Ta Đã Bảo Hộ Cái Pháo Hôi Này!

Chương 79

Đường đường là hoàng tử lại bị đánh trước mặt mọi người, làm nhân tâm của những người còn ở trong yến hội nhiều hơn một phần ẩn ẩn bất an.

Lục gia cùng Nhị hoàng tử là thân thích, cho nên luôn rất thân cận với hoàng thất cùng Nhị hoàng tử, hiện tại cư nhiên không chút khách khí mà đánh người trước mặt mọi người. Khách khứa ở đây không dám can thiệp, nhưng đều không khỏi bắt đầu hoài nghi, có phải quan hệ hai bên đã chuyển biến xấu tới loại tình trạng này rồi hay không.

Lục Phong rõ ràng đã chạy tới, lại chỉ một mặt cùng tên ấu tử ấm sắc thuốc nhỏ kia ôn nhu nói chuyện. Chờ đến khi mười mấy nhi tử đem người đánh đến không sai biệt lắm, mới rốt cuộc mở miệng kêu dừng: “Không được đánh hoàng tử, đều trở về cho ta!”

Có Đại ca Nhị ca chống, Lục Nam Tinh một chút cũng không khách khí, thân thủ cường hãn làm bảo tiêu cho phụ thân hàng năm không chút khách khí mà dừng ở trên người cái tên hoàng tử lưu manh bất tài kia, nghe được phụ thân không hề có nửa điểm thành ý quát lớn, lại hướng phía dưới lại đạp thêm một cái, cuối cùng mới chậm rì rì thu tay lại đứng dậy, cung kính lui về: “Phụ thân.”

“Trong bữa tiệc thành niên của em trai ở trước mặt mọi người ẩu đả, một đám còn ra bộ dáng gì?”

Lục Phong khuôn mặt âm trầm ra vẻ tức giận, không đau không ngứa mà răn dạy vài câu, vung tay lên ra lệnh cho hộ vệ gia tộc, đem người động thủ không cho thanh minh nhốt lại cấm đoán, lại khách khách khí khí chuyển hướng về phía Cửu hoàng tử trước mặt mọi người bị đoạt kem.

“Vất vả Cửu điện hạ đưa Nhị điện hạ trở về, con trai nhỏ bị chấn kinh, đêm nay ta không đi được, ngày mai tự mình đi bồi tội với hoàng đế.”

Mới vừa bị cướp kem, cái gì cũng chưa kịp ăn Antonio:……

Người này nhất định là đang nhằm vào hắn.

Hôm nay bởi vì vô tình đánh vỡ lấy chuyện lấy nô bộc làm vật chứa, đã xảy ra tranh chấp không nhỏ với gia chủ Lục gia, hiện tại vô luận như thế nào cũng không thể tiếp tục trở mặt chính diện được. Huống chi vừa rồi xem thái độ của tên người hầu kia, hắn đã bắt đầu hoài nghi chính mình có phải thật sự quá mức lỗ mãng hay không, trong lúc hấp tấp đã hiểu lầm chuyện gì.

Mọi người chú mục, nhị ca nằm một bãi trên mặt đất chung quy không thể mặc kệ. Lầm ầm lên xong cái gì cũng chưa ăn được, ngay cả kem tính ăn để bớt giận còn bị người đoạt Cửu hoàng tử tâm tình dị thường bình tĩnh xuống, cọ tới cọ lui mang theo hộ vệ, khiêng người rời khỏi yến hội.

Cố Tùng trở về chuyện đã xong, lại ôm mâm kem, chưa kịp cùng tham gia ra tay đánh hoàng tử, nhưng vẫn như cũ bởi vì đứng khá gần, nên cũng ở trong phạm vi bị nhốt lại.

Mắt thấy hộ vệ lập tức đem người mang đi, Lục Thanh Thạch có chút sốt ruột, tiến lên một bước đang muốn ngăn cản, lại bị Cố Tùng nắm tay nhéo nhéo: “Thiếu gia, ta không có việc gì.”

