Một khóa học xong liền để lại lượng bài tập dành cho cả học kỳ, một lần còn được, cứ thế mãi không thể nghi ngờ là ăn không tiêu.
Cố trợ giảng trầm tư suốt hai ngày, vào lúc chạng vạng cuối tuần rốt cuộc hạ quyết tâm, lấy nguyên liệu làm kem trân quý của mình ra, đi thẳng đến văn phòng Lục Kinh Mặc.
Z đại sẽ chỉ định một phòng thí nghiệm tân tiến nhất ưu tiên cho vị giáo sư ưu tú được mời về, hiện vẫn đang tuyển dụng trợ thủ thực nghiệm có đủ trình độ. Hiện tại chỉ có một mình Lục Kinh Mặc ở phòng thí nghiệm, thời tiết mấy ngày gần đây càng ngày càng nóng, đúng là thời cơ rất tốt để làm kem.
“Như vậy là đến nơi sao?”
Nghe nói phải làm kem, lục kinh mặc cố ý mang theo nguyên bộ cực nóng tiêu độc quá mới tinh dụng cụ, đi theo cố xuyên bách phía sau, ở cốc chịu nóng hứng thú bừng bừng mà hỗ trợ giảo bơ.
“Đúng vậy, đã được rồi.”
Cố Xuyên Bách gật gật đầu, nhìn giáo sư trẻ tuổi bên cạnh, bất giác lộ ra chút ý cười.
Áo blouse trắng cơ hồ lớn hơn người Lục Kinh Mặc nửa size, quy quy củ củ mặc ở trên người, cổ áo đều được gấp lên bằng phẳng, phân nửa bàn tay bị cổ tay áo che lại, cơ hồ không thể phân biệt được cổ áo hay bàn tay của cậu là trắng hơn.
Như vậy thoạt nhìn, thật sự không có một chút uy phong nào của giáo sư.
Chờ đến trước khi thực nghiệm bắt đầu, nhất định phải mua cho Lục Kinh Mặc lại lãnh một bộ blouse trắng vừa người mới được.
Lục Kinh Mặc không biết những gì y đang tính toán, hơi ngưỡng đầu nhìn y, nhấc tay cầm cốc chịu nóng.
Đối diện với ánh mắt cậu, Cố Xuyên Bách cười cười, tiếp nhận cốc chịu nóng bỏ thêm chút tinh dầu hương thảo, cầm cổ tay cậu, cẩn thận giúp cậu đeo tốt bao tay cách nhiệt: “Muốn khuấy ni tơ lỏng, tổn thương do giá rét*.”
*Ni tơ lỏng dùng làm kem rất nguy hiểm nếu bạn không cẩn thận. Nếu bạn chạm vào vật phẩm, bạn có thể dễ dàng đóng băng mô và gây ra thiệt hại nghiêm trọng.
Kem ni tơ lỏng
Mắt đen lập tức hiện ra quang mang chờ mong lấp lánh, Lục Kinh Mặc hứng thú bừng bừng gật đầu, dựa theo sự chỉ đạo của y, cẩn thận đảo đều Y lỏng trong cốc chịu nóng.
Khói trắng lạnh lẽo đảo mắt đã dâng lên, Cố Xuyên Bách lưu loát quấy nguyên liệu trong cốc chịu nóng. Nhận thấy được lực cản dần dần tăng mạnh, tốc độ càng thêm chậm rãi, tận lực quấy đều đều, để cho chất lỏng có đủ thời gian ngưng kết thành băng.
Nguyên liệu làm kem là Y lỏng cũng không có gì đặc biệt, đơn giản là cách làm đặc thù chút, thời điểm quấy cùng thời cơ cũng đặc biệt quan trọng.
Cảm thấy có lẽ Y lỏng trong cốc chịu nóng đã đọng lại không sai biệt lắm, Cố Xuyên Bách ngừng quấy, ý bảo Lục Kinh Mặc có thể nghỉ đảo, đem cốc chịu nóng đặt trên đài thí nghiệm.
