Đường Thanh Tâm hít sâu một hơi, sau đó thở ra, cổ gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Sau đó cô ta mới lên tiếng nói: “Mời vào.” “Thanh Tâm.
Người đi vào, không phải là quản lý cấp cao của tập đoàn nhà họ Đường như Đường Thanh Tâm nghĩ, ngược lại là Tôn Huy Tuấn.
Đường Thanh Tâm xoay người, nhìn về phía Tôn Huy Tuấn: “Ở công ty, gọi em là tổng giám đốc Đường.
Về việc này, thói quen của cô ta rất giống Tôn Huy
Tuấn.
Cho dù là ai, ở công ty, cô ta chỉ thích người khác gọi mình là tổng giám đốc Đường.
Tôn Huy Tuấn khẽ gật đầu, anh ta thở dài một tiếng: “Tuy Tạ Minh Thành chết rồi, nhưng việc để cho Tạ Hoài Nhân đổ tội lại thất bại. “Việc này còn cần anh đến nói à?”
Giọng điệu Đường Thanh Tâm rất lạnh lùng.
Chẳng những không đổ tội được, sau khi nhà họ Tạ điều tra, nhà họ Đường còn bị liên lụy vào trong đó. “Chẳng phải anh đã nói, việc này anh làm không một sơ hở nào ư?” Ánh mắt Đường Thanh Tâm sắc bén nhìn về phía Tôn Huy Tuấn. “Chính anh cũng không nghĩ đến việc này, bởi vì nhà họ Tạ tra được buổi tối hôm đó, Tạ Hoài Nhân có tiếp xúc với Đường Du Giang, sau đó lập tức đem mũi nhọn chỉ về phía nhà họ Đường, lại không để ý đến Lâm Bình.
Tôn Huy Tuấn cảm thấy rất phiền muộn.
Anh ta cảm thấy, kế hoạch này rất hoàn mỹ, nhưng kết quả sau cùng lại thất bại thảm hại. Chẳng những không thể thành công đổ tội cho Lâm
Bình, ngược lại còn khiến cho nhà họ Tạ xuống tay với nhà họ Đường. “Anh cảm thấy nhà họ Tạ thật sự không chút nào để ý đến Lâm Bình ư?”
Đường Thanh Tầm nhìn Tôn Huy Tuấn, thản nhiên nói. “Tối hôm qua, sau khi Tạ Minh Thành chết, Lâm Bình đi đến nhà họ Tạ, sau đó anh ta an toàn rời đi, tiếp theo, nhà họ Tạ bắt đầu xuống tay với tập đoàn nhà họ Đường, tất cả những chuyện này, tuyệt đối không thoát được liên quan đến Lâm Bình.
Đường Thanh Tâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Những tin tức tình báo này, cô ta vừa mới nhận được. Sau khi Tạ Minh Thành chết, Lâm Bình còn dám đến nhà họ Tạ, đồng thời, còn có thể sống sót rời đi.
Tất cả những chuyện này đều chứng minh, Lâm Bình tuyệt đối không đơn giản.
Thậm chí Đường Thanh Tâm còn vô cùng hoài nghi, nhà họ Tạ sẽ đem mũi nhọn chỉ về phía cô ta, tuyệt đối có liên quan mật thiết đến Lâm Bình. “Tin tức về Lâm Bình, anh đã điều tra được chưa?” Sau đó, Đường Thanh Tâm lại hỏi.
Trước đó, Tôn Huy Tuấn bắt tay vào thăm dò tin tức năm năm trong tù của Lâm Bình, nhưng còn chưa có kết quá. “Anh đã điều tra rồi, nhưng sau khi Lâm Bình vào tù, toàn bộ tin tức liên quan đến cậu ta đều trống không”
Tôn Huy Tuấn vội vàng nói. “Trống không?”
Đường Thanh Tâm nhíu mày. “Đúng thế, không điều tra được một tin tức nào cả
Tôn Huy Tuấn cũng cảm thấy rất nghi hoặc.
Nếu như Lâm Bình là tội phạm nguy hiểm, có lẽ tin tức của anh sẽ ở trạng thái tuyệt mật, không thể điều tra được. Nhưng lúc trước, Lâm Bình chỉ phạm tội cưỡиɠ ɧϊếp không thành, dẫn đến ngồi tù.
Theo lý mà nói, không khó để điều tra được mới đúng.
Thế nhưng dựa vào mạng lưới quan hệ của anh ta, lại không tra được bất kỳ một tin tức gì.
Đường Thanh Tâm càng thêm nhíu chặt lông mày. Một lúc sau, lông mày của cô ta mới giãn ra. Đồng thời, cô ta cũng buông lỏng nắm đấm. “Nếu như kế hoạch để nhà họ Tạ ra tay với anh ta đã thất bại, như vậy chúng ta sẽ tự mình ra tay, em muốn anh ta phải chết!”
Đường Thanh Tâm đưa ra quyết định.
Từ sau khi Lâm Bình trở về, trong khoảng thời gian này, cô ta liên tiếp ăn quả đắng.
Chỉ mới mấy ngày mà thôi, tập đoàn nhà họ Đường thế mà rơi vào hoàn cảnh không ổn định.
Cho dù tất cả những chuyện này đều không có liên quan trực tiếp với Lâm Bình, cũng không phải do anh ra tay. Nhưng Đường Thanh Tâm lại cảm giác được, chuyện này tuyệt đối có quan hệ chặt chẽ với Lâm Bình.
Lâm Bình phải chết.