“Yên tâm, nhốt lại là vì muốn tốt cho y, nhiều nhất là hết đêm liền thả ra.”

Lục Phương Hải làm trưởng tử của Lục gia, trầm ổn mà vén tay áo tham dự toàn bộ hành trình của cuộc ẩu đả, giao tay ra mặc cho chính mình bị áp giải, cúi người cùng ôn thanh cùng đệ đệ giải thích một câu.

Tiểu thiếu gia ở thời điểm không bị người hầu khi dễ, lại cũng là nguyên nhân của mọi chuyện, tuy nói ấn quy củ nên phạt, nhưng người Lục gia đều biết Cố Tùng có bao nhiêu khuynh tâm kiệt lực mà che chở Lục Thanh Thạch, ai cũng không đành lòng thật sự bởi vì loại sự tình này mà phạt y.

Bất quá là mượn chuyện cấm đoán cả đêm, lại là cùng nhốt với đệ tử của Lục gia, sẽ không phải chịu ủy khuất gì, còn có thể lấy chuyện đã bị phạt để lẩn tránh lửa giận của hoàng thất. Vạn nhất hai tên hoàng tử kia thật sự thẹn quá thành giận, cũng có thể bình bình an an đem Cố Tùng kéo ra.

Dù sao cũng là người đệ đệ thích, dù ca ca trên mặt ra vẻ giận dữ, nhưng trong lòng vẫn là không thể không cắn răng chiếu cố nhiều hơn.

Cố Tùng tự nhiên minh bạch ý tốt của mấy huynh trưởng này, hướng Lục Thanh Thạch cười cười, đối hộ vệ hơi một gật đầu xin lỗi, đem kem múc qua một chén nhỏ bỏ vào trong tay cậu, còn lại thì đưa cho người hầu bên cạnh, cố ý dặn dò để đông ở trong tủ lạnh nhỏ của thiếu gia, người khác ai cũng không cho chạm vào.

Lục Thanh Thạch nhấp môi ngẩng đầu, lại nhìn phía nhị ca đứng một bên.

Lục Quyết Minh đang rũ ánh mắt nhìn hộ vệ nửa thật nửa giả cột lên, nhận thấy tầm mắt của đệ đệ, tạm dừng trong chớp mắt, biên độ cực nhỏ lắc lắc đầu.

Không ai hỗ trợ tiểu thiếu gia cầm chén kem, lông mi dày rậm nhấp nháy hai cái, ánh mắt một lần nữa trở về trên người người hầu tùy thân.

Cố Tùng cười nhạt, đi đến trước người Lục Thanh Thạch, đem dải lụa bị Nhị hoàng tử kéo xuống một lần nữa chỉnh lại, ôn nhu cúi người: “Xin nghỉ cả đêm, ngày mai ta tìm thiếu gia bổ sung bài tập, được không?”

Mu bàn tay y nương cơ hội sửa sang lại cổ áo nhẹ nhàng ở má Lục Thanh Thạch cọ một cái, ôn nhu mà vuốt ve qua. Nhìn đỏ ửng nhàn nhạt dâng lên trên khuôn mặt thanh tú, ý cười trong mắt càng nồng, trấn an hướng tiểu thiếu gia của y chớp chớp mắt, kịp thời thu tay trước khi bị người chú ý.

Lục Thanh Thạch nhìn y một hồi, rốt cuộc nghe lời gật đầu, được người hầu che chở rời đi, đi trở về hướng phòng ngủ.

Biến cố đảo mắt hạ màn, Lục Phong nhìn con út rời đi, xoay người ôn hòa trên mặt đã nhạt đi, lại khôi phục uy nghiêm lạnh lùng nhất quán của đại thần quân vụ.

Ở khách và chủ tẫn hoan trong bụng đầy tâm sự, yến hội rốt cuộc gần kết thúc.