Kem màu trắng nhìn qua cũng không thu hút, hương khí cũng không nồng, người bình thường rất dễ dàng sẽ thấy nó chẳng khác gì bình thường, thời điểm ăn mới có thể thể nhìn ra điểm đặc thù.
Nhìn tiểu giáo sư lòng vẫn tràn đầy chờ mong như cũ đi theo chuyển động của y, màu mắt Cố Xuyên Bách càng ấm, nhịn không được gợi lên khóe môi. Cố ý không nhanh không chậm mà lấy quá diệt khuẩn quá khiết tịnh tiểu cốc chịu nóng(*), lại lấy ra muỗng kem, không chút cẩu thả đem kem trong cốc chịu nóng không múc thành hình cầu hoàn chỉnh.
Thật vất vả chờ y để quả cherry trang trí lên xong, ánh mắt Lục Kinh Mặc sáng lấp lánh, gấp không chờ nổi giơ tay đi tiếp.
Cốc chịu nóng không lớn, hai tay nắm khó tránh khỏi tương chạm vào. Đón nhận cặp mắt kia thanh sáng trong mang, cố xuyên bách trong lòng khẽ nhúc nhích, không biết từ nơi nào sinh ra dũng khí, bàn tay hồi hợp lại, liền đem cái tay kia liền cốc chịu nóng một đạo vững vàng bao ở lòng bàn tay.
Lục Kinh Mặc chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn y, thần sắc tò mò, lại tìm không thấy nửa điểm gì khác ngoài kinh ngạc.
Quả nhiên là dùng tốt.
Cố Xuyên Bách cong khóe môi lên, nhìn phía tiểu giáo sư của y, kiên nhẫn mở miệng: “Kinh Mặc, bài tập chúng ta để lại có hơi nhiều, tiếp tục như vậy, các bạn học sẽ ăn không tiêu……”
Lúc trước chính mình làm bài tập cũng viết thật sự thống khổ, lục đèn một lần đã quá đủ nghiện, suy bụng ta ra bụng người mà trầm ngâm một lát, nghiêm túc gật đầu: “Hảo, ta hạ đường khóa không để lại.”
Không nghĩ tới hắn đáp ứng đến như vậy dễ dàng, cố xuyên bách chuẩn bị tốt thao thao bất tuyệt khai đạo cũng chưa có thể có tác dụng, không khỏi hơi giật mình: “Liền không để lại sao?”
“Không để lại, lần này tác nghiệp có thể đến cuối tháng giao.”
Lục giáo sư cực dễ nói chuyện, cong mặt mày gật gật đầu, đón nhận hắn ánh mắt, khóe môi rồi lại bay nhanh mà nhếch lên tới: “Ngươi có thể kéo dài tới ngày mai.”
……
Biến chuyển tới trở tay không kịp, thân phụ hai phân tác nghiệp trọng trách cố xuyên bách tâm tình phức tạp mà buông ra tay, nhìn tiểu giáo thụ vô cùng cao hứng mà cầm cốc chịu nóng ngồi trở lại bàn, cái miệng nhỏ ăn kem.
Kem làm từ Y lỏng nhu hòa tinh tế, tuy rằng chỉ bỏ thêm một muỗng tinh dầu, lại bị bản thân tăng thêm vài loại nguyên liệu, hương vị ngược lại có vẻ đậm đà hơn nhiều.
Lục Kinh Mặc hiển nhiên ăn đến mỹ mãn, mặt mày thanh tú đều tinh tế cong lên.
Thừa dịp tiểu giáo sư ăn đến cao hứng, Cố Xuyên Bách nhịn không được nâng lên tay, thử thăm dò dừng ở hắn đỉnh đầu, nhẹ nhàng xoa nhẹ hai hạ.
Vẫn là lần đầu tiên thừa dịp đối phương không có ngủ thời điểm sờ đầu, cố xuyên bách trong lòng nhiều ít có chút thấp thỏm, lục kinh mặc lại không chỉ có không có né tránh, ngược lại chủ động cọ cọ hắn lòng bàn tay, múc một muỗng kem đưa qua.
Cổ họng Cố Xuyên Bách nhẹ động đậy, trên mặt vẫn mang theo ý cười ôn nhiên, lại xoa xoa mái tóc của cậu: “Ngươi ăn trước, chút nữa ta sẽ làm vị khác.”
