Ba năm thời gian, đối với người Lục gia àm nói một chút cũng không ngắn.
Tình huống thân thể của Lục Thanh Thạch lên lên xuống xuống, không giống trong dự đoán của Lục Quyết Minh một đường suy nhược đi xuống, những cũng mạnh mẽ bị bệnh vài lần. Một hồi nghiêm trọng nhất thậm chí hôn mê gần nửa tháng, ngay cả đoàn đội chữa bệnh cường đại nhất đế quốc cũng tiếc nuối mà bó tay không biện pháp.
Cố Tùng gắt gao che chở cậu, ai cũng không cho phép chạm vào, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi ở bên người thiếu gia chiếu cố, rửa mặt lau mình, mát xa đút thuốc, cả người ngao đến gầy sộp. Ngay cả Lục Phương Hải cũng nhìn không được, suýt nữa gọi người đem y đánh bất tỉnh cưỡng bách nghỉ ngơi, nhưng đệ đệ bảo bối lại thật sự ở dưới sự chăm sóc của y một lần nữa mở mắt.
Cho dù đối với tên nghịch phó thông đồng đệ đệ này một bụng khí giận, nhưng khi nhìn đến Cố Tùng quỳ sát ở mép giường nắm đệ đệ tay, trán hai người dựa sát vào nhau bình yên đi vào giấc ngủ, Lục Phương Hải vẫn như cũ sinh ra xúc động kêu bọn họ lập tức đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn.
Đệ đệ sẽ cao hứng.
Theo thời gian trôi qua, quy tắc này thậm chí vượt qua sự chú ý đối với thân thể Lục Thanh Thạch, thành việc quan trọng nhất của một đám huynh trưởng. Đến nỗi đem câu “Không muốn như vậy” em trai nhỏ rành mạch an bài nói ra kia, cũng không có tiếp tục bị người nhắc qua nữa.
Ba năm qua đi, Lục Thanh Thạch rốt cuộc lớn đến mười tám tuổi.
Người ngoài khó có thể lý giải ba năm này đối người Lục gia mà nói có bao nhiêu như đi trên băng mỏng, nhưng vô luận như thế nào, tiểu thiếu gia vô cùng gập ghềnh trưởng thành, vẫn như cũ khiến toàn bộ Lục gia cao hứng đến khó có thể tự kiềm chế. Yến hội thành niên của Lục Thanh Thạch, cũng tự nhiên thành chuyện lớn quan trọng nhất.
Lục gia mấy năm nay vì bệnh của tiểu thiếu gia gần như lăn lộn hết toàn bộ đế đô, mặc cho ai cũng biết yến hội này là ý nghĩa trưởng thành, khách khứa tới không giàu cũng quý, ngay cả hoàng thất cũng phái riêng hoàng tử tới chúc mừng.
Thân thể Lục Thanh Thạch dán sát dựa vào trên ghế trị liệu đặc chế, nhìn một đám huynh trưởng hỉ khí dương dương bận rộn qua lại, quang mang dưới đáy mắt sáng ngời, đôi mày đẹp cũng theo đó nhu hòa cong xuống.
“Thiếu gia hôm nay thật là đẹp mắt.”
Cố Tùng vòng qua từ phía sau cậu, cười mỉm mà đánh giá tiểu thiếu gia khó được khí sắc rất tốt. Từ trong túi trước ngực lấy ra một dải lụa, vòng qua cần cổ cậu nhẹ nhàng kết thành nơ, cúi người chỉnh ổn, một bên dán ở bên tai cậu lặng lẽ nói.
“Có mệt hay không? Hay ra bên ngoài lộ mặt xong rồi, chúng ta lập tức trở về nghỉ ngơi. Thiếu gia xem có cái gì thích ăn hay không, ta lấy cho thiếu gia ……”
“Còn ổn, không quá mệt.”
Cho dù quan hệ của hai người đã cực kỳ thân cận, Cố Tùng cũng vẫn như cũ cố chấp tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa trước mặt người khác. Lục Thanh Thạch đối diện với ôn nhu hoà thuận vui vẻ trong mắt y, mắt đen trong trẻo như nước cong cong, khóe môi nhẹ nhếch lên: “Ta không muốn ăn gì cả, ngươi chọn mấy món mang về, giữ lại buổi tối làm bài tập mệt mỏi thì ăn.”