Cố Tùng gối lên cánh tay nằm ở trên giường.

Bởi vì bị mang lại đây cùng với các thiếu gia Lục gia, y cũng bị trực tiếp nhốt vào phòng tạm giam chuyên dụng cho đệ tử Lục gia. Tuy rằng cửa bị khóa, không gian cũng không tính lớn, nhưng gia cụ trong phòng đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn tặng một phần ăn khuya đơn giản, ở bên trong một đêm cũng không tính là ủy khuất gì.

Phòng tạm giam là để đóng cửa dùng cho đệ tử Lục gia chọc họa ăn năn, chọn một góc thanh tịnh nhất, yên tĩnh đến chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.

Cố Tùng không có buồn ngủ, gối lên cánh tay trở mình, hít sâu ngồi dậy.

Biết lần cấm đoán này là biến tướng vì bảo hộ chính mình, cũng biết cho dù Lục gia tuyệt sẽ không làm trễ nải tiểu thiếu gia, nhất định có không ít tôi tớ đều đang tùy thời đợi mệnh, bên người thiếu gia không có y bồi cũng vẫn rất tốt.

Nhưng bất luận như thế nào, trong lòng chính là không bỏ xuống được.

Dù sao buổi tối nay cũng là sinh nhật, bên người thiếu gia không có ai bồi, nhất định sẽ cảm thấy cô đơn.

Cố Tùng ngồi một hồi, rốt cuộc đứng dậy, lòng bàn tay trước sau nắm chặt nhẹ nhàng lật, một chiếc chìa khóa bị kẹp ở giữa hai ngón tay.

Trước mặt người khác ít nhất phải cho hoàng thất đủ mặt mũi, chuyện tất cả bị nhốt cấm đoán, y cũng chưa từng kháng cự. Nhưng ở trên đường bị mang lại đây, y vẫn là không thể nhẫn được, trộm sờ soạng móc chìa khóa phòng tạm giam.

Cũng chỉ là trở về nhìn một cái.

Y dù sao cũng không có tham dự ẩu đả Nhị hoàng tử, chỉ là đoạt từ mâm kem trong tay Cửu hoàng tử, cho dù bị phát hiện, đại khái cũng sẽ không gây cho Lục gia thêm phiền toái gì.

Chìa khóa được tra vào ổ khóa, tận lực nhẹ nhàng chậm chạp quay, ở trong bóng đêm yên tĩnh phát ra âm thanh cùm cụp cực nhẹ.

Khóa cửa hợp kim nguyên bản kín kẽ, bị lặng lẽ đẩy ra một khe hở.

……

Bóng đêm bên ngoài đã thâm trầm, đêm hè gió mát, cuốn đi oi bức của cả một ngày, không khí cũng một lần nữa trở nên thoải mái thanh tân.

Cố Tùng nhớ rõ đoạn đường từng đi qua, sờ soạng một đường vội vàng đi về phía trước.

Phụ cận nơi này đã là phạm vi bên cạnh Lục gia, không có ánh đèn, bóng đêm yên tĩnh, có vẻ hết sức quạnh quẽ.

Cố Từng kéo kín cổ áo, đang định bước chân nhanh hơn, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng lục lạc mơ hồ thanh thúy.

Đối với âm thanh này thật sự quá mức quen thuộc, trong lòng Cố Tùng nhẹ nhảy, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, cư nhiên thật sự thấy được một bóng người mơ hồ.

Bóng người đơn bạc, dựa vào góc tường vẫn không nhúc nhích, an tĩnh đến gần như hoàn toàn dung nhập vào trong bóng đêm.

Trái tim Cố Tùng nháy mắt treo lên, vội vàng nhào qua, đem bóng dáng quen thuộc kia bao bọc trong vòng tay, đang muốn mở miệng, khuôn mặt thanh tú đã từ ngực trong y nâng lên, mặt mày mở ra, mắt đen dâng lên ý cười tràn đầy.