Hôm nay y còn cố ý mang theo chai rượu vang đỏ, tính toán thử làm kem nitơ lỏng vị rượu vang đỏ, cũng không biết Lục Kinh Mặc có thể ăn được bao nhiêu, có thể giúp chính mình giảm miễn nửa phân bài tập nào hay không.
Lúc ấy đáp ứng đến thống khoái, mấy ngày làm bài tập mới biết không dễ dàng. Giúp các bạn học tranh thủ phúc lợi, bản thân ngược lại ngày mai phải nộp bài tập tâm tình Cố trợ giảng phức tạp, một bên điều phối nguyên liệu làm kem mới, một bên tự hỏi biện pháp tận lực không có vẻ bản thân cố tình đổi ý.
Một cốc chịu nóng còn không lớn bằng bàn tay, Lục Kinh Mặc ăn xong một phần của mình, liền một tấc cũng không rời đi theo phía sau Cố Xuyên Bách.
Phát hiện tiểu giáo sư có lẽ rất thích đi theo phía sau mình đổi tới đổi lui, đáy mắt Cố Xuyên Bách cơ hồ giấu không được ý cười. Cố ý đi mấy vòng quanh phòng thí nghiệm, cầm cốc chịu nóng trong tay đặt lên bàn, chờ rượu vang đỏ hoàn toàn hòa tan, nhân lúc cậu không chú ý dừng bước xoay người.
Tầm mắt Lục Kinh Mặc dịch chuyển theo cốc chịu nóng, dưới chân không kịp đứng vững, đυ.ng phải lòng ngực rắn chắc rộng lớn, bị Cố Xuyên Bách vững vàng vây lại.
Bất đồng với lần ôm dưới tình thế cấp bách, tay hai người đều để yên, Cố Xuyên Bách trở cánh tay vây cậu kín mít, cúi đầu đón nhận cặp mắt đen thanh triệt đến khiến lòng người bủn rủn.
Lúc đến trời đã chạng vạng, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, phòng thí nghiệm bỗng nhiên yên tĩnh, gần như có thể nghe được âm thanh côn trùng kêu vang dội ngoài cửa sổ.
Vốn dĩ là muốn nhân cơ hội đùa giỡn với tiểu giáo sư để chơi xấu, nhưng tới giờ khắc này, ôm lấy thân thể chân thật ấm áp của thanh niên vào trong ngực, Cố Xuyên Bách lại bỗng nhiên cái gì cũng nói không nên lời.
Chuyện này giống như một giấc mộng tưởng của y từ rất lâu trước đây — xa xăm đến chính cả y cũng đã hoàn toàn nhớ không rõ, đến tột cùng là từ khi nào sinh ra kì vọng như vậy.
Muốn cứ như vậy ôm người vào trong ngực, chuyện dư thừa gì cũng không cần làm, chỉ hảo hảo ôm vào trong ngực, muốn có tư cách để có thể hứa hẹn, mong đợi tương lai có cả hai.
Thân thể cách quần áo dán lên nhau, tiểu giáo sư của y an an tĩnh tĩnh mặc y ôm, tim đập xuyên thấu qua ngực, mềm nhẹ mà củng vào ngực cậu.
Cố Xuyên Bách ngóng nhìn cậu, giơ tay đặt lên đuôi tóc mềm mại của người trong lòng ngực, đầu ngón tay xuyên qua sợi tóc, nhẹ nhàng chậm chạp ấn ở sau đầu, hô hấp không khỏi hơi bính.
……
“Có thể giảm một đề.”
Tiếng nói trong sáng đảo mắt đã đánh vỡ bầu không khí an tĩnh khiến người suy nghĩ xa xăm, Cố Xuyên Bách bỗng dưng hoàn hồn, mới kinh ngạc phát hiện bản thân đang làm cái gì, cuống quít buông cánh tay xuống: “Kinh Mặc –“
“Ân?”
