Hổ Tế

Chương 702

Chương 702:

Sau tất cả, anh luôn trung thành với gia đình của mình, Bạch Du Tĩnh và Đường Mộc Tuyết vẫn luôn xảy ra mâu thuẫn.

Nếu Đường Mộc Tuyết biết Bạch Du Tĩnh thích mình, thì sân sau thật sự là một đống lửa, không biết Đường Mộc Tuyết sẽ quở trách mình như thế nào.

Nhìn thấy Dương Tiêu thở phào nhẹ nhõm, gương mặt xinh đẹp của Bạch Du Tĩnh đanh lại, cô thật sự tức giận, không lẽ trong mắt anh tôi quá quất như vậy sao?

Vốn Bạch Du Tĩnh định nhờ Dương Tiêu xem cho mình bệnh khó nói, nhưng không ngờ anh chàng này lại tránh mình như tránh con hỗ cái, điều này thực sự khiến thiện cảm của Bạch Du Tĩnh dành cho Dương Tiêu tan thành mây khói.

“Thật sự coi mình là bảo bối chắc? Thật nực cười! So với anh hùng cứu thế của tôi, anh chẳng là gì cả!” Bạch Du Tĩnh lạnh giọng nói.

Bị Bạch Du Tĩnh đột nhiên oán một câu, Dương Tiêu dở khóc dở cười.

Anh sờ mũi, tự hỏi mình lại đắc tội bà cô này ở đâu.

Hiệp hội cờ vây ở Trung Nguyên là một hội trường rộng lớn, rất đông người đam mê cò vây đã đến tham dự, nhìn xung quanh có ít nhất một nghìn người đang theo dõi trận đấu.

“Xảy ra chuyện gì? Sắp mười giờ đến nơi rồi, sao anh chàng Dương Tiêu kia còn chưa tới?”

“Không biết! Không lẽ là ngủ quên?”

Cung Linh Nhi không thể bình tĩnh, cô ấy hỏi: “Ông nội Bạch, sao Dương Tiêu còn chưa tới?”

“Đợi tý nữa!” Mồ hôi trên trán Bạch Nguyên Kiệt cũng sắp chảy xuông.

Ngay lập tức, Bạch Nguyên Kiệt và Cung Thiên Tề nhìn nhau cười khổ, họ thực sự không biết sao Dương Tiêu vẫn chưa vào địa điểm.

Cát Hưu đứng lên, vênh váo tự đắc khinh thường nói: “Bạch Nguyên Kiệt, đệ tử thân truyền mà ông đắc ý sao còn chưa tới, không lẽ đã bỏ chạy?”

“Đúng vậy, ông Bạch, chẳng lẽ Dương Tiêu đã bỏ chạy?”

Đệ tử thân truyền của Cát Hưu là Vương Hạo Nhiên chế nhạo.

Lần trước Vương Hạo Nhiên đã thua Dương Tiêu một ván cờ, điều này khiến Vương Hạo Nhiên căm ghét Dương Tiêu đến cực điểm.

Lần này, sư phụ Cát Hưu của anh ta đích thân đấu cờ với thánh cò Bạch Nguyên Kiệt, không ngờ Bạch Nguyên Kiệt lại tránh giao tranh, để Dương Tiêu chơi một ván với sư: phụ mình, điều này khiến Vương Hạo Nhiên suýt nữa thì vẹo mũi.

Trong mắt Vương Hạo Nhiên, Dương Tiêu này còn không bằng cả cái rắm, sở dĩ lần trước anh ta thua Dương Tiêu là bởi vì anh ta chưa từng chơi một ván cờ nào với cao thủ chơi lối thiên nguyên.

Nếu không, dựa vào kỹ năng đánh cờ siêu cao của bản thân, cũng đủ để đánh bại tên khốn kiếp Dương Tiêu này.

Nét mặt Bạch Nguyên Kiệt có chút không nén được giận: “Thời gian còn chưa tới, vội cái gì?”

Ông ấy và Cát Hưu đã đối đầu với nhau nhiều năm, nếu lúc này Dương Tiêu không đến kịp, thì e rằng danh tiếng của ông ấy sẽ tụt dốc và trở thành trò cười trong giới cờ vây.

Lần này Bạch Nguyên Kiệt cử Dương Tiêu đến đấu với Cát Hưu, mà bản thân ông đã phải chịu rất nhiều áp lực.

Bây giờ cả giới cờ vây trong nước đang chú ý đến vấn đè này, rất nhiều phương tiện truyền thông đã đưa tin rằng ông đã già và yêu, cô ý nói ông không muôn chiên đâu, kỹ năng không bằng người ta.

Nếu Dương Tiêu thắng ván cờ hôm nay, đủ để chứng minh Cát Hưu và ông ấy không cùng đẳng cấp, hơn nữa sẽ trực tiếp chặn miệng giới truyền thông.

Nếu Dương Tiêu thua, thì danh tiếng thánh cờ của ông ấy sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Cung Thiên Tề và Cung Linh Nhi cũng vô cùng căng thẳng, họ thực sự không biết tại sao Dương Tiêu vẫn chưa đến hiện trường.

“Hừ! Cử một thằng nhóc miệng còn hôi sữa đến chơi với tôi, Bạch Nguyên Kiệt ông thực sự ngày càng lụi tàn!” Cát Hưu cười nhạo.