Tiểu thiếu gia của y ngậm ý cười nhìn y, thân thể đã bị gió thổi đến hơi lạnh, giữa trán còn đầy mồ hôi nhỏ tinh mịn, ánh mắt lại bị ánh trăng tẩy đến phá lệ trong trẻo.

Cố Tùng cơ hồ không biết chính mình là nên khẩn trương hay là nên thả lỏng một hơi, ôm cậu bất đắc dĩ cười nhạt, thật cẩn thận mà đem người hoàn toàn hộ ở trong lòng ngực, lòng bàn tay khẽ vuốt lên sống lưng hơi ẩm ướt.

“Thiếu gia như thế nào lại tự mình chạy tới? Có mệt hay không? Tại sao không có người hầu đi theo……”

Cho dù y không ở, Lục gia cũng tuyệt đối sẽ không để tiểu thiếu gia nằm nghỉ một mình lẻ loi, người hầu được điều đến chiếu cố bên người không ít hơn mười người, cư nhiên vẫn để Lục Thanh Thạch tự mình một người trộm chạy ra ngoài.

Còn chạy xa như vậy.

Khoảng cách giữa phòng ngủ và nơi này một chút cũng không tính là gần, lấy trạng huống thân thể hiện tại của Lục Thanh Thạch, có thể đi đến nơi này cũng là một kỳ tích. Nếu không phải nghe thấy tiếng vang của lục lạc, hai người bọn họ nói không chừng liền thật sự sẽ sát vai bỏ lỡ nhau.

“Ta có đếm, đi 50 bước dừng lại nghỉ một phút đồng hồ, một chút cũng không mệt.”

Lục Thanh Thạch hoàn toàn thả lỏng lại, dựa vào trong lòng ngực y, dịu ngoan mà được vỗ về dọc sống lưng, thoải mái đến hơi híp mắt: “Hiện tại mới qua 30 giây……”

Cố Tùng trong lòng vô hạn chua ngọt, hốc mắt nóng nóng, thật cẩn thận ôm cậu lên, hơi đánh giá khoảng cách một chút, cúi đầu ghé vào bên tai Lục Thanh Thạch: “Thiếu gia ủy khuất một đêm, có muốn cùng ta ngủ không?”

Nơi này cách phòng tạm giam còn hơi gần chút, Lục Thanh Thạch không thể cảm lạnh, đi ra một đầu mồ hơi, lại bị gió lạnh thổi chắc chắn rất khó chịu.

Lục Thanh Thạch chỉ tính toán tìm y, tự nhiên ngủ ở chỗ nào cũng không sao cả, tính tình tốt gật gật đầu, nâng cánh tay ôm vai lưng rộng lớn, đem ngực bị thổi trúng lạnh lẽo dựa lên.

Xúc cảm mềm mại nhẹ dán lên, Cố Tùng một tay ôm cậu, cởϊ qυầи áo đem người bao lấy, nhịn không được cúi đầu hôn hôn thái dương cậu: “Thiếu gia tại sao lại chạy ra, có bị người phát hiện không?”

“Sẽ không, ta am hiểu chuyện này nhất.”

Bị khóa lại trong áo khoác của thanh niên người hầu, nhiệt độ ấm áp cuồn cuộn không ngừng từ l*иg ngực rắn chắc xuyên thấu qua, Cố Tùng nện bước ổn định đều đều, như là bị bao vây ở trong sóng biển ôn nhu, bị nhẹ nhàng chậm chạp lay động phập phồng.

Lục Thanh Thạch thích ý mà hơi ngẩng đầu lên, mặc cho môi Cố Tùng ở trên lông mày và lông mi chính mình mềm nhẹ cọ xát, mơ hồ đáp nhẹ một tiếng.

