Quá đột nhiên.
Tiểu gia hỏa nhân loại dám giả mạo là thế hệ con cháu của y không biết có siêu năng lực gì, động tác rõ ràng không nhanh, cư nhiên lại khiến y nhất thời không thể né tránh.
Tuy rằng không có nhiệt độ cơ thể, lại không phải không có cảm giác, ngược lại vì càng trở nên mẫn cảm với sự biến hóa của nhiệt độ. Cánh môi mát lạnh nhu nhuận dán lên, thân thể Cố Đình ẩn ẩn phát lực, đồng tử màu đen hơi co lại, thế nhưng nhất thời muốn sinh ra ý niệm ngừng thở.
Nhưng rốt cuộc y vẫn không có hô hấp cùng nhịp tim —— Lục Hoài Diệp tựa hồ cũng ý thức được điểm này, gắt gao hôn môi y, hơi thở chậm rãi mà chuyên chú, như là muốn chính hơi thở của mình đều truyền hết cho y.
Dòng khí mang theo hơi thở tươi mát bị rót nhập ngực phổi, quang mang gần như cố chấp trong cặp mắt kia khiến tinh thần Cố Đình nhoáng lên, ý niệm quá mức mãnh liệt không tiếng động xuyên vào trong lòng truyền lại, một chút ký ức hoàn toàn mơ hồ khó phân biệt rót nhập vào óc.
Cố Đình giật mình nhìn cậu, ngực bỗng nhiên hung hăng tê rần.
Không thể làm như vậy với cậu.
Ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm cái ý niệm này được dựng lên từ gì, nhưng trước khi Cố Đình lấy lại tinh thần, vai của thanh niên trước mặt đã bị cánh tay y đè ở trên sô pha.
Lục Hoài Diệp không có chống cự, bị y đè cứng ngắc. Quang mang đen trong mắt vẫn mờ mịt, có chút dồn dập thở hổn hển, tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn thoát ra từ trong ám chỉ của y.
Cố Đình di chuyển ánh mắt, khó được nôn nóng mà nhăn lại đỉnh mày.
Y ám chỉ chỉ có thể dẫn ra ý niệm mà người đối diện giấu ở đáy lòng, bổn ý chỉ là muốn thử xem trình độ tinh thần lực của tiểu gia hỏa nhân loại dán giả mạo thế hệ con cháu của mình, thuận tiện nhìn xem đối phương đến tột cùng biết được bao nhiêu. Chờ khi nghi vấn đều biết rõ ràng, sau đó liền tính toán tùy tiện ám chỉ, khiến người nên đi nơi nào liền đi nơi nào.
Biến cố hiện tại, lại bỗng nhiên khiến y nổi lên hoài nghi có phải y đã lâu lắm không sử dụng năng lực hay không, thế cho nên vô ý đem ám chỉ hạ sai mất.
……
Ánh mắt đối phương dịch đi, tinh thần Lục Đăng bỗng nhiên nhẹ chấn động, từ trong ảo giác nửa thật nửa ảo thoát ra.
Bên tai vù vù, âm thanh máy móc đã vô cùng đau khổ mà kêu gọi nửa ngày ở trong đầu.
Nhìn hệ thống đã lột tỏi chất thành hai ngọn núi, Lục Đăng cứng họng mà giật nhẹ khóe môi, trấn an lại hệ thống đã muốn đi lấy tiểu kim khố(*) mua giá chữ thập bằng bạc, tầm mắt rơi xuống, chậm rãi điều chỉnh nỗi lòng.
*Tiểu kim khố: không gian nhỏ dùng để tiền á.
Dưới sự an ủi của ký chủ, hệ thống rốt cuộc khôi phục bình tĩnh, nhớ tới thân phận của đối phương, đảo mắt lại lo lắng sốt ruột: “Ký chủ cùng mục tiêu mới lần đầu tiên gặp mặt, đã hôn có phải quá chủ động hay không? Có cần ta đánh tan ký ức của y không —— nghe nói sau khi mạnh mẽ giật điện, một đoạn ký ức trước khi ngất xỉu sẽ biến mất……”
Lục Đăng bất đắc dĩ cười nhạt: “Không quan hệ, không cần.”
