Tĩnh nghe giọng nói của nàng thì rõ ràng giống như Hoàng Dung, nhưng một gã tiểu khiếu hóa gầy gò rách rưới tại sao lại đột nhiên trở thành một tiên nữ, đúng là không thể tin vào mắt mình.
Cô gái kia cười nói:
- Ta là Hoàng hiền đệ của ngươi đây, ngươi không thèm nhìn ta à?
Quách Tĩnh định thần nhìn lại, thấy nàng quả thật mắt mày mũi miệng đều giống hệt Hoàng Dung, bèn nói:
– Cô... cô là...
Chỉ nói được hai chữ cô rồi không nói được gì nữa. Hoàng Dung duyên dáng mỉm cười, nói:
- Ta vốn là con gái, ai cần ngươi gọi là Hoàng hiền đệ? Mau lên thuyền đi.
Quách Tĩnh như đang trong mơ, nhún chân một cái nhảy lên thuyền. Hoàng Dung chèo thuyền ra tới giữa hồ, lấy rượu thịt ra, cười nói:
– Chúng ta ở đây uống rượu thưởng cảnh lại không hay sao?
Quách Tĩnh dần dần trấn tĩnh, cười nói:
- Ta thật hồ đồ, cứ cho rằng cô là con trai, từ nay trở đi không thể gọi cô là Hoàng hiền đệ nữa rồi!
Hoàng Dung cười nói:
- Ngươi cũng đừng gọi ta là Hoàng hiền muội, cứ gọi ta là Dung nhi thôi. Cha ta trước nay cũng gọi thế.
Quách Tĩnh chợt nhớ ra, nói:
- Ta có mang điểm tâm cho cô đây.
Rồi lấy trong bọc ra mấy cái bánh mà Hoàn Nhan Khang đưa tới lúc sáng. Nào ngờ lúc y cõng Vương Xứ Nhất, múc nước giải độc, bôn ba mua thuốc đã đè mấy món điểm tâm cái bẹp cái vỡ trông chẳng còn ra hình thù gì, Hoàng Dung thấy thế mỉm cười. Quách Tĩnh đỏ mặt nói:
- Không ăn được rồi!
Rồi cầm lên định ném xuống hồ. Hoàng Dung chìa tay ra đón lấy, nói:
- Ta thích ăn.
Quách Tĩnh sửng sốt, Hoàng Dung đã cầm một cục bánh lên cho vào miệng. Quách Tĩnh thấy nàng ăn được vài miếng thì mi mắt đỏ lên, nước mắt từ từ ứa ra, lại càng không hiểu. Hoàng Dung nói:
- Ta từ nhỏ đã không có mẹ, trước nay đâu có ai nghĩ tới ta thế này…
Nói xong rơi mấy giọt lệ. Nàng lấy ra một cái khăn tay sạch màu trắng. Quách Tĩnh cho rằng nàng định lau nước mắt, nào ngờ nàng gói mấy cục bánh bẹp nát lại thật kỹ, cho vào trong bọc, liếc mắt cười một tiếng, nói:
- Ta sẽ ăn dần.
Quách Tĩnh không biết gì về loại tình cảm này của đàn bà con gái, chỉ thấy hành động của vị Hoàng hiền đệ này rất lạ lùng, liền hỏi nàng:
- Cô nói có chuyện gấp cần nói với ta, là chuyện gì vậy?
Hoàng Dung cười nói:
- Ta muốn nói với ngươi rằng ta không phải là Hoàng hiền đệ gì cả mà là Dung nhi, chẳng phải chuyện gấp sao?
Quách Tĩnh cũng cười khẽ một tiếng, nói:
- Cô xinh đẹp như thế, tại sao trước đây lại cải trang thành tiểu khiếu hóa?
Hoàng Dung nghiêng đầu đi nói:
- Ngươi nói ta xinh đẹp à?
Quách Tĩnh thở ra nói:
- Rất đẹp, đúng là rất giống tiên nữ trên núi tuyết ở Mông Cổ của bọn ta.
Hoàng Dung cười nói:
- Ngươi gặp tiên nữ rồi sao?
Quách Tĩnh nói:
- Ta chưa gặp, chứ gặp thì làm sao còn sống được?
Hoàng Dung ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế?
Quách Tĩnh đáp:
- Những người già ở Mông Cổ nói ai gặp tiên nữ thì vĩnh viễn không muốn trở về thảo nguyên nữa, cả ngày cứ đờ người ra trên núi tuyết, vài ngày là chết cóng.
Hoàng Dung cười nói:
- Vậy ngươi nhìn thấy ta có đờ người ra không?
Quách Tĩnh thoáng đỏ mặt, vội nói:
- Chúng ta là bạn tốt, khác hẳn chứ.
Hoàng Dung gật gật đầu, nghiêm trang nói:
- Ta biết ngươi thật lòng đối xử tốt với ta, bất kể ta là trai hay gái, xinh đẹp hay xấu xí.