Tình trạng thân thể của Lục Thanh Thạch khi tốt khi xấu, có thể duy trì thanh tỉnh đã là không dễ dàng, chương trình học sớm đã bị Lục Phương Hải làm chủ ngừng lại hết. Cố tình không biết vì lý do gì, tiểu thiếu gia càng lớn tính tình càng an tĩnh ôn nhuận, khó được có một chút lạc thú, cư nhiên lại chính là ngồi nhìn người hầu tùy thân làm bài tập.
Vì để đệ đệ cao hứng, mười hai ca ca đồng loạt tạo áp lực, Cố Tùng ngược lại thành người mỗi ngày đều bị chương trình học cùng bài tập tra tấn kia.
Cố Tùng cười nhạt, không khỏi bật cười, tính tình tốt mà tiếp tục giúp cậu đem cổ áo chỉnh cho ngay ngắn, nghiêm trang gật gật đầu: “Thiếu gia muốn ăn bánh kem, ta đã biết.”
Hai người mấy năm nay sớm dưỡng ra độ ăn ý trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, Lục Thanh Thạch thả lỏng nhẹ nheo lại đôi mắt, hơi dương cằm để y canfd tiện làm. Cố Tùng động tác lưu loát lại mềm nhẹ, mu bàn tay cố ý vô tình mà cọ qua gương mặt nhu nhuận của thiếu gia, đảo mắt ở trên khuôn mặt thanh tú như gọt giũa dâng lên một mảnh hồng nhạt.
“Thiếu gia nếu không thoải mái liền nói với ta, ngàn vạn đừng mệt chính mình.”
Một cổ áo chỉnh hết năm phút đồng hồ, Cố Tùng lưu luyến không rời mà thu tay lại đứng thẳng, tiếp tục không nề hà nhẹ giọng dặn dò: “Ta nghe đây, thiếu gia chỉ cần nhoáng lục lạc lên ta liền tới.”
thời điểm Lục Thanh Thạch bệnh nặng trên người không sức lực, ngay cả ấn nút gọi người cũng gian nan. Cố Tùng buộc một cái lục lạc ở trên cổ tay cậu, chỉ cần muốn gọi người liền động động cổ tay. Dù sao y cũng sẽ không đi xa, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông cất bước là có thể đuổi tới mép giường, như thế nào cũng kịp.
Biện pháp này chỉ dùng qua một hai lần khi Lục Thanh Thạch bệnh đến không động được, nhưng tiểu thiếu gia tựa hồ phá lệ thích, không chỉ có đem quả lục lạc y buộc lên kia cất giữ, ngày thường cũng nhân lúc y không chú ý lắc hai cái.
Lục lạc thanh thúy, cũng như là rót vào cho thiếu gia không ít sinh khí tươi mới. Cố Tùng thích nghe, cũng có mười phần kiên nhẫn bồi y, thường xuyên qua lại, đảo thành ám hiệu độc đáo của hai người.
Dáng cười trong trẻo dâng lên trong mắt Lục Thanh Thạch, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cố Tùng dặn dò xong xuôi, lại không vội vã đứng dậy đi bận rộn, thoáng nghiêng người ngăn cản tầm mắt người ngoài, không dấu vết mà nắm lấy tay cậu nhéo nhéo. Ánh mắt chợt lóe nhìn hàng lông mi tiểu thiếu gia, cúi người cố ý nhẹ giọng: “Qua đêm nay, thiếu gia liền thành niên.”
Tuy nói thân thể Lục Thanh Thạch cho dù có thành niên cũng chưa chắc là có thể phóng túng được bao nhiêu, nhưng sau khi lướt qua một đường giới hạn kia, tất cả chung quy vẫn là không giống như trước.
Lục Thanh Thạch nhẹ nhấp khóe môi, nắm tay nhẹ nhàng vừa chuyển, cùng y mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay ấm áp dán lên.
Cố Tùng mỉm cười, nương cơ hội ngồi dậy, môi ở bên tai cậu chạm như chuồn chuồn lướt nước: “Đêm nay bài tập nhiều…… Thiếu gia bồi ta làm được không?”
Khoảng cách quá gần, vành tai tiểu thiếu gia hồng đến như có thể chảy máu. Cố tình còn muốn mạnh miệng, dường như thị uy cầm tay y, hơi ngẩng đầu lên: “Bồi ngươi cũng được, không làm xong không cho ngủ.”