Kia không riêng gì cái hôn môi này.
Cố Đình là một tồn tại.
Tuy rằng không có hô hấp, không có tim đập, nhưng vẫn cứ hảo hảo tồn tại.
Sau khi suy nghĩ bị ảnh hưởng liền xoay chuyển đặc biệt thong thả, Lục Đăng ôn tồn xin miễn đề nghị tri kỷ của hệ thống, nhìn phía mặt nghiêng tựa hồ có vẻ tâm sự nặng nề của Cố Đình.
Còn chưa kịp sinh ra ý niệm mới, bàn tay thấm lạnh đã xoa lên bên gáy cậu.
Cái tay kia tái nhợt thon dài, có vẻ ưu nhã mười phần, lại lộ ra lực lượng dị thường cường đại, dễ dàng là có thể niết một hòn đá rắn chắc đến vỡ nát.
Bộ vị yếu ớt nhất không hề giữ lại mà bày ra, Lục Đăng lại không cảm thấy sợ hãi, chỉ là ngẩng đầu, đối diện với cặp đồng tử sâu thẫm kia.
“Nói một câu, nói chuyện ta nghe một chút.”
Trên tay Cố Đình không có thêm nữa nửa điểm lực đạo, chỉ là phủ lấy cổ họng cậu, nhẹ giọng mở miệng, trong thanh tuyến trầm thấp ẩn ẩn lộ ra bất an không thể giải thích.
Y vẫn nhớ rõ chút gì đó.
Khóe môi Lục Đăng nhảy dựng, hốc mắt bỗng nhiên ẩn ẩn chua xót, giữ chặt tay y: “Ta không có việc gì.”
Nỗi lòng cuồn cuộn, âm thanh cậu cũng theo đó trong chớp mắt trở nên hơi nghẹn ngào.
Nhạy bén mà cảm thấy được một tia khác thường kia, thần sắc Cố Đình rõ ràng càng thêm sầu lo, nhíu chặt mi suy tư một lát, lòng bàn tay ngưng tụ chút quang mang màu xanh, đem một viên thuốc viên tản ra mùi hương thanh mát của bạc hà uy đến bên môi cậu.
“Há mồm.”
Lục Đăng nghe lời há mồm, bị y uy viên dược kia vào, hơi thở mát lạnh đảo mắt chảy qua cổ họng, hốc mắt ngược lại càng nóng hơn.
Trong thế giới đầu tiên, chính mình từng ở trong sơn động giúp y hộ hấp nhân tạo một hơi, lại lộng hỏng giọng nói. Loại dược này khi đó cũng ăn qua, tuy rằng khó có thể trị tận gốc, lại ít nhiều vẫn có chút hiệu quả.
Cố Đình rõ ràng không nên biết những việc này, lại còn vì cậu lưu trữ những loại dược đó.
Trước nay luôn không chỉ có một người là cậu nhớ rõ.
Nhìn thấy Lục Hoài Diệp nuốt dược vào, đáy lòng Cố Đình vô cớ nôn nóng rốt cuộc mới dần dần bình phục, thần sắc hơi hòa hoãn, nâng cằm cậu lên.
Nhìn hốc mắt ửng đỏ của tiểu gia hỏa nhân loại, lo sợ do khí thế mình vừa rồi quá mức hung thần, ngữ khí của tổ tiên thuần huyết trúc trắc mềm mại xuống, vụng về ý đồ hống cậu: “Không có độc, đối với giọng nói tốt……”
“Giọng nói của ta rất tốt, tất cả đều tốt.”
Rõ ràng biết đối phương hiện tại đại khái chỉ là còn sót lại chút số liệu lúc đó quá mức khắc sâu, Lục Đăng vẫn như cũ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn y, gằn từng chữ một mà mở miệng bảo đảm.