Lục Kinh Mặc nhướng mày lên tiếng, lơ lò lộ ra chút giọng mũi ôn nhuyễn. Lấy ra một chồng toàn dấu vết nhỏ, rồi lấy ra một tập hồ sơ,hào phóng chỉ vào tờ đầu tiên cho Cố Xuyên Bách nhìn: “Đề này không cần làm.”
Lúc trước bản thân có ý đồ dùng một cái hôn đổi sách bài tập, cũng chỉ giảm miễn một đề. Lục giáo sư từ trước đến nay ân oán rõ ràng, tuyệt sẽ không cố ý trả thù cá nhân, hiện tại ôm một chút liền thay một đề, đã thư thả ra rất nhiều.
Nhưng đề kia y đã làm xong.
Cố Xuyên Bách dở khóc dở cười, không biết là nên cao hứng đối phương ít nhất còn có ý nghĩ giảm bài tập cho chính mình, hay là nên phát sầu Lục Kinh Mặc dường như trì độn lợi hại, một chút cũng không nhận ra tiếp xúc quá mức thân mật như vậy có gì không đúng.
Thổ lộ tâm ý vốn đã không dễ dàng, bỗng nhiên liền như thế nào đều có vẻ như là giậu đổ bìm leo.(*)
Nhịp tim đập vẫn dồn dập như cũ, tâm tình Cố Xuyên Bách liền bình phục, quyết định tạm thời lưu cho người trong lòng ngực chút thời gian lớn lên, chờ đến khi đối phương hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa của những việc này, lại quang minh chính đại lãnh người về.
Vậy phải xem kĩ hơn một chút mới được.
Tiểu giáo sư của y thích nhìn người khác làm bài tập, chính mình phải nghiêm túc làm cho cậu nhìn, những người khác đều được giảm miễn bài tập, mới là lỡ mất nhân cơ hội cùng giáo sư kéo gần quan hệ.
Nghĩ như vậy, dường như lập tức cảm thấy tốt hơn không ít.
Còn hơn hai thiên tiểu luận văn Cố trợ giảng một lần nữa chấn tỉnh tinh thần, phát huy vượt xa người thường, làm ra kem rượu vang đỏ tinh tế dầy đặc hương khí bốn phía, cuối cùng cũng giúp bản thân có thể miễn giảm luôn tập đề thứ hai.
Còn không rõ ràng lắm Lục Kinh Mặc có năng lực tiếp thu cồn hay không, Cố Xuyên Bách phân kem ra một cốc chịu nóng nhỏ cho cậu, kêu cậu cầm từ từ ăn, chính mình cũng lô hàng ra một ly, dư lại ở giữ ấm thùng trang hảo, lại lưu loát thu thập phòng thí nghiệm sạch sẽ.
Cốc chịu nóng đã tẩy sạch hong khô thùng nitơ lỏng đã trở về vị trí cũ, thí nghiệm đài rửa sạch sạch sẽ. Cố Xuyên Bách bận rộn thu dọn đâu vào đấy, nhìn phía tiểu giáo sư đang ngoan ngoãn ngồi một bên ăn kem, trong mắt bất giác lộ ra ấm áp: “Ăn ngon không?”
Mặt mày Lục Kinh Mặc lập tức cong đến nheo lại, không chút do dự gật gật đầu, nhìn hắn nghiêm túc mở miệng: “Ta luôn biết, ngươi nhất định rất lợi hại.”
“Không, ta –“
Cố Xuyên Bách hơi giật mình, nhìn ánh mắt chân thành nghiêm túc của giáo sư trẻ tuổi, ngực nhẹ động, nhợt nhạt cười cười với cậu: “Là ngươi rất lợi hại.”
Chiêm Phái tốt nghiệp đều là khoa chính quy tốt nghiệp liền nhập khoa, hắn ở Chiêm phái thủ hạ làm một cái kỳ nghỉ, thứ hữu dụng không học được bao nhiêu, kỹ năng dọn dẹp lại rèn luyện đến cực kỳ thuần thục.