Tuy rằng có tôi tớ thủ vệ, nhưng biệt thự nguyên một tầng đều chuẩn bị để cho cậu nghỉ ngơi thả lỏng, mỗi một phòng đều đả thông thêm một cửa bí mật, che bằng thảm thật dày, sẽ ít có người bước lên đi lại. Những người hầu đó chỉ thủ ở ngoài cánh cửa phòng ngủ, cậu từ cửa bí mật đi ra ngoài, người khác không thể phát hiện được.

Trong đầu hiện lên sự tích năm đó tiểu thiếu gia anh dũng rời nhà trốn đi, Cố Tùng không khỏi cười khẽ ra tiếng, nghiêm túc khen cậu: “Thiếu gia so với lúc trước còn lợi hại hơn, lần này có mang đồ ăn không?”

Y chỉ là mỉm cười trêu ghẹo, nhưng Lục Thanh Thạch thật sự nhắm mắt lại sờ vào trong túi.

Cố Tùng hơi kinh ngạc, tò mò mà mở to đôi mắt, tiểu thiếu gia đã móc ra một viên kẹo quả mơ, đầu ngón tay trắng nõn linh hoạt lột ra giấy gói kẹo, nhéo kẹo chuẩn xác nhét vào trong miệng y.(mình thích để nhéo=))))

Hương vị chua chua ngọt ngọt đảo mắt lan tỏa trong môi răng, trong lòng Cố Tùng mềm ấm, đem gương mặt dán ở bên tóc mai tiểu thiếu gia cọ cọ: “Cảm ơn thiếu gia…… Ăn ngon.”

Lục Thanh Thạch ở trong cần cổ y củng củng, tìm đúng vị trí thoải mái nhất, muốn thu hồi nắm tay lại, lại bị y cầm, mở lòng bàn tay ra bao năm ngón tay vào.

Ở trong gió đêm đi lâu như vậy, ngón tay tiểu thiếu gia cũng đã bị đông đến lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay vẫn như cũ dâng lên một chút ấm áp mỏng manh.

Cố Tùng giúp tay cậu ấm xuống, bước chân nhanh hơn, hướng phòng tạm giam chạy trở về.

Lục Thanh Thạch ở trong lòng ngực y ngủ say, nhưng khi tỉnh lại, đã an an ổn ổn mà nằm ở trên giường của phòng tạm giam.

Đồ dùng trong phòng tạm giam rất đầy đủ, nhưng cũng không có thoải mái như giường ngủ của tiểu thiếu gia. Cố Tùng sợ cậu không quen, cố ý đem nửa người trên của cậu ôm ở trong lòng ngực, một tay che chở chậm rãi vỗ về, Lục Thanh Thạch mở to mắt, liền đối diện với ôn ninh dâng lên trong đáy mắt y.

“Thiếu gia tỉnh? Có phải ngủ không thoải mái hay không?”

Cố Tùng điều chỉnh cánh tay xuống, cúi đầu ôn nhu dò hỏi. Lục Thanh Thạch lắc đầu ngồi dậy, đang muốn mở miệng, ánh mắt bỗng nhiên bị biến cố ngoài cửa sổ hấp dẫn.

Màn đêm thâm trầm như tơ lụa hảo hạng, sáng lên một chút quang mang cực lóa mắt.

Quang điểm rời rạc, yên tĩnh không tiếng động mà tràn ra. Lưu quang vắng vẻ tràn ra, phô bày một bầu trời đầy những điểm sáng nhỏ vụn mờ mịt cuồn cuộn ở trong trời đêm chậm rãi xoay tròn, hình thành một xoáy nước sao trời phảng phất đủ để cắn nuốt hắc ám.

Cố Tùng ngẩng đầu, theo tầm mắt cậu nhìn qua.

Lục Thanh Thạch bỗng nhiên quên mất chính mình muốn nói gì, an tĩnh mà nằm dựa ở trên đầu vai y, nhìn cảnh tượng kỳ ảo chưa bao giờ gặp qua trên bầu trời đêm.

