Lâm Quán Quán ngạc nhiên ngắng đầu!
Chu Tư Tư… là cô bé năm đó ở huyện Tuyền cứu Tiêu Lăng Dạ sao?
Sau giây phút khϊếp sợ, Lâm Quán Quán vẫn luôn nghĩ không rõ vấn đề, cuối cùng cũng giải thích thông suốt.
Khó trách Tiêu Lăng Dạ luôn chán ghét tiếp xúc thân thể với phụ nữa lại ôm Chu Tư Tư lên như vậy, cũng không trách được, anh sẽ để Chu Tư Tư tiến vào lãnh địa riêng của mình.
Sắc mặt Lâm Quán Quán trầm xuống.
Khương Ninh vẫn quan sát phản ứng của Lâm Quán Quán, nhìn thấy biểu cảm của cô, bà ấy giống như đánh thắng trận, nhẹ nhàng cười, “Thời gian cô Lâm và Lăng Dạ quen biết không lâu, có một số việc có thể không rõ ràng như vậy, nhưng không sao, hôm nay, tôi sẽ nói rõ ràng cho cô Lâm.”
Mặt Lâm Quán Quán không chút thay đổi nhìn bà ấy.
“Máy năm nay, Lăng Dạ chưa từng buông bỏ tìm kiếm cô gái năm đó, trước khi gặp cô Lâm chưa tìm được, nhưng sau khi gặp được cô Lâm… cũng như vậy. Mấy năm nay Lăng Dạ chưa bao giờ tiếp xúc thân thể với phụ nữ, thứ nhất là bởi vì tính tình của nó trời sinh lãnh đạm, thứ hai là bởi vì chuyện bắt cóc năm đó, khiến nó hạ quyết tâm, muốn tìm được cô bé năm đó cứu nó, hơn nữa sẽ để cô bé đó trở thành Tiêu phu nhân!”
Lâm Quán Quán mím môi, “Cho nên?”
“Cho nên?” Khương Ninh tựa vào sô pha, giễu cợt nhìn cô, “Cô Lâm ngốc thật hay giả ngốc vậy! Nói một cách đơn giản, cô Lâm chỉ là kẻ thay thế của Lăng Dạ khi chưa tìm thấy cô bé kia thôi. Chính chủ xuất hiện, cô Lâm cảm thấy, bên cạnh Lăng Dạ còn có vị trí của cô sao?”
Trong lòng Lâm Quán Quán căng thẳng.
Thật vậy!
Tiêu Lăng Dạ rất coi trọng cô bé năm đó.
Coi trọng đến mức độ nào?
Cũng bởi vì Chu Tư Tư là người huyện Tuyền, mà Lãnh Quân Lâm chiếu có cô ta rất nhiều. Cho dù sau đó Chu Tư Tư bỏ thuốc cho cô, làm cho cô suýt chút nữa mất thân, thì anh ta cũng chỉ phong sát cô ta!
Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ Tiêu Lăng Dạ đã sớm dùng thủ đoạn lôi đình, để cho người hại cô chịu tai họa lớn.
Ví dụ như Phan Tịnh Vân lúc trước trong Uyễển Phi Truyện!
Dưới gầm bàn.
Lâm Quán Quán nắm chặt nắm đấm, sắc mặt lại như thường lệ, “Buồn cười!”
“Buồn cười cái gì?”
*Năm đó cô bé Tiêu Lăng Dạ nhắc tới với tôi, dựa theo lời anh ấy nói, năm anh ấy bị bắt cóc anh ấy mười lăm tui, nhưng Chu Tư Tư còn lớn hơn anh ấy hai tuổi, năm đó cũng có lẽ là mười bảy tuổi, là một cô thiếu nữ. Nhưng Tiêu Lăng Dạ vẫn nhiều lần nói cứu anh ấy là một cô bé, điều này chứng minh, tuổi của Chu Tư Tư căn bản không đúng với cô bé kia, cũng chứng minh, cô ta tuyệt đối không phải cô bé năm đó.”
“Ha ha…”
Lâm Quán Quán nhíu mày, “Bà cười cái gì!”
“Cười cô thông minh, cũng cười cô quá thông minhl”
Khương Ninh tao nhã ngồi, cười nhìn Lâm Quán Quán, “Cô đoán không sai, người trong ảnh quả thật là Chu Tư Tư. Lúc đầu tôi biết cô ta là cô bé đó. Nhưng sau khi điều tra phát hiện, cô ta quả thật chính là cô gái năm đó cứu Lăng Dạ! Huyện Tuyền vô cùng nghèo nàn, Chu Tư Tư từ nhỏ lớn lên ở đó, sinh ra tương đối gầy yếu thấp. Mà năm đó Lăng Dạ mới mười lăm tuổi, nhưng đã có chiều cao một mét bảy lăm, Chu Tư Tư gầy yếu thấp ở trước mặt nó, nó đương nhiên cho rằng đó là một cô bé rồi.”
Lâm Quán Quán nhíu mày.
Luôn cảm thấy rằng mọi thứ có gì đó kỳ lạ.
Cô uống một vài ngụm cà phê, đặt sự khó chịu trong lòng xuống, sau đó tiếp tục nói, “Được rồi! Cho dù như bà nói, Chu Tư Tư quả thật là cô bé năm đó, vậy thì sao? Điều này chỉ có thể chứng minh cô ta là ân nhân cứu mạng của Tiêu Lăng Dạ, cũng không thể nói rõ cái gì khác. Tôi và Tiêu Lăng Dạ ở bên nhau lâu như vậy, tình cảm vẫn rất tốt, cho dù cô ta xuất hiện, cũng không thay đổi được gì ca.
“Ha ha! Lâm Quán Quán ơi Lâm Quán Quán, hôm nay tôi mới phát hiện, thì ra khả năng tự lừa mình dối người của cô lại mạnh mẽ như vậy!”
“Ý bà là sao?”
“Thân phận của Lăng Dạ, bên cạnh chưa bao giò thiếu phụ nữa, càng không thiếu người đẹp! Xấu mập đẹp gây, đủ kiểu phong cách… tôi thừa nhận cô trông rất xinh đẹp và có một dáng vóc hoàn hảo. Nhưng trong số những người phụ nữ này, cô cũng không tính là cao cấp gì, biết tại sao Lăng Dạ lại lựa chọn ở bên cạnh cô chưa?”
“Tại sao?”