“Được, không làm xong —— liền không ngủ.”
Cố Tùng ở bên tai cười cậu khẽ lên tiếng, ý vị thâm trường mà nói.
Nhìn tiểu thiếu gia đã đảo mắt phản ứng lại liên tục biến hồng, người hầu tùy thân lá gan càng lúc càng lớn cảm thấy mỹ mãn, mỉm cười đứng dậy, nhéo lòng bàn tay cậu xoa xoa, cầm cái tay kia nhẹ thả lại bên người: “Thiếu gia hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi xem còn có cái gì phải làm.”
Mắt thấy đối phương cư nhiên sau một giây liền biến trở về bộ dáng đứng đắn trung thực, Lục Thanh Thạch không hề có uy lực trừng mắt liếc nhìn một cái, đôi mắt đen nhánh tận lực tỏ ra hơi giận, bên dưới cơn giận lại là thân cận nhu hòa không hề che giấu.
Cố Tùng bị một cái liếc mắt này trừng đến đáy lòng đều bị xoa ra vô hạn ngọt mềm, ngay cả ý cười cũng không kịp thu hồi, ho nhẹ một tiếng hướng cậu thi lễ, bước nhanh đi vào trong đám người.
Thân thể Lục Thanh Thạch mấy ngày này dưỡng rất tốt, nhưng kỵ nhất mệt nhọc, tuy rằng là để tổ chức một chuyến đi ra ngoài không thiếu được của nhân vật chính, còn chuyện khác thì không thể nhọc lòng, còn lại phải nhờ Cố Tùng tới chạy. Khó được có thể trở về bồi bồi thiếu gia, đã thật vất vả rút ra thời gian, nếu tiếp tục chậm trễ không trở về, sẽ phải trì hoãn không ít chuyện.
Tâm tư còn dừng ở trên “Bài tập” đêm nay của hai người, Cố Tùng bước chân nhẹ nhàng, càng thêm dồi dào sức mạnh để bận rộn.
Nghe người được Lục Phương Hải phái tới đã nhắc nhở an bài, lại bị Lục kêu đi cùng Phong trả lời tình huống của thiếu gia gần đây. Cố Tùng không dấu vết tăng nhanh tốc độ, quẹo qua một chỗ gấp khúc trên hành lang thanh tịnh, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy hai thân ảnh, như là đang tranh chấp kịch liệt.
Cố Tùng theo bản năng dừng lại bước chân, nghiêng người tránh ở dưới hành lang.
Trong đó có một người y nhận ra là Lục Phong, một người khác tuy rằng chưa từng gặp qua, nhưng chỉ cần xem một thân lễ phục hoàng thất đặc thù kia, liền không khó đoán được, nhất định là vị hoàng tử nào được hoàng thất phái tới chúc mừng.
Lục gia thế lực không nhỏ, lại nắm quân sự và chính trị, cho dù là hoàng tộc cũng muốn mượn sức, hiện tại đúng là thời điểm nên giao hảo, cũng không biết vì cái gì thế nhưng lại nảy sinh xung đột kịch liệt như vậy.
Cố Tùng đang ở trong góc trầm ngâm, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân mơ hồ, bỗng nhiên xoay người, liền đối diện với khuôn mặt hơi hiện lãnh đạm của Lục Quyết Minh: “Đi làm chuyện khác đi, ta cùng phụ thân nói chuyện tiểu Thạch.”
Thời điểm không có em trai nhỏ, Lục Quyết Minh cũng chưa từng có thần sắc hay thái độ dư thừa gì. Cố Tùng từ lâu đã quen, cúi người đáp một câu, không hề ở lâu, xoay người rời đi.
Lục gia là hào môn, thượng tầng gút mắt cùng hỗn loạn tuyệt không sẽ thiếu, y trước nay cũng chưa từng lưu ý quá nhiều, thậm chí ngay cả thế lực cụ thể của Lục gia cũng không quá hiểu biết.
Từ lúc bắt đầu, chức phận của y cũng chỉ có một việc là chiếu cố tốt tiểu thiếu gia của y này, trừ lần đó ra, cũng không có tâm tư lại đi quản nhiều hơn.