Nghe được âm thanh cậu vẫn lưu loát thanh nhuận, khóe môi Cố Đình bất giác hơi cong, thần sắc ẩn ẩn nhu hòa, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc cậu.
Xúc cảm mềm mại dán ở lòng bàn tay, dường như ngoài ý muốn có thể giải quyết áp lực.
Không có thể nhịn được lại xoa nhiều hai cái, Cố Đình thu hồi suy nghĩ, một lần nữa ra vẻ trưởng bối tôn nghiêm, nghiêm túc lên mặt dạy dỗ: “Hôn môi không phải lễ tiết khi gặp mặt, về sau đi ra ngoài, không thể loạn dùng.”
Hốc mắt sáp ý rút đi, lục đèn mặt mày một loan, nhịn xuống cơ hồ chảy ra ý cười, nghe lời gật gật đầu.
Cố Đình ho nhẹ một tiếng, di chuyển ánh mắt.
Bên ngoài còn đang mưa, lại không thể cứ như thế tiễn người đi.
Khóe môi không dấu vết mà kéo lên, Cố Đình đứng dậy, thả chậm lực đạo vỗ vỗ vai cậu: “Không còn sớm, ta mang ngươi đi nghỉ ngơi.”
Quỷ hút máu thời đại mới là không ngủ quan tài, y cố ý định chế một chiếc giường hiện đại được sản xuất theo công nghệ khoa học kỹ thuật tự động điều chỉnh nhiệt độ thân thể còn có thể mát xa, tuy rằng ít có nhu cầu ngủ, nhưng cũng thường xuyên khi tâm huyết dâng trào sẽ đi lên nằm một chút.
Thân thể nhân loại cho dù đã được cường hóa, cũng vẫn như cũ so với huyết tộc mẫn cảm yếu ớt hơn. Tiểu gia hỏa mắc mưa, lại bị kinh hách, hẳn là phải hảo hảo nghỉ ngơi một đêm.
Chính mình không cần nghỉ ngơi, không ngại trước cứ đem phòng nhường cho cậu.
Nói không nên lời đến tột cùng có phải đã bị cái hôn kia mê hoặc hay không, Cố Đình một đường trầm ngâm, dẫn Lục Đăng tới phòng mình. Giúp cậu mở đèn, đơn giản giới thiệu vị trí của phòng tắm, lại tìm một bộ quần áo chưa từng mặc qua để đó, mới rốt cuộc đứng dậy rời đi.
Sau khi rời đi, y cũng không có lập tức trở lại thư phòng, mà là thoáng hiện xuất ở trong chuồng ngựa bên ngoài biệt thự.
Phong đăng lay động(*), Cố Đình ở trong mưa phùn lất phất hơi hơi cúi người, đối diện đôi mắt của một con ngựa trong đó.
Sau một lát, con tuấn mã dùng để hỗ trợ cho việc chụp ảnh kia bỗng nhiên ngưỡng cổ hí dài, một đầu tránh thoát dây cương, cao hứng phấn chấn mà đạp một chân, rải cao bốn vó nhảy vào trong mưa.
……
Ám chỉ không có sai.
Không có bỗng nhiên bị con ngựa kia hôn lên, sau một lúc lâu đề phòng đồng tử của tổ tiên thuần huyết càng thêm thâm thúy. Chân sau đứng ở trong mưa, nhìn phương hướng tuấn mã hoàn toàn đi vào đêm mưa, lâm vào trầm tư.
Ngày mai vào thời điểm dạy dỗ, cần phải đem nội quy “Nghiêm cấm tùy ý hôn môi người khác” này cường điệu thêm một lần.
*
Lục Đăng đem chính mình rửa sạch sẽ, thay vào quần áo lớn hơn hai size, tháo xuống mỹ đồng, thử ở trên giường nằm xuống.