Cánh tay ôm ở sau người chậm rãi buộc chặt, trong l*иg ngực rộng lớn mà kiên cố, tim đập hơi nhanh bỗng nhiên trở nên phá lệ rõ ràng, xuyên thấu qua l*иg ngực kề sát nhau, như là những gợn sóng không tiếng động, đem toàn bộ thân thể cậu đều nhấn chìm vào bên trong đó.

“Đó là nơi ta sinh ra, thiếu gia.”

Cố Tùng bỗng nhiên lên tiếng, tiếng nói thâm trầm nhu hòa vang bên tai tiểu thiếu gia vừa mới thành niên, nhẹ nhàng vang lên, liền mang theo thâm tình cuồn cuộn vô hạn.

“Nó đã biến mất, ở mười ba năm trước…… Vũ nhỏ lớn đã hủy diệt cả vũ trụ, tắt cả hằng tinh, hành tinh cùng vệ tinh, đều biến thành đá vụn, vẫn luôn lơ lửng ở nơi đó.”

Lục Thanh Thạch ngẩng đầu, Cố Tùng đối diện với ánh mắt cậu mỉm cười lên, cúi đầu ở trên môi cậu ấn xuống một cái hôn mềm nhẹ: “Thiếu gia, ta đã từng cách ngươi tới mười ba năm ánh sáng.”

Cách mười ba năm ánh sáng, dị tinh hệ xa xôi đem tất cả bày lên bầu trời đêm.

Vụ nổ mười ba năm trước, khi tin tức lọt vào trong tai mọi người, tất cả đều sớm đã kết thúc phủ đầy bụi.

Nhưng là nơi toàn bộ thế giới của y bắt đầu.

Cố Tùng chậm rãi buộc chặt cánh tay, ý niệm trước sau chiếm cứ đáy lòng kia lần thứ hai trở nên rõ ràng.

Y vốn đã phải chết trong một trận nổ mạnh kia, lại may mắn chạy trốn, một đường lưu lạc đào vong, làm nô ɭệ bị buôn bán đến nơi đây.

Thời đại tinh tế khoa học kỹ thuật phát triển tiến bộ vượt bậc, nhân loại đã có năng lực thông qua tư duy vô hạn xuyên qua không gian cùng thời gian. Tốc độ không hề là vấn đề cần cân nhắc, nhưng vận tốc ánh sáng vĩnh cửu vẫn như cũ trầm mặc mà nhắc nhở lai lịch của y, lại cũng như là đang tuyên cáo một quyết định nào đó.

Lục Quyết Minh không hề nhắc tới chuyện kia, cũng không có nghĩa sẽ không có người tiếp tục suy xét. Nếu có thể bị Cửu hoàng tử trời xui đất khiến đánh gãy, ít nhất đã nói lên rằng kế hoạch này còn đang triển khai, còn có người đang suy xét chuyện này, thậm chí là đang chuẩn bị cho chuyện này.

Nếu kết thúc của y, cũng có thể trở thành bắt đầu mới cho thiếu gia của y ……

Những giọt nước ướt nóng dừng ở trên tay y, ngực Cố Tùng nhẹ nhảy dựng, thoáng kéo ra khoảng cách.

Thiếu gia của y đang an tĩnh mà nhìn y, ngực nhẹ nhàng chậm chạp phập phồng, hơi nước từ hốc mắt không tiếng động ngưng tụ, từng viên lớn mà nhỏ giọt rơi xuống.

“Khóc cái gì, thiếu gia, nơi này mới là nhà của ta a……”

Cố Tùng kéo khóe miệng lên, giơ tay đi giúp cậu lau nước mắt, lại bị Lục Thanh Thạch cầm lấy cái tay kia, dùng sức nắm chặt ở lòng bàn tay: “Ta có thể khỏe lên…… Ngươi nếu dám xằng bậy, ta sẽ sinh khí, sẽ thực tức giận.”

Lục Đăng nhìn y, hô hấp càng gấp gáp.