Tiệc rượu bắt đầu, Lục Thanh Thạch cùng với Cố Tùng đi ra ngoài, cùng vài người cần thiết phải gặp chào hỏi qua một vòng, lại lễ nghĩa chu đáo tỏ vẻ cảm tạ, mới để Cố Tùng đỡ chậm rãi rời tiệc.
Lục gia rốt cuộc còn phải giao thiệp lui tới, mấy ca ca dù có không tình nguyện, cũng chỉ có thể để em trai ra ngoài vất vả lăn lộn một chuyến.
Cố Tùng sớm đã an bài trước hết thỏa đáng, xoay hơn phân nửa vòng xong, tinh thần Lục Thanh Thạch vẫn còn rất tốt. Tuy rằng phải nhờ Cố Tùng nâng đỡ, nhưng bước chân vẫn còn vững vàng, mặt mày trước sau vẫn mang theo ý cười ôn nhuận thanh đạm, ngược lại với ấn tượng ma ốm trong lòng không ít người có không ít chênh lệch.
Yến hội là tự phục vụ, đồ ăn được chuẩn bị tỉ mỉ đặt ở các khu vực bất đồng, khách nhân có thể tự do chọn lựa, cũng có thể để cho người hầu chuẩn bị đồ ăn hợp khẩu vị.
Gia tộc cấp bậc này tổ chức tiệc rượu, vô luận mục đích là gì, cuối cùng vẫn biến thành yến hội nửa chính trị mang hàm nghĩa xã giao.
Người có tư cách tới tham gia đều không phú thì quý, lợi dụng loại trường hợp kết giao nhẹ nhàng này giao thiệp sớm đã thành luật vô hình, tuy rằng nhân vật trung tâm sớm đã rời tiệc, nhớ tới lời đòn tiểu thiếu gia Lục gia suy yếu nhiều bệnh, cũng không có người tỏ ra nửa điểm dị nghị.
“Thiếu gia nhìn nhìn lại, thật sự không thích gì sao?”
Cánh tay vững vàng ôm ở sau lưng đơn bạc, chỗ dán sát giữa ngực truyền đến nhịp tim đập còn tính là ổn định, Cố Tùng cũng yên tâm lại, nửa nói giỡn mà trêu ghẹo cậu: “Phải làm bài tập cả đêm, nên rất dễ dàng đói……”
Y không thêm hai chữ “Bài tập” giấu đầu lòi đuôi này còn tốt, cố ý cường điệu, ngược lại càng hiện ra thâm ý thẹn thùng lạy ông tôi ở bụi này.
Lục Thanh Thạch nhấp khóe môi, đôi mắt hắc bạch phân minh giả vờ tức giận trừng y, nhưng sớm đã chuẩn bị người hầu thanh niên mỉm cười đón nhận hết. Đồng tử đen nhánh tĩnh lãng ổn định vững vàng tiếp được ánh mắt như dao nhỏ của thiếu gia ném lại đây, ở trong mắt ôn nhu hóa thành ý cười rõ ràng.
Cũng không biết có phải bị một đám huynh trưởng kia bức thành thói quen hay không, Cố Tùng trước mặt người khác vẫn trước sau kiên định cố chấp quy quy củ củ ra vẻ người hầu, nhưng luôn tận hết sức lực mà ở trên miệng trêu đùa tiểu thiếu gia nhà mình, cũng sẽ không ở dưới sự uy hϊếp sét đánh không mưa của thiếu gia có chút khôn ra nào.
Mấy năm nay, Lục Thanh Thạch đều đã nhờ sự rèn luyện của y mà trở nên trấn định không ít, nhưng còn vẫn vừa lơ đãng liền sẽ bị trêu đến mặt đỏ tim đập, ngay cả câu trả lời cũng nói không nên lời.
Cố Tùng thích trêu cậu, cũng không chút nào lười biếng. Vừa mỉm cười hống tiểu thiếu gia nửa thật nửa giả không để ý tới y, một bên không dấu vết mà chú ý ánh mắt của Lục Thanh Thạch, đem các món ăn thời gian cậu dừng lại phá lệ lâu đều nhớ kỹ, chuẩn bị lát nữa gọi người lấy một chút đưa qua.
Trong bụng Lục Thanh Thạch tất cả đều là thuốc được rót vào, cho dù có thích ăn món gì, nhiều nhất cũng chỉ có thể ăn được mấy ngụm, nếm chút hương vị liền ăn không vô.