Trong phòng thực an tĩnh, ánh đèn là màu vàng nhạt ấm cúng, giường nằm lên cũng thực thoải mái. Thân thể thả lỏng mà hãm đi xuống, không lạnh cũng không nóng, thân thể mỏi mệt do mới vừa xuyên qua thế giới rất nhanh được đến toàn diện mát xa tu chỉnh.
Lục Đăng ở trên giường trở mình, thoải mái dễ chịu mà nằm một trận, chờ đến mỏi mệt hoàn toàn bị đánh tan, mới ôm thảm đứng dậy xuống giường.
Hệ thống đã chuẩn bị ngủ đông, bị động tác của cậu làm bừng tỉnh: “Ký chủ có việc sao?”
Nếu là đặc công, nói không chừng liền phải suốt đêm tra xét biệt thự của mục tiêu. Hệ thống lập tức chấn tỉnh tinh thần, đang định phối hợp giải quyết máy theo dõi, Lục Đăng đã lắc đầu: “Không có chính sự gì, chờ thời liền được.”
Huyết tộc không cần giấc ngủ, y cố ý đem cậu đưa tới phòng ngủ, nói không chừng là Cố Đình là đang khảo nghiệm thân phận của cậu.
Không phải là không có người bồi liền ngủ không được. Lục Đăng nhẹ nhàng ngáp một cái, xoa đôi mắt tìm được dép lê, không có kinh động hệ thống, dựa theo vị trí vị trí hiện tại của mục tiêu tìm qua.
Cửa thư phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Cửa gỗ cổ xưa cọ lên sàn nhà, bản lề phát ra âm thanh kẽo kẹt hơi hiện chút bén nhọn.
Cố Đình đang thất thần xử lí ban ngày ảnh chụp, theo tiếng quay đầu lại, trông thấy đầu tiểu gia hỏa nhân loại từ cửa thăm dò tiến vào, ánh mắt hòa hoãn xuống dưới: “Ngủ không được?”
“Ta không mệt.”
Ngày đầu tiên còn chưa có qua, Lục Đăng thủ vững chính mình thân phận ngụy trang huyết tộc hiện nay của mình, lắc lắc đầu, ôm thảm đi đến bên cạnh y.
Cố Đình hơi hơi nhướng mày, hóa ra lực lượng đem ghế sô pha đơn mình đang dựa biến ra thêm một cái, ngầm đồng ý cậu ngồi lại đây, giơ tay hơi chuyển qua màn hình: “Có thể dùng hay không?”
Thế giới này trình độ khoa học kỹ thuật dưới sự tồn tại của dị năng phát triển đến cũng không cân đối, bởi vì nhân loại không ngừng tăng lên tinh thần lực, điện tử khoa học kỹ thuật không còn là nhu yếu phẩm, tốc độ phát triển ngược lại chậm lại, vẫn như cũ dừng lại ở giai đoạn trí não.
Lục Đăng làm ổ ở bên cạnh y, chỉ ở trong đầu thoáng qua một lần thuyết minh, đã đại khái có nắm chắc, nhẹ nhàng gật đầu.
Cố Đình lấy ra một trí não dự phòng, đang định giúp cậu mang lên, ánh mắt rơi xuống, trong mắt lại lộ ra một chút phì cười.
Tiểu gia hỏa mặc quần áo của mình, cổ tay áo đều đã đem toàn bộ tay che khuất, cổ áo cũng lớn đến chỉ có thể miễn cưỡng để thả xuống dưới. Nhưng đang ở nhà thì có thể tùy ý chút, mặc như vậy đi ra ngoài không thể nghi ngờ là không được.
Xem ra cần phải giúp cậu mua thêm vài bộ quần áo.
Đã không sai biệt lắm đã quên ước nguyện ban đầu hỏi xong liền thả người của mình ban đầu, Cố Đình một bên suy nghĩ kiểu dáng thích hợp với Lục Hoài Diệp, một bên cúi đầu cúi người, kiên nhẫn mà giúp cậu đem cổ tay áo từng chút cuốn lên cao.