Cậu có biện pháp khỏe lên, chỉ là cần phải chờ tới khi thành niên mới có thể dùng. Các huynh trưởng đều sớm từ bỏ ý niệm này, chỉ có phụ thân vẫn như cũ không chịu buông, cậu đương nhiên là có biện pháp giải quyết tất cả những chuyện này, thậm chí ngay cả điểm kinh nghiệm để mua thế giới đều đã kêu hệ thống chuẩn bị tốt, nhưng chỉ sợ bản thân Cố Tùng cũng có cùng suy nghĩ.

Một câu nói được không đầu không đuôi, Cố Tùng lại đảo mắt nghe hiểu ý cậu chính là gì, trong lòng nháy mắt dâng lên nồng đậm chột dạ, theo bản năng lên tiếng: “Thiếu gia ——”

Chỉ mới kịp gọi một tiếng, Lục Thanh Thạch đã một ngụm cắn lên thịt trên đầu vai y.

Tiểu thiếu gia sức lực cũng không lớn, lại cắn đến cực kỳ dùng sức, thân hình cũng đã run rẩy. Cơn ho khan từ trong cổ họng tràn ra, lại vô luận như thế nào cũng không chịu nhả ra, chỉ là im lặng không lên tiếng mà cắn y, sống lưng gầy ốm căng chặt đến ẩn ẩn co rút.

Cố Tùng sợ sẽ almf bị thương cậu, không dám động đậy, chỉ có thể dùng một cái tay khác đem cậu ôm chặt, vô thố lại cẩn thận vỗ về: “Thiếu gia, đừng có gấp, đừng để chính mình bị thương——cậu không thể quá kích động, nghe lời, ta không suy nghĩ vớ vẩn, không bao giờ…… Thanh Thạch ——”

Y lần đầu kêu ra tên Lục Thanh Thạch, môi răng đều không khỏi nhẹ nhàng run lập cập, như là niệm ra ma chú kỳ dị nào đó, đau đớn bén nhọn trên đầu vai dừng lại, chậm rãi buông ra.

Lục Thanh Thạch kiệt lực mà ngã vào cánh tay y, ngực dồn dập phập phồng, tim đập xuyên thấu qua cổ tay tái nhợt hung hăng truyền vào lòng bàn tay Cố Tùng, quang mang trong mắt đen chuyển thành ảm đạm, thế nhưng trong chớp mắt làm y nhớ tới một mảnh trời sao tĩnh mịch mênh mang kia.

Cố Tùng hung hăng rùng mình một cái, hoàn toàn kéo về tinh thần, chợt sinh ra hối hận vô biên.

Là y đem sự tình nghĩ đến quá đơn giản.

Y chỉ nghĩ thiếu gia của y không nên chỉ đi vài bước liền không thể không dừng lại nghỉ tạm, không nên không có biện pháp được tùy ý chơi đùa đùa giỡn như nam hài tử bình thường. Y nghĩ đem thân thể của mình cho thiếu gia là được rồi, trình độ y học trong thời đại tinh tế đã vô cùng phát đạt, có biện pháp đem thân thể y biến thành bộ dáng của Lục Thanh Thạch, thậm chí có biện pháp đem những ký ức này đó từ trong đầu Lục Thanh Thạch rút ra phong ấn, chỉ để lại hình ảnh mơ hồ, như là một giấc mộng dài không biết khi nào kết thúc.

Y cho rằng chỉ cần như vậy liền được rồi.

Y đã quên thời điểm thiếu gia của y ở trong lòng ngực y ngủ, ý cười bên môi có bao nhiêu xinh đẹp.

Ngoài cửa truyền đến động tĩnh rất nhỏ, như là có thứ gì va chạm vào khung cửa, ngay sau đó truyền đến tiếng kêu rên cùng trầm vang đặc thù khi vật lộn. Cố Tùng trong lòng căng thẳng, đứng dậy phòng bị, cổ tay áo bị đầu ngón tay Lục Thanh Thạch xoắn lấy, động tác không khỏi hơi dừng lại, trong lòng sợ hãi bỗng xẹt qua tia sáng.