Lát sau lại nói:
- Ta ăn mặc thế này ai cũng sẽ lấy lòng ta, có gì là lạ? Lúc ta làm tiểu khiếu hóa ngươi đối xử với ta tốt, đó mới là tốt thật.
Lúc ấy nàng thấy tâm tình cực kỳ khoan khoái.
Quách Tĩnh nói:
- Bây giờ ta phải mua thuốc ngay cho Vương đạo trưởng.
Lúc ấy bèn đem chuyện tỷ võ chiêu thân, chuyện được mời vào Triệu vương phủ, chuyện cha con họ Mục đi mất, chuyện Vương Xứ Nhất bị thương và tình hình mua thuốc không được nhát nhát kể cho Hoàng Dung nghe.
Hoàng Dung nói:
- Ta cũng đã ngạc nhiên, thấy ngươi mồ hôi đầy mặt chạy ra chạy vào từng hiệu thuốc, không biết là cần gì, té ra là vì thế.
Quách Tĩnh lúc ấy mới nghĩ ra là lúc y đi mua thuốc thì Hoàng Dung đã theo sát phía sau, nếu không cũng không biết chỗ y ở, bèn nói:
- Hoàng hiền đệ, ta cưỡi con tiểu hồng mã của ngươi đi mua thuốc được không?
Hoàng Dung nghiêm trang nói:
- Thứ nhất, ta không phải là Hoàng hiền đệ. Thứ hai, con tiểu hồng mã là của ngươi, chẳng lẽ ta lại lấy của ngươi thật sao? Ta chỉ là thử ngươi thôi. Thứ ba, tới các thị trấn phụ cận cũng chưa chắc đã mua được thuốc.
Quách Tĩnh thấy nàng đoán việc không bàn mà hợp với Vương Xứ Nhất, bất giác vô cùng lo lắng hoảng sợ. Chưa biết tính sao.
Chỉ thấy nàng hơi nghiêng đầu, tựa vào mạn thuyền, Quách Tĩnh nhìn nàng không kìm được nỗi say mê, thần hồn điên đảo, tình cảnh êm đẹp vui sướиɠ lần này quả thật từ khi lọt lòng đến nay y chưa từng được gặp.
Hoàng Dung chợt nói:
- Ngươi cứ nghe ta, chúng ta cứ ở đây chơi thêm lúc nữa, không cần phải gấp.
Quách Tĩnh nói:
- Nếu trong vòng mười hai giờ mà không uống thuốc thì chắc chắn sẽ bị tàn phế.
Hoàng Dung mỉm cười nói:
- Không cần lo quá đâu, vẫn chưa muộn, ta bảo đảm ngươi sẽ có thuốc là được.
Quách Tĩnh nghe nàng nói có vẻ rất chắc chắn, mà mình cũng không có cách nào khác, nghĩ thầm:
- Cô ta về mưu trí, võ công đều hơn mình rất xa, nghe lời cô ta chắc không sao.
Chỉ đành tạm thời gác chuyện ấy qua một bên. Nhìn thấy màn đêm buông xuống bốn bề. Hoàng Dung từ từ đưa tay ra cầm bàn tay Quách Tĩnh, hạ giọng nói:
– Bây giờ thì ta không sợ gì cả.
Quách Tĩnh nói:
– Cái gì?
Hoàng Dung nói:
– Cho dù gia gia không cần ta, ngươi cũng muốn ta đi theo ngươi, phải không?
Quách Tĩnh nói:
– Cái đó đương nhiên. Dung nhi, ta và cô ở chung một chỗ, thật là thật là… thật là vui sướиɠ.
Hoàng Dung cảm động nhẹ nhàng dựa vào ngực y. Nàng từ nhỏ tuy thông minh sắc sảo. Nhưng nội tâm lại là một cô gái đa cảm. Đây là lần đầu tiên nàng trốn cha ra chốn goang hồ. Nàng luôn tự hóa trang mình thành một tiểu ăn mày, cũng là một cách tự bảo vệ mình. Lần nào cũng vậy, nàng luôn nhận được sự đối xử khinh dè của nhân gian. Lần này vô tình gặp Quách Tĩnh. Thấy tính cách thật thà ngay thẳng của y, nàng hoàn toàn bị chinh phục. Sau khi chia tay, nàng vẫn âm thầm theo sát y mà y không biết. Tất cả mọi hành động việc làm của y những ngày qua nàng đều chứng kiến, càng làm cho nàng thêm yêu quý y nhiều hơn. Nàng quyết định bộc lộ thân phận, nàng đã quyết định suốt phần đời này nàng sẽ thuộc về y, chỉ vì y xứng đáng. Giờ lại nghe y bộc lộ cảm xúc như vậy, nàng tự dưng cảm thấy sóng yêu thương dạt dào, không kiềm được cảm xúc sa ngay vào lòng y. Quách Tĩnh lúc này chỉ thấy một mùi hương ngọt ngào bao bọc thân thể y, bao bọc hồ nước, bao bọc cả trời đất, cũng không biết là mùi hương hoa hay mùi hương trên người Hoàng Dung tỏa ra.