Làn da của thanh niên nhân loại tuy rằng trắng nõn, lại không giống huyết tộc tái nhợt đến lạnh băng. Cổ tay áo vãn lên, xẹt qua xương cổ tay, liền lộ ra đường cong cánh tay mềm dẻo lưu sướиɠ.
Ấn kinh nghiệm trường kỳ tác nghiệp của y, đường cong cơ bắp như vậy là ở dưới sự rèn luyện trường kỳ lực lượng áp bách ra tới, tuy rằng cũng không phồng lên thấy rõ, nhưng không kém hơn so với bộ phận dị năng giả lực lượng đã cường hóa.
Xuất thân là người của đặc cần cục, có tố chất thân thể như vậy cũng không ngoài ý muốn.
Cố Đình cẩn thận mà vươn tay, thử nắm lấy, thoáng dụng lực, lại không có cảm nhận được lực đạo phản kháng đáp trả mạnh mẽ.
Tầm mắt theo cánh tay di chuyển lên, đối diện với ánh sáng từ đôi mắt đen hơi hiện nghi hoặc nhu nhuận, động tác Cố Đình hơi dừng, cứng họng mà giật nhẹ khóe môi, buông tay giúp cậu đem một bên cổ tay áo khác cũng săn lên tốt, đem trí não đeo lên.
Mới ngày đầu tiên, cư nhiên liền cả mỹ đồng cũng không đeo.
Tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng cái tiểu gia hỏa nhân loại này không thèm phân chút dụng tâm nào che dấu, tựa hồ một chút cũng không biết sợ hãi đề phòng y.
Thậm chí còn hôn y.
Đùi bị ngựa đá còn ẩn ẩn đau đớn, vẫn như cũ không biết rõ chính mình khi đó đến tột cùng là hạ xuống cái ám chỉ gì, thuần huyết tổ tiên cũng chỉ có thể đem chuyện này quy tội cho chính mình đại khái là lâu quá không sử dụng lực lượng, nên hiệu quả xuất hiện chút lệch lạc ngoài ý muốn.
Nếu có thể lại lệch lạc thêm một lần……
Đem suy nghĩ đã nhanh tán đi đến thái quá kéo lại, Cố Đình thu liễm tinh thần, một bên làm việc, một bên cùng cậu giảng giải thói quen cùng kỹ xảo tân trang khi chụp ảnh.
Y một câu được một câu không mà giảng, Lục Hoài Diệp liền làm ổ ở bên cạnh y, ôm thảm ngẫu nhiên ứng tiếng, không khí cư nhiên cũng ngoài ý muốn một chút cũng không nhàm chán.
Tỉnh lại đã lẻ loi nằm trong quan tài ở nghĩa địa công cộng, ngay sau khi lực lượng thức tỉnh đã bị hạ lệnh cấm giao tiếp, biệt thự thanh tịnh đến ngay cả chuột cũng tìm không thấy. Trừ bỏ đồng nghiệp công tác là nhân loại ngẫu nhiên lui tới, vẫn là lần đầu có người bồi ở bên người.
Cố Đình dần dần sinh ra hứng thú, nói được cũng càng nghiêm túc, đang định thân thủ tự mình chụp thử cho cậu xem, liền hỏi mấy câu, mới phát giác bên cạnh sớm đã không có đáp lại.
Tổng không phải là bị chính mình giảng tới hóa đá chứ.
Cố Đình nhíu nhíu mày, muốn xem tình hình cậu, mới xoay người, cánh tay bỗng nhiên trầm xuống.
Thân thể nguyên bản chỉ là hơi dựa y bỗng nhiên không hề phòng bị mà tiến sát trong lòng ngực, bị y theo bản năng giơ cánh tay chụp tới, vững chắc ôm đầy cõi lòng.
Ấm hồ hồ.
Xúc cảm mềm ấm nhu hòa chân thật mà phủ ở cánh tay, tiểu gia hỏa nhân loại kiên trì tự xưng là thế hệ con cháu của y sớm đã ôm thảm ngủ say.