Tiểu thiếu gia quá mức hiểu chuyện, luôn cảm thấy ăn mấy miếng rồi ném là quá mức lãng phí, dần dần cũng liền bắt đầu không chủ động muốn ăn, hỏi cái gì cũng chỉ nói không thích.
Mấy ca ca thay phiên ra trận sửa cái tật xấu này của cậu, cũng không thể sửa đúng lại được. Nhưng thật ra Cố Tùng cả ngày bồi cậu, cơ hồ y liếc một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của cậu, cũng không hỏi nhiều lấy tới liền đút, còn chưa từng có một lần đoán sai khẩu vị của thiếu gia.
Nhiệt độ trên mặt Lục Thanh Thạch chưa lui, vẫn như cũ định thần kiên quyết không dễ dàng để ý đến y, đi vài bước, ánh mắt không nhịn được bị một mâm kem hấp dẫn qua.
Là đồ ngọt chuẩn bị sau bữa ăn, đặt trong tủ lạnh khí trắng nghi ngút. Chỉ là hình thức tạo hình rất đơn giản, hương vị nhìn qua cũng không biết mềm nhẵn tinh tế như thế nào, còn có vụn bảng nhỏ sáng lấp lánh, tùng tùng mềm mại mà xếp thành ngọn núi nhỏ, lộ ra hưỡng sữa rõ ràng nồng đậm, ngoài ý muốn không khỏi dẫn người chú ý.
Lục Thanh Thạch cũng không bị cấm ăn kem, chỉ cần không ăn nhiều đau dạ dày liền không có sao. Chỉ là kem cậu thường ăn đều là được đầu bếp trong nhà tỉ mỉ làm ra, tạo hình tinh xảo khẩu vị đa dạng, ăn đến quen, ngược lại phá lệ hoài niệm loại “Đồ ăn bình dân” bình thường nhất này.
Mắt ánh mắt thấy tiểu thiếu gia gần như muốn dán lên, Cố Tùng hơi hơi nhướng mày, bất động thanh sắc mà nhớ chuẩn xác vị trí, đang muốn đỡ cạu đi trở về, lại bỗng nhiên nhận thấy được bước chân Lục Thanh Thạch tựa hồ tạm dừng lại.
“Thiếu gia, không thoải mái sao?”
Đầu thiếu gia dạo này thường xuyên choáng váng, Cố Tùng lập tức thu tâm tư nhẹ nhàng, cúi người đem người đỡ ổn, giơ tay đi sờ cổ tay cậu.
Lục Thanh Thạch lắc đầu, cầm tay y nhẹ đẩy trở về, ánh mắt hướng phía sau: “Có người kêu ngươi.”
“Kêu ta?”
Vừa rồi mơ hồ nghe thấy có tiếng người chào hỏi, lại không ý thức được bản thân y còn có người nhắc đến. Cố Tùng hơi giật mình, hắc mâu đối diện quang ảnh bình tĩnh ngoài ý muốn, không khỏi hơi hơi nhíu mày: “Thiếu gia, ta nhất định phải đi sao?”
“Là Cửu hoàng tử của Áo Uy hoàng thất, không thể không để ý tới hắn.”
Cốt truyện chung quy vẫn phải đi, Lục Đăng hướng y nhẹ nhàng cong lên khóe miệng, cầm tay y: “Đi thôi, ta ở chỗ này chờ ngươi.”
Mơ hồ cảm thấy thiếu gia tựa hồ vẫn cứ có chuyện muốn nói, Cố Tùng dừng lại bước chân, ánh mắt thâm triệt không chút nào che dấu lọt vào trong cặp mắt đen phá lệ trong sáng trầm tĩnh kia, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu: “Hảo, thiếu gia phải hảo hảo chờ, không cho chạy loạn.”
“Ta đứng ở chỗ này, ngươi vừa quay đầu lại liền nhìn được.”
Lục Đăng gật gật đầu, ánh mắt chuyển chuyển nhanh chóng cùng tầm mắt nhân vật chính thế giới kia chạm nhau trong chớp mắt, lại hướng thân ảnh cao lớn bên cạnh cười cười, cầm tay y.
Xúc cảm ấm áp truyền từ hai tay nắm chặt, Cố Tùng thần sắc hơi ngưng, cũng nắm một hồi mới đưa tay buông ra, hướng vị kia Cửu hoàng tử không biết có dụng ý gì bước nhanh đi đến.
