“Bởi vì… cô cũng đã sống ở huyện Tuyền!”
Ngón tay Lâm Quán Quán siết chặt, xương ngón tay hơi trắng bệt.
Khương Ninh cười càng động lòng người, bà ấy thưởng thức cảm xúc biến hóa của Lâm Quán Quán, sự buồn bực trong lòng buông lỏng hơn rất nhiều. Giao tiếp với Lâm Quán Quán máy lần, bà ấy luôn ở thế hạ phong.
Hôm nay, cô đã có cảm giác tức giận.
“Không tin sao?”
“Đương nhiên không tin!”
Khương Ninh nhún vai, “Tin hay không tùy cô!”
Bây giờ không tin cũng chả sao.
Bà ấy chỉ là trồng sự hoài nghi vào trong lòng cô, một khi có được cảm giác hoài nghỉ, tình cảm của cô và Lăng Dạ sẽ dần dần thay đổi, cuối cùng… không cần bà áy ra tay, bọn họ tự nhiên sẽ chia tay.
“Bà Tiêu, hôm nay bà tới đây, chính là vì nói cho tôi biết những thứ này sao?”
“Đương nhiên không phải!”
Mặt Lâm Quán Quán lạnh lùng, “Còn lời gì, bà cũng đừng giấu diềm, cứ sảng khoái nói ra hết đi!”
“Được!”
Khương Ninh đẩy chén trà trước mặt qua một bên, mở túi xách ra, lấy ra một tắm chỉ phiếu từ trong túi xách.
Lâm Quán Quán cười khẽ, “Chỉ phiếu của bà Tiêu nhiều thật, lần trước đã đưa cho tôi hai tắm, sao vậy, hôm nay lại đến đưa tiền cho tôi sao? Cho dù đưa tiền thì bà cũng tìm nhầm người rồi, nếu Chu Tư Tư thật sự là ân nhân cứu mạng của Tiêu Lăng Dạ, thì bà nên đem số tiền này đưa cho cô Chu, báo đáp ơn cứu mạng của cô ta đối với Tiêu Lăng Dạ!”
“Đừng vội vàng từ chối!” Khương Ninh đẩy tấm chỉ phiếu tới trước mặt Lâm Quán Quán, “Hãy nhìn con số trên đó.”
Lâm Quán Quán liếc mắt, bị một chuỗi số không làm cho choáng ngợp.
Cô nhìn kỹ hơn, chín chữ số.
Một khoản chỉ lớn hơn cả lần trước!
“Thấy rõ chưa?”
Lâm Quán Quán bình tĩnh nhìn bà ấy, lại thấy Khương Ninh mỉm cười, thu tấm chỉ phiếu về, bỏ vào trong túi xách.
Lâm Quán Quán nhíu mày.
“Cô Lâm, chuyện lần trước tôi nói với cô vẫn còn hiệu lực! . ngôn tình hoàn
Chỉ cần cô thức thời, đồng ý rời xa Lăng Dạ, bỏ quyền nuôi dưỡng Duệ Duệ, hơn nữa đồng ý với tôi, sau này rời khỏi Vân Thành, không bao giờ: xuất hiện trước mặt con trai và cháu trai của tôi nữa. Thì tắm chi phiếu này sẽ là của cô! Những gì tôi nói ngày hôm nay, luôn có hiệu lực!
Cô Lâm có thể trở về suy nghĩ thật kỹ, khi nào cân nhắc rõ ràng, có thể đến tìm tôi!”
Cách nhau một cái bàn.
Tiêu Diễn và Giản Ninh ngồi cùng nhau, hai người họ đều khẩn trương nhìn Khương Ninh và Lâm Quán Quán.
Nhìn hai người họ mặc dù nói chuyện vẫn mang theo nụ cười, nhưng nụ cười đó nhìn thế nào cũng thấy tràn ngập ác ý!
Tiêu Diễn ngồi không yên, anh ấy chọc chọc cánh tay Giản Ninh, “Ót cay nhỏ, cô nói xem rốt cuộc mẹ tôi đang nói cái gì với Tiểu Quán Quán, mà sắc mặt Tiểu Quán Quán khó coi như vậy…”
Dù sao cũng không phải là chuyện tốt!
Đầu tiên là ông chủ lớn và người phụ nữ khác ôm nhau, bây giờ lại là Khương Ninh tìm tới cửa!
Xem ra, nhà họ Tiêu cũng không phải là người tốt!
Suy nghĩ về điều này.
Giản Ninh hận Tiêu Diễn, cô ấy ghét bỏ kéo dài khoảng cách với Tiêu Diễn, lạnh lùng nói, “Tránh xa tôi ra! Quán Quán và ông chủ yêu đương đã bị bà Tiêu đến tìm lén mắy lần, nếu như bà ấy nhìn thấy hai người chúng ta ngồi chung với nhau, nói không chừng sẽ cho rằng tôi quyền rũ anh, muốn leo lên nhà họ Tiêu mấy người!”
“Nhà họ Giản nhỏ bé của chúng tôi, không dám đắc tội với nhà họ Tiêu mấy người!”
“Này, ớt cay nhỏ!”
“Cậu ba, sau này xin gọi tôi là cô Giản!”