Mặt mày thanh tú giãn ra, đại khái là do độ ấm trong phòng chỉnh đến hơi cao, bên má Lục Hoài Diệp lộ ra chút hồng hào khỏe mạnh, hô hấp thanh thiển đều đặn, gối lên khủy tay y ngủ đến trời sụp cũng không biết.
Cố Đình nhịn không được giơ tay chạm chạm chóp mũi cậu, nhìn thấy tiểu gia hỏa trong lòng ngực không có phản ứng, lại nhẹ nhàng đi chọc gương mặt cậu, khóe môi bất tri bất giác nhếch lên độ cung nhu hòa.
Còn nói không mệt.
Kỳ thật cũng không nhất định phải giả dạng thành tiểu quỷ hút máu. Liền tính dù không phải thế hệ con cháu của y, chính mình vừa lúc thiếu một trợ thủ biết mỹ thuật, lại thiếu một người làm vườn, nên không phải không thể lưu lại.
Lưu lại liền tốt.
Tựa hồ là bỗng nhiên nghĩ thông suốt chuyện rối rắm đã lâu, ngực bỗng nhiên nhẹ nhõm vui vẻ vừa lòng. Cố Đình giơ cánh tay, mới lạ mà ôm lấy người đang khẽ tựa vào trong lòng ngực mình, tiếp tục thất thần chỉnh sửa hình.
Tuy rằng chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, nhưng đại bộ phận tinh lực của Cố Đình, lại vẫn như cũ nhịn không được đặt ở mái tóc ngắn mềm mại của tiểu gia hỏa nhân loại, còn cúi đầu thử xem xét các phản ứng của cậu khi ngủ.
Nghiêm trọng ảnh hưởng đến hiệu suất công tác.
Ban đêm qua đi hơn phân nửa, nhìn còn công tác chi chít còn dư lại chưa hoàn thành thập phần nhiều, Cố Đình vô cùng đau đớn mà khắc sâu nghĩ lại.
Trước khi kịp reo vang hai tiếng báo hiệu đã rạng sáng, chiếc đồng hồ treo tường cổ đã bị lực lượng kỳ quái đúng lúc tắt âm. Cố Đình thở phào nhẹ nhõm, buông tay đang che hai lỗ tai của Lục Hoài Diệp, giúp cậu đem tóc mái ở bên má nhét sau tai, đầu ngón tay lại xẹt qua cần cổ, động tác bỗng nhiên hơi tạm dừng.
Y sờ đến mạch đập xa lạ đều đặn.
Dưới đầu ngón tay là động mạch nhẹ nhàng nhảy lên, cơ hồ có thể tưởng tượng đến cảnh tượng máu ào ạt trào dâng ra ngoài.
Hơi thở mỹ vị mê người dâng lên, khát vọng chưa bao giờ nếm thử qua được phóng thích đang trêu chọc y, trong cổ họng ẩn ẩn phát khàn.
Đặc cần cục cấm huyết tộc tiếp xúc nhân loại, là đạo lý cần thiết phải tuân thủ.
Nhân loại là đồ ăn của huyết tộc, hơn nữa cơ hồ là món ăn duy nhất, vô luận dù bất cứ khi nào, đây đều là sự thật không thể cãi lại hay phủ nhận.
Cố Đình chậm rãi vỗ về động mạch ở cần cổ cậu, trong cái chớp mắt quang mang bén nhọn hiện lên trong đầu, rồi lại lập tức bị y áp chế đi xuống, từ bên cạnh lấy ra một mảnh thuần huyết phao đằng phiến(*), không kịp xả nước, dứt khoát lập tức nét ở dưới lưỡi.
Vì bảo đảm ích lợi của huyết tộc, đặc cần cục cũng nghiên cứu phát minh một loạt chế phẩm máu thay thế, hương vị tạm được, có thể cung cấp lực lượng nhưng ít ỏi. Thời điểm thật sự cần lực lượng, đại bộ phận huyết tộc vẫn sẽ lựa chọn tìm cái tế đàn, thông qua cầu nguyện để thu hoạch lực lượng của tổ tiên bang tặng.