Lục Đăng nhìn bóng dáng y càng xa, trong lòng nhẹ nhàng nhảy dựng.
“Ký chủ, chúng ta kỳ thật có thể không cho bọn họ tiếp xúc!”
Những năm gần đây tận mắt nhìn thấy ký chủ khó chịu, hệ thống sớm hoàn toàn phản chiến thành đảng đuổi heo, ở trong đầu cậu nôn nóng lên tiếng: “Ký chủ lần trước mua bảo hiểm OOC còn chưa dùng hết, hiện tại cho cốt truyện sụp một lần nữa cũng được!”
“Không quan hệ……”
Lục Đăng cứng họng, mặt mày cong cong ổn định tinh thần, đem câu chuyện chuyển khai: “Biện pháp đã thương lượng trước đó, còn cần bao nhiêu điểm kinh nghiệm?”
Ở trong cốt truyện hôm nay, nhân cật chính Antonio âm kém dương sai liều lĩnh, cùng Lục Phong phát sinh tranh chấp kịch liệt, cũng đem tất cả nói hết cho nhân vật trung tâm là Cố Tùng.
Dựa theo tuyến cốt truyện cũ, Cố Tùng sau khi biết mọi thứ sẽ hoàn toàn phản bội Lục gia, ở dưới sự duy trì của nhân vật chính nghĩ cách thoát đi.
Loại kỹ thuật trao đổi não vực này sẽ dẫn phát hậu quả vô cùng đáng sợ, cho dù ở thế giới tinh tế cũng bị cấm nghiên cứu, tạm thời chỉ mới có hai người làm bạn nhiều năm, tinh thần dao động cùng tần suất thân thể đều hoàn toàn phù hợp, mới có khả năng trao đổi thành công. Cố Tùng một khi đào tẩu, toàn bộ mọi thứ liền đều sẽ hóa thành bọt nước, cho nên mới sẽ khiến Lục gia không màng hậu quả bí quá hoá liều.
Lục Đăng đương nhiên sẽ không để loại chuyện này chân chính phát sinh.
Chủ tuyến của cốt truyện là khiến cho Cửu hoàng tử thuận lợi thăng cấp cường đại đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh, biến cố của Lục gia là một bước ngoặc suy sụp quan trọng của Nhị hoàng tử. Loại sửa đổi trình độ này cũng sẽ không hoàn toàn dao động chủ tuyến, có lẽ sẽ ở trên con đường thăng cấp của nhân vật chính tạo nhiều thêm chút nhấp nhô, nhưng chỉ cần kịp thời đem cốt truyện sửa lại, liền còn có thể làm hết thảy trở lại quỹ đạo như cũ.
Nếu như không phải không hợp quy cũ, cậu cũng không phải không thể đem thế giới này đều mua tới.
Hệ thống dừng lại, lập tức đem kết quả tính toán ra một đường báo cho cậu: “Ký chủ muốn thay đổi cốt truyện chi nhánh, cần năm vạn điểm kinh nghiệm, nhưng ở lần OOC thiết lập nhân vật khiến cho cốt truyện chi nhánh biến động, có bảo hiểm phía trước bồi vào, cũng chỉ cần 3000 điểm kinh nghiệm là đủ rồi!”
Nhất thời không thể nghĩ ra OOC gì mới có thể làm cốt truyện biến động, Lục Đăng vẫn đang trầm ngâm, một đạo thân ảnh mặc hoa phục kiêu ngạo bỗng nhiên đã xa xa hướng cậu đi tới.
Lục Đăng hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn qua, đỉnh mày nhẹ nhàng nhăn lại.
Hóa ra trong buổi yến hội này, vị Nhị hoàng tử được Lục gia duy trì kia cũng tới.
Tóm tắt của cốt truyện sẽ không giới thiệu những thứ quá vụn vặt trong cốt truyện, cậu không có xem tự thuật có liên quan đến Nhị hoàng tử, chứng minh đối phương ở trong cốt truyện nguyên bản cũng không thể cống hiến được bao nhiêu.
Nhân vật phản diện cùng nhân vật phụ trong văn thăng cấp lưu phần lớn đầu óc không quá tỉnh táo, dễ dàng có khả năng biến thành đá kê chân cho nhân vật chính, vị Nhị hoàng tử trước mắt cậu này chỉ sợ cũng là một đại biểu trong đó.