Ở phòng thí nghiệm điện kính, tốc độ lượng(*) ống nghiệm hơi chậm chút, đều phải bị mắng đến không dám ngẩng đầu. Vốn dĩ y thực hưởng thụ cảm giác ngâm mình ở phòng thí nghiệm, nhưng này mấy tháng nay, lại đã dần dần nổi lên bản năng lảng tránh cái dụng cụ tích tích rung động khắc nghiệt hoàn cảnh.(*)
Ở phòng thí nghiệm điện kính, thân ảnh người kia tự tin đứng ở trước máy móc khổng lồ dừng ở đáy mắt y, đến bây giờ cũng vẫn còn rõ ràng như cũ.
Nếu không phải thấy được lúc ấy Lục Kinh Mặc xuất hiện, thì y cũng dường như đã quên mất mong muốn ban đầu của chính mình khi lựa chọn hệ sinh vật.
Nhìn phía vẫn như cũ cảm thấy mỹ mãn ăn kem tuổi trẻ giáo thụ, cố xuyên bách cười nhạt lên, xoa xoa tóc của hắn: “Ta bảo đảm, ta sẽ thực nỗ lực.”
Sinh vật phương hướng bao quát thực vật phạm trù, cho dù thạc sĩ không kịp, chờ hắn đọc được tiến sĩ, làm ra cũng đủ xuất sắc thành quả, là có thể đi cho hắn tiểu giáo thụ đương chân chính học sinh.
Như vậy ý niệm thật sự quá xa, hiện tại vẫn là không thể bị dễ dàng nói ra. Cố xuyên bách dưới đáy lòng hạ quyết tâm, lại không hề nhiều mở miệng, chỉ là thuần thục mà đem phòng thí nghiệm thu thập đến cơ hồ phiến trần không nhiễm, bồi lục kinh mặc cùng nhau về tới văn phòng.
Không biết có phải hay không rượu vang đỏ phóng đến có điểm nhiều, tuổi trẻ giáo thụ một đường bị hắn lãnh trở về, thậm chí so ngày thường còn muốn an tĩnh không ít.
Cố Xuyên Bách mở cửa, đem người đặt trên sô pha, lại lấy ly rượu vang đỏ mình nhờ cậu cầm giúp, đem mọi thứ theo thứ tự đặt trở về vị trí cũ. Khi quay lại, đã phát hiện ly kem của mình cư nhiên cũng chỉ thừa lại cái ly rỗng tuếch.
“Ăn hết rồi sao?”
Cố Xuyên Bách không nhịn được mà bật cười, nhìn ánh mắt tựa hồ có chút mờ mịt của tiểu giáo sư, ngồi xổm xuống trước người cậu, giơ tay quơ quơ: “Kinh Mặc?”
Nghe được âm thanh của y, Lục Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn, mắt đen chứa hơi nước, mặt mày cong lên một cái hiện ra dáng cười mềm mại, mở ra hai tay muốn ôm.
Xem ra xác thật là uống nhiều.
Cố Xuyên Bách nhịn không được cười khẽ ra tiếng, dứt khoát cũng thả lỏng theo, thoải mái hào phóng triển cánh tay cuốn người vào trong lòng ngực, nghiêng người ngồi ở trên sô pha: “Buồn ngủ không?”
Thời điểm cho vào chỉ nghĩ phải bảo đảm hương vị, hiện tại mới phát hiện đối phương hình như không quá nhạy bén với cồn. Thân thể nóng hầm hập trong lòng ngực dán ở cần cổ, tóc ngắn nhẹ nhàng cọ vào cằm y, thoải mái khiến người không buông tay được.
Ngày thường ra cửa, nhất định phải nhớ rõ không thể làm Lục Kinh Mặc chạm vào rượu.
Tuy rằng dính chút rượu liền say, Lục Kinh Mặc lại không nháo người, chỉ cảm thấy mỹ mãn oa trong lòng ngực quen thuộc, sau một hồi lại bỗng nhiên sinh ra ý niệm mới, cầm cổ áo của y túm túm.
Cố Xuyên Bách cúi đầu nhìn cậu, mềm nhẹ cầm lấy cái tay kia, đem cổ áo sắp bị kéo mở giải cứu ra, bên môi thuận theo cọ qua mái tóc cậu, bất động thanh sắc nhẹ giọng mở miệng: “Muốn làm cái gì?