Tế đàn cách nơi này hơi xa, muốn đi phải ngồi thuyền huyền phù đường dài, y từ trước đến nay không thấy đồ vật kia, đã thật lâu cũng chưa đi cầu nguyện qua.
Phải mau chóng tìm thời gian đi một chuyến mới được.
Thời điểm thiếu hụt lực lượng, cảm giác đói khát liền càng khó dễ xem nhẹ, huống chi là ở đêm khuya khi huyết tộc phải hoạt động nhiều nhất.
Ôm tiểu gia hỏa nhân loại đang ngủ ngon lành, Cố Đình thở sâu, đang chuẩn bị tiếp tục công tác, dạ dày lại bỗng nhiên vừa khéo trống rỗng, phát ra âm thanh lộc cộc rất nhỏ.
……
Liền chạm vào một chút.
Không cắn.
Ở trong lòng hạ cho mình điểm mấu chốt tuyệt đối, Cố Đình cúi đầu, đôi môi mân mê tới gần cần cổ của nhân loại trong lòng ngực, thử đυ.ng vào, nhẹ nhàng cọ xát.
Mùi hương thơm ngọt cực kỳ mê người rót nhập vào mũi, vốn đã đói đến càng thêm muốn mệnh, cái bụng trống rỗng lại giống như là nhận được an ủi từ cái đυ.ng chạm đơn giản như vậy, ngược lại tạm bị trấn an xuống, cảm giác đói mãnh liệt thình lình xảy ra cũng đi theo nhạt dần.
Nguyên lai như vậy cũng dùng được.
Cố Đình chôn ở cần cổ cậu, ánh mắt hơi sáng.
Trưởng bối y không sai biệt lắm đều hóa thành đá, trừ bỏ bộ phận truyền thừa, kỳ thật không có chịu qua sự dạy dỗ của trưởng bối trong tộc, lại bởi vì bối phận quá cao, đồng loại cũng đều đối hắn kính nhi viễn chi(*). Thật muốn luận đối huyết tộc hiểu biết, đặc cần cục đại khái còn so với hắn hiểu biết đến toàn diện chút.
Nói không chừng tiểu gia hỏa đi lên liền thân hắn, chính là bởi vì hiện tại huyết tộc đều là như vậy hấp thu lực lượng.
Thế chính mình tìm được rồi cái hoàn toàn nói được thông giải thích, cố đình thực tủy biết vị, đơn giản tạm thời đem công tác buông, giơ tay vung lên lực lượng hóa ra, sô pha bình phô thành hơi to rộng đơn người giường, ôm lấy trong lòng ngực nhân loại nằm xuống đi.
Từ cuộn tư thế bị nhẹ nhàng phóng bình, lục hoài diệp vẫn như cũ ngủ ngon lành, bản năng giơ tay ôm hắn cần cổ, dựa đi lên nhẹ nhàng cọ cọ.
Cố đình bị cọ đến cảm thấy mỹ mãn, đem cậu ôm ở trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về sống lưng. Chờ đến khi Lục Hoài Diệp chậm rãi thả lỏng lại, rốt cuộc mới cẩn thận mà dựa qua, lại ở trên trán cậu hôn hôn.
Không biết sao, trong lòng liền theo đó đầy thêm một chút.
Nhất định cũng dùng được.
Tuy rằng không cảm nhận được lực lượng tăng lên, nhưng tốc độ lực lượng thu vào khi ăn vốn dĩ đã chậm, chỉ có thể tích tiểu thành đại.
Cố đình không chú ý chuyện đó nữa, xoay người đem hắn hợp lại tại thân hạ, từng cái cúi đầu tự đắc này nhạc mà thân hắn, khóe môi càng chọn càng cong, đồng tử dần dần mạn khai thuần ấm màu rượu đỏ.
Trong lòng ngực thân thể bỗng nhiên nhẹ động, hệ thống trước từ chờ thời tỉnh lại.