Ý thức của y bỗng nhiên hiểu được thiếu gia của y vì cái gì thà rằng kéo thân thể như vậy, cũng một hai phải suốt đêm chạy tới.

Y thời thời khắc khắc đều bồi thiếu gia của y, đây là cơ hội duy nhất có thể đơn độc cùng y nói chuyện, Cửu hoàng tử mới vừa mạo hiểm đem tất cả tiết lộ cho y, thậm chí không cần giải thích quá nhiều, y vẫn có thể lý giải cùng phối hợp an bài tất cả quá trình……

Lục Phương Hải tính tình ngay ngắn, rất có thể căn bản không biết chuyện này, cho nên mới sẽ cho rằng đây là bảo hộ đối với y. Lục Quyết Minh cùng Lục Nam Tinh cư nhiên trước mặt mọi người đánh nhau, mười mấy huynh đệ cũng trộn lẫn vào, còn phối hợp chủ động chịu trói bị nhốt vào, hiện tại xem ra, chỉ có thể là vì ngăn cản khả năng những tên đó trở về tìm người.

Vô luận trên mặt có bao nhiêu không tình nguyện, các huynh trưởng của Lục Thanh Thạch lại vẫn như cũ đều đang dùng phương thức của chính mình, mạo hiểm bị phụ thân trừng phạt thậm chí nguy hiểm bị hoàng thất nhằm vào, trầm mặc mà giúp đỡ y.

Cũng chỉ là vì làm cho em trai nhỏ của bọn họ cao hứng.

Bỗng nhiên vì ý niệm chính mình đã từng nảy sinh mà cảm thấy không chỗ dung thân, Cố Tùng hô hấp nhẹ chuyển, ở trong hơi nước mơ hồ cúi đầu, đem cái trán để ở trên cái trán lạnh lẽo của thiếu gia.

Một bàn tay khẽ chạm lêи đỉиɦ đầu y, như là ánh trăng yên lặng mềm nhẹ bao phủ, sợ bừng tỉnh bầu trời sao đang ngủ say mộng đẹp.

Cố Tùng run lên, hoảng hốt ngẩng đầu, cái tay kia đã như bị giật mình mà rút trở về.

Tiểu thiếu gia hốc mắt đỏ bừng, nước mắt còn treo ở trên lông mi dày, đầy mặt căng chặt lãnh ngạnh không cao hứng, muốn mở miệng lại đã bị tiếng khụt khịt đánh đến đứt quãng.

“Phải hôn mười lần…… Mới có thể khỏe lên.”

Ngọt ngào cùng chua xót tràn đầy ngực, Cố Tùng tận lực chớp đi sương mù dưới đáy mắt, cúi đầu mỉm cười, cúi người quý trọng mà hôn lên cánh môi nhạt màu.

Âm thanh khoá cửa cùm cụp một tiếng vang lên, cổng phòng tạm giam nặng nề bỗng nhiên bị một phen đẩy ra, Lục Nam Tinh bước nhanh đi vào: “Cố Tùng! Ngươi chạy trước mau, sau này sẽ cùng ngươi giải thích ——”

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Nam Tinh:……

Lục Nam Tinh: Hảo không cần giải thích ngươi ngồi ở chỗ này buông đệ đệ ta ra ta ấn ấn chân cho ngươi ─=≡Σ((メ▼ 皿▼)8<╰ひ╯

# Mười hai ca ca #

# Ngoài cửa #

# Nên hiểu chuyện một chút #

Vụ nổ mạnh ngoài vũ trụ cách mười ba năm ánh sáng, sự tiêu vong của nó đã được đoán trước, là từ khi thế giới này bắt đầu liền vẫn luôn muốn viết vào, rốt cuộc có cơ hội viết ra tới lạp.