“Tắm rửa, làm bài tập.”
Lục Kinh Mặc chớp chớp mắt, hiện lên ý cười phá lệ sáng ngời, lại từ trong lòng ngực y vùng xuống dưới, hướng phòng nghỉ đi qua.
Thứ tự của cậu còn rõ ràng, bước chân cũng vững vàng, hẳn là sẽ không đυ.ng vào cửa. Cố Xuyên Bách thu hồi cánh tay, nhận thấy được độ ấm trong lòng ngực đột nhiên rời xa, trong lòng nhẹ nhàng nhói hai cái.
Lục Kinh Mặc rất nhanh liền trở về, trong lòng ngực ôm một áo thun quần đùi kiểu dáng hưu nhàn, mang theo cùng bản thân giao nộp vào trong lòng ngực y, đuôi lông mày cong đến càng sâu.
Bỗng nhiên đoán được là xảy ra chuyện gì, Cố Xuyên Bách một tay ôm lấy cậu, đem bộ quần áo giũ ra nhìn nhìn, ngực bỗng nhiên tràn ra dòng nhiệt bủn rủn.
Cái số đo này hiển nhiên không phải quần áo của Lục Kinh Mặc, còn lộ ra mùi vải dệt chỉ có ở quần áo mới. Tuy rằng kiểu dáng rất đơn giản, vải dệt lại đặc biệt mềm mại thoải mái, quần áo cũng rộng thùng thình, mặc ngủ cũng không có vấn đề gì.
Hốc mắt dâng lên chút hơi nước, lại chậm rãi rút đi, cánh tay Cố Xuyên Bách thu lại, đem người ủng vào trong lòng ngực, nhẹ giọng mở miệng: “Kinh Mặc.”
Người trong lòng theo tiếng ngẩng đầu, Cố Xuyên Bách xoa xoa tóc của cậu, muốn mở miệng, rồi lại bỗng nhiên tạm dừng, sau một lúc lâu mới nhợt nhạt cười rộ lên.
“Chờ ta đậu tiến sĩ, ngươi chọn ta được không?”
Lục Kinh Mặc ở giữa cánh tay y chớp chớp mắt, giơ tay ôm y lại.
Sẽ không lâu như vậy.
Chỉ cần mau chóng bắt đầu làm nghiên cứu, là có thể mang theo học sinh. Mấy ngày nay Lục Đăng trừ bỏ soạn bài, đều là vùi đầu tìm kiếm phương hướng của thực nghiệm đầu tiên cùng Cố Xuyên Bách, hiện tại đã có bên ngoài, chờ thêm hai tuần, phòng thí nghiệm hoàn toàn dựng lên, là có thể quang minh chính đại mà cùng Chiêm Phái đoạt người.
Phải lưu cho đối phương một kinh hỉ, hiện tại còn không thể nói.
Suy nghĩ của Lục Kinh Mặc vẫn chịu ảnh hưởng của cồn nên có chút chậm chạp, thẳng đến khi thần sắc Cố Xuyên Bách đã có chút khẩn trương, mới cười mỉm cong lên mặt mày: “Được.”
Nghe được cậu đáp lại, trong mắt Cố Xuyên Bách lộ ra ấm áp sáng ngời, tay đang ôm lấy Lục Kinh Mặc siết thật chặt, ôm lấy cậu đứng lên.
“Đi, trước đi tắm rửa.”
Tuy rằng so với khi thanh tỉnh càng thân cận người, Lục Kinh Mặc lại vẫn dễ nói chuyện như cũ, gật gật đầu buông cánh tay ra, bị y vào phòng tắm.
Kem rượu vang đỏ cũng không ăn quá nhiều, nhưng nhìn tình hình Lục Kinh Mặc giờ phút này, Cố Xuyên Bách cũng không dám để cậu chạm vào nước. Bồi cậu cùng nhau cởϊ áσ sơmi, mở ra nước đủ nóng, mới đem người dẫn tới dưới vòi hoa sen.
Lục Kinh Mặc thành thành thật thật bị dắt đến dưới dòng nước, bị hơi nóng một đường vọt xuống đầu khiến cho càng choáng váng, thể xác và tinh thần thả lỏng, đôi mắt đều mị lên.