Chỉ có như thế mới khiến cô ta yên tâm.
Nếu người khác không ra tay.
Cô ta không ngại tự mình ra tay. “Vậy để anh phải người xử lý cậu ta. Lúc này, Tôn Huy Tuấn lập tức nói. “Thân thủ của Lâm Bình rất tốt, anh cũng biết rõ việc này rồi đó, chuyện này, nhất định phải đảm bảo tuyệt đối không có sai sót nào.”
Đường Thanh Tâm lên tiếng.
Cô ta không muốn nhìn thấy Lâm Bình còn sống thêm một giây phút nào. “Em yên tâm đi.” Tôn Huy Tuấn khẽ gật đầu, cam đoan “Lần này, anh hứa với em, nhất định sẽ thành công”
Sau khi nói xong, Tôn Huy Tuấn rời khỏi văn phòng của Đường Thanh Tâm.
Anh ta cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Một tiếng sau.
Bãi đỗ xe dưới lòng đất.
Một người đàn ông to cao mặc quần đen, áo đen, ngay cả mũ cũng là màu đen, anh ta đeo khẩu trang màu đen, đi vào bên trong.
Trên đường đi, anh ta rất cảnh giác.
Đồng thời né tránh tất cả những camera giám sát bên dưới bãi đỗ xe.
Sau đấy, anh ta đi đến trước một chiếc xe Land Rover, trực tiếp mở cửa sau, sau đó ngồi xuống. “Tổng giám đốc Tôn.”
Sau khi ngồi xuống, người đàn ông mặc đồ đen lên tiếng.
Giọng nói khàn khàn, không nghe được rõ giọng nói ban đầu của anh ta. “Anh quả nhiên là rất cảnh giác.
Tôn Huy Tuấn cười nói. “Không có cách nào” Đối phương cười nói, chỉ là giọng nói của anh ta khiến cho người ta có phần sợ hãi: “Anh tìm tôi có chuyện gì thế?” “Anh giúp tôi gϊếŧ một người. Trong ánh mắt của Tôn Nhớ đọc truyện trên s1apihd.com.vn để ủng hộ team nha!!!
Huy Tuấn hiện lên âm trầm. “Cho dù là ai, tiền đặt cọc đều là ba tỷ rưỡi. Người đàn ông mặc đồ đen không cảm thấy chút ngoài ý muốn nào, anh ta bình tĩnh nói: “Giá cả phía sau thì phải xem tình huống dễ hay khó để định ra.
Đây là quy củ của Trương Hổ anh.
Cho đến bây giờ, luôn luôn là như vậy.
Nhưng giá cao nhất cũng không vượt quá ba mươi lăm tý.
Bởi vì giá trị đầu người từ ba mươi lăm tỷ trở lên, lại lịch và bối cảnh quá lớn, anh ta sẽ không làm.
Nếu làm, sẽ chỉ khiến bản thân anh ta rơi vào nguy hiểm. “Tôi biết quy củ của của anh. Tôn Huy Tuấn nói: “Tôi còn biết, anh chỉ cần tiền mặt.
Sau khi nói xong, Tôn Huy Tuấn từ vị trí kế bên ghế lái, lấy một chiếc túi vải màu đen.
Sau đó anh ta đưa cho Trương Hồ.
Trương Hổ nhận lấy túi vải, cũng không kiểm tra. Bởi vì người dám lừa gạt anh ta đều đã chết.
Đã từng có một người khách thuê anh ta, thanh toán tiền đặt cọc, sau khi anh ta hoàn thành nhiệm vụ, lại muốn giảm bớt tiền công của anh ta.
Sau cùng, kết cục của người kia vô cùng thê thảm.
Tan cửa nát nhà!
Từ đó về sau, người muốn tìm Trương Hổ ra tay, không ai dám vi phạm ước định. “Đây là mục tiêu!”
Sau đó, Tôn Huy Tuấn đưa cho Trương Hồ một bức hình.
Phía trên, đương nhiên là Lâm Bình. “Trong vòng ba ngày, người này sẽ bị xóa tên khỏi đất
Hải Châu.
Trương Hổ nhận lấy ảnh chụp.
Nhìn cũng không nhìn, lập tức đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Sau đó anh ta mang theo tiền, chuẩn bị xuống xe rời đi. Nghe thấy thế, trong lòng Tôn Huy Tuấn vô cùng vui vẻ. Cho dù Lâm Bình có lợi hại như thế nào, chẳng lẽ còn lợi hại hơn Trương Hổ ư?
Từ khi Trương Hổ bắt đầu nghề này, anh ta chưa từng sẩy tay.
Người chết ở trong tay anh ta nhiều không kể hết. Không thiếu quan chức giàu có, cũng không ít người biết võ. “Tôi muốn tận mắt nhìn thấy cậu ta bị chặt đứt hai tay, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, có được không?” Thế nhưng vào lúc này, Tôn Huy Tuấn bỗng nhiên lại một lần nữa lên tiếng. “Thêm ba tỷ rưỡi.” “Được.”
Tôn Huy Tuấn không chút do dự, lập tức gật đầu đồng ý.
Ở trước mặt mọi người, Lâm Bình dám ôm Đường Thanh Tâm vào trong ngực, làm chuyện mà nhiều năm như thế, anh ta không dám làm.
Anh ta nhất định phải khiến cho Lâm Bình chết không có chỗ chôn.
Nhưng trước đó, anh ta càng muốn nhìn thấy Lâm Bình quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sau đó chặt đứt hai tay đã ôm Đường Thanh Tâm.