Lục Đăng không tính toán tiếp xúc nhiều với hắn, chuyển ánh mắt muốn cách xa hơn một chút, nhưng Nhị hoàng tử đã bước nhanh vòng đến trước mặt cậu, rất có hứng thú mà đem cậu chặn lại: “Tiểu ma ốm Lục gia?”
“Nhị điện hạ.”
Ít nhất hiện tại ở bên ngoài Lục gia còn thuộc về thế lực của đối phương, Lục Đăng cúi người hành lễ, đang muốn thối lui về phía sau, nhưng bị một cánh tay chặn lại đường đi.
Lục Đăng ngẩng đầu, trong ánh mắt ôn nhuận lộ ra lễ phép xa cách rõ ràng. Nhưng Nhị hoàng tử lại cảm thấy hứng thú mà nheo nheo mắt, trêu đùa xả xuống dải lụa trên cần cổ cậu, giơ tay hướng lên trên mặt cậu sờ soạng.
“Đại ca ngươi đem ngươi giấu kín mít, không ngờ lại ngoan như vậy …… Lớn lên thật không sai, cùng ta đi chơi đi? Ngươi còn chưa từng đi ra ngoài đi chơi đi……”
“Ký chủ tránh ra một chút, ta lập tức chích điện hắn!”
Trong cốt truyện gốc lúc này Lục Thanh Thạch đã bệnh đến chỉ có thể dựa vào xe lăn để đi lại, lại một thân mang lệ khí âm trầm, ở trong yến hội còn náo loạn không thoải mái không lớn không nhỏ, tự nhiên cũng sẽ không bị tên Nhị hoàng tử ngu xuẩn càn rỡ này theo dõi.
Tuy rằng đã thử tính đến việc ký chủ sẽ bị đùa giỡn, rồi sau đó khiến cho Lục gia cùng Nhị hoàng tử trở mặt, do đó đem cốt truyện vòng về chủ tuyến. Nhưng thật sự chính mắt chứng kiến một màn này, hệ thống vẫn là tức giận đến số liệu tán loạn, một phen móc ra roi điện giật nhỏ của chính mình.
Trên người Lục Đăng hiện tại tuy rằng không có bao nhiêu sức lực, muốn thu thập một tên hoàng tử phế vật bị say rượu ngay cả thân mình cũng không vững còn không tính là việc khó gì. Nghe vậy cười cười, ở trong đầu kiên nhẫn trả lời nó: “Không quan trọng, ta tuje mình tới ——”
Một câu còn chưa kịp nói hết, bên cạnh đã nhảy ra một đạo thân ảnh, lập tức ở lúc tay Nhị hoàng tử chạm đến gương mặt Lục Thanh Thạch hung hăng nắm lây cổ áo hắn, quăng thật mạnh ra ngoài.
Âm thanh va chạm đinh tai nhức óc đảo mắt hấp dẫn không ít người chú ý, Lục Đăng hơi kinh ngạc ngẩng đầu, nhẹ giọng mở miệng: “Tam ca……”
Lục Nam Tinh xoa nhẹ đầu đệ đệ một phen, đối diện với phụ thân cùng huynh trưởng vội vã nghe tiếng chạy tới, thản nhiên ngẩng đầu cáo trạng: “Ba, đại ca, có người khi dễ đệ đệ.”
……
Yến hội một mảnh binh hoang mã loạn, Nhị hoàng tử bị quăng ngã vào trên giá đặt đầy điểm tâm ngọt, Antonio một phen cầm mâm kem lên, cuối cùng mới không khiến tiền đồ của chính mình bị tên nhị ca này làm rơi đầy đất.
Mắt thấy tiền căn hậu quả của mọi chuyện phụ tử Lục gia thậm chí bắt đầu không chút khách khí mà đuổi hoàng tử đi, Cửu hoàng tử đồng dạng bị phái tới giao hảo nhăn chặt mày, ngăn lại bước chân vội vã liền phải chạy đến của Cố Tùng, trong mắt hiện ra chút hận sắt không thành thép tức giận.