Cố Xuyên Bách lo lắng cậu đυ.ng phải gạch men sứ lạnh lẽo, ôm lấy người để dựa vào trên người mình, đổ chút dầu gội Y trong lòng bàn tay, kiên nhẫn xoa tóc giúp cậu.
Chờ đến tinh tế tuyết trắng bọt biển đã dính đầy tóc ngắn, cố xuyên bách mới thay đổi chỉ tay, bảo vệ hắn đôi mắt, nâng hắn gương mặt thoáng ngẩng đầu.
Nhỏ dài lông mi ở lòng bàn tay mềm mềm mại mại mà xúc, vô thanh vô tức trêu chọc ngực, bên tai tim đập càng thêm kịch liệt.
Cố xuyên bách thoáng nín thở, đem lực chú ý tập trung ở lục kinh mặc bị dòng nước đánh đến ướt đẫm tóc ngắn thượng, tinh tế thế hắn đem bọt biển hướng tịnh, ôm lấy sống lưng kêu hắn dựa hồi chính mình ngực.
Theo lý thuyết thực vật học gia hẳn là thường xuyên lên núi hạ đồng ruộng thu thập tân giống loài, cũng không biết có phải hay không bởi vì không nghiên cứu phân loại học, lục kinh mặc màu da ngược lại trắng nõn đến như là không như thế nào tiếp xúc quá ánh mặt trời. Thân thể hơi hiện đơn bạc, lại không gầy yếu, dòng nước dọc theo sống lưng tinh tế chảy xuống, có thể mơ hồ nhìn ra được cơ R xinh đẹp lưu sướиɠ đường cong.
……
Lúc này chính mình đều có thể không giậu đổ bìm leo, nhất định là bởi vì ngày mai liền phải nộp bài tập.
Đem người tẩy hảo bọc khăn tắm đưa ra phòng tắm, vô cùng đau đớn mà chui vào dòng nước lạnh băng, Cố Xuyên Bách nghĩ.
Lục Kinh Mặc ít nhất vẫn biết tự mình thay quần áo, Cố Xuyên Bách vọt cái tắm nước lạnh vội vàng đi ra, tiểu giáo sư của y đã đổi xong áo ngủ, dựa vào mép giường buồn ngủ.
Trên người là quần áo mềm mại vừa người, ăn mặc thoải mái đến không muốn cởi ra. Đáy mắt Cố Xuyên Bách càng ấm áp, cẩn thận ôm lấy cậu nằm xuống đi, cẩn thận đem điều hòa chỉnh thấp xuống, giơ tay tắt đèn, mới đứng dậy đi tới gian ngoài văn phòng.
Muốn ngày mai kịp giao bài tập, đại khái phải viết luận văn suốt một đêm mới được.
Viết luận văn suốt đêm cũng là đáng giá.
Khóe môi nhịn không được mà cong lên độ cung nhu hòa, Cố Xuyên Bách thở sâu chấn tỉnh tinh thần, mở nguồn điện của máy tính. Mới nhắc bút lên, phòng ngủ lại bỗng nhiên truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Lục Kinh Mặc rốt cuộc vẫn còn say, trong lòng Cố Xuyên Bách chợt nhảy lên, bỗng nhiên đứng dậy vọt vào phòng ngủ, giơ tay bật đèn, thì thấy bất an vô thố chưa kịp tán đi trong mắt giáo sư trẻ tuổi .
Đại khái là trong bóng đêm hấp tấp thức dậy, giường lại không đủ lớn, Lục Kinh Mặc trực tiếp theo mép giường rớt xuống, lại vẫn giống như không biết đau ngửa đầu bình tĩnh nhìn y, thần sắc mơ hồ hoảng hốt.
Ngực đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nghẹn lại, Cố Xuyên Bách không rảnh lo nghĩ nhiều, bước nhanh đi qua đem người bế lên, mới phát giác thân thể vừa rồi còn nóng hầm hập hiện tại đã lạnh lẽo, giữa trán còn phiếm một lớp mồ hôi lạnh nhỏ mịn.
“Không có việc gì không có việc gì, ta ở, ta ở bên ngoài làm bài tập –“
Đem cậu chặt chẽ bảo hộ ở trong ngực, Cố Xuyên Bách ôn nhu trấn an, còn muốn lại mở miệng, âm thanh lại bỗng nhiên nghẹn lại.
Lục Kinh Mặc bỗng nhiên nương theo lực đạo của y nhào tới, chủ động ôm chặt cổ y, cúi đầu vùi thật sâu vào cổ y.
Thời điểm thanh tỉnh, Lục Kinh Mặc chưa từng để lộ ra bất an rõ ràng đến như vậy, dù một lần tuột huyết áp, cũng bất quá là trấn an vài câu liền lại lộ ra ý cười an ổn không ngại , khiến người ta một chút cũng không thể lưu ý đến những quang mang lướt qua nơi đáy mắt ôn nhuận.
Bị cậu đột nhiên nhào lên ôm chặt, ngực Cố Xuyên Bách liền không biết lý do vì sao mà đau đớn, âm thanh bất giác hơi khàn, vỗ về từng cái lên sống lưng cậu: “Ta ở, ta ở đây, không có việc gì……”
Không biết qua bao lâu, lực đạo khẩn trương trên cổ mới rốt cuộc thả lỏng, thân thể trong lòng ngực cũng khôi phục độ ấm nhàn nhạt.
Tuy rằng không rõ ràng lắm đối phương có phải gặp ác mộng gì hay không, nhưng ít nhất đoán được Lục Kinh Mặc tựa hồ cũng không thích hoàn cảnh đầy bóng tối. Cố Xuyên Bách do dự trong chớp mắt, đơn giản trực tiếp ôm người đứng lên, nhẹ nhàng xoa xoa tóc của cậu.
“Tiết học ngày đó không nghe hết, có vài bài ta không làm được, Lục giáo sư dạy ta được không?”
Cái đầu để ở cần cổ giật giật, ngẩng đầu nhìn y, không có hơi nước, hốc mắt lại nổi lên mơ hồ ửng đỏ.
Ngực Cố Xuyên Bách hung hăng co rụt lại, ý cười trên mặt lại càng ôn nhu bình thản, kiên nhẫn mà vỗ về tóc của cậu, lập tức đem người ôm ra khỏi phòng ngủ, cùng nhau ngồi ở trước bàn công tác.
Thời gian mấy ngày nay, y đã đem bài giảng trong《 Thực vật học 》chuẩn bị hơn phân nửa, nào có chuyện có chỗ không biết làm, chỉ là nói cái gì cũng không yên tâm lại đem người thả về thôi.
Đem người ôm ở trong ngực, Cố Xuyên Bách tính hỏi vài câu tượng trưng, viết tràn lan các dòng ghi chú, ở dưới đèn nghiêm túc làm bài tập.
Lục Kinh Mặc dựa vào trong lòng ngực y, nhìn ngòi bút viết xuống chữ viết mạnh mẽ, bất an trong lòng rốt cuộc hoàn toàn tiêu tán, một chút thanh minh kia cũng rút đi, say chuếnh choáng hôn mê mệt mỏi liền lại dâng lên.
Nhìn từng cái gật đầu của tiểu giáo sư trong lòng ngực, Cố Xuyên Bách dừng bút, khóe môi bất đắc dĩ ôn nhu mà nhướng lên.
Lục Kinh Mặc đã nửa ngủ nửa tỉnh, lại vẫn như cũ gắt gao nắm chặt góc áo y. Cố Xuyên Bách phóng nhẹ động tác, cẩn thận ôm lấy người thay đổi tư thế, để cậu thoải mái dễ chịu mà dựa vào trong lòng ngực mình.
Nhớ thương Lục Kinh Mặc hôm nay ăn không ít kem, sợ cậu lạnh dạ dày, Cố Xuyên Bách viết bài tập, lại cố ý đem tay ấp nhiệt, đặt ở giữ dạ dày cậu chậm rãi xoa.
Nếu là lại ở lâu làm thêm bài tập thì tốt rồi