“Ngươi như thế nào còn không nhìn rõ ràng! Bọn họ vì tiểu gia hỏa kia, cái gì cũng có thể làm ra được, cho dù là cùng hoàng thất trở mặt ——”
Nói đến một nửa mới cảm thấy không ổn, Antonio hấp tấp dừng lại câu chuyện, hạ giọng: “Mọi thứ ta nói với ngươi đều là sự thật! Bọn họ là thật sự tính toán đem thân thể của ngươi cho Lục tiểu thiếu gia, không phải cái loại cho kia …… Ngươi thật sự sẽ chết!”
“Không phải ta còn không nhìn rõ ràng, là Cửu điện hạ đến bây giờ cũng chưa biết rõ ta lập trường.”
Loại này cách nói rõ ràng liền càng thêm kỳ quái.
Cố Tùng bất đắc dĩ cười nhạt, xác nhận thiếu gia đã được hảo hảo che chở, mới dừng lại bước chân, đem tầm mắt quay về trên người hắn, trầm mặc một lát, lại cực nhẹ giọng mà mở miệng.
“Nếu ta chết, là có thể đổi cho thiếu gia hảo hảo, khỏe mạnh vô ưu vô lự mà tồn tại…… Thật sự là may mắn lớn lao của ta.”
Y đương nhiên biết Lục gia đã từng có quyết định này, tình hình ở sân huấn luyện ba năm trước đây cho dù y nhất thời phản ứng không kịp, nhưng sau đó chỉ cần hơi suy tư chút, liền không khó hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Y thậm chí còn đã từng ở phía sau lặng lẽ đi tìm Lục Quyết Minh, hỏi hắn có biện pháp đem chuyện này thực hiện hay không. Nhưng Lục Quyết Minh lại chỉ nghiêm khắc cấm y lại nghĩ đến chuyện này, trong nhà cũng không còn người nhắc lại.
—— Nếu thực sự có cơ hội này, nguyên nhân duy nhất ngăn cản y đi làm, có lẽ chính là sợ thiếu gia của y sẽ sinh khí với y.
Antonio ôm mâm kem giật mình đứng tại chỗ, vô luận như thế nào cũng khong thể nghĩ đến thế nhưng thật sự sẽ có người vô tư như vậy. Trơ mắt nhìn y xoay người liền phải rời đi, nhịn không được lần thứ hai tiến lên: “Nhưng ngươi có nghĩ tới không …… Nói không chừng bọn họ là cố ý đối xử tốt với ngươi! Cố ý mê hoặc ngươi, sau đó thuần hóa ngươi, làm ngươi khăng khăng một mực……”
Rốt cuộc vẫn ở địa bàn của Lục gia, âm thanh hắn nâng lên chớp mắt liền lại đè thấp, nhìn đạo thân ảnh kia dần dần chuyển bước chân, lại chạy về phía hắn.
Bất luận kẻ nào cũng không nên trở thành vật hi sinh, làm như vậy là không có sai.
Antonio ngẩng đầu nhìn y, Cố Tùng lại chỉ là đi tới hướng hắn, hơi một cúi người: “Cửu điện hạ nói sai rồi.”
Thần sắc y như là nhớ tới chuyện cũ cực kỳ xa xăm gì, độ ấm mềm mại chân thật từng giọt từng giọt xẹt qua đuôi lông mày, ở dưới đáy mắt thâm triệt quý trọng dâng lên, đuôi mắt thấm ra một chút ý cười cực ôn tồn hoài niệm.
“Mười ba năm trước…… Ở trên nền tuyết thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, biết cậu ấy chính là thiếu gia của ta, ta cũng đã khăng khăng một mực.”
Antonio nghe không hiểu, ngơ ngẩn nhìn y.
Cố Tùng theo lex tiết hướng hắn nhợt nhạt cười cười, từ trong lòng ngực hắn bưng lấy một mâm kem còn nguyên vẹn kia, thoáng gật đầu cảm ơn, bước nhanh chạy trở về.
Thiếu gia của y còn muốn ăn đâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố · chuyên nghiệp đút· trung thành và tận tâm · nghịch phó: Thiếu gia, kem
ヽ(*^-^) 人(^-^*)ノ
An · hoàn toàn không biết gì cả · đông · các ngươi là cái kịch bản nào · tonio: Đây là lý do ngươi đoạt kem của ta??? ∑(° 口° 三°Д °;)っ
# Không phải là kem trong cốt truyện! #
# Một mâm lớn như vậy! #
# Vừa rồi còn ở chỗ này!!! #