“Tôi muốn vào nhà vệ sinh.” Mặc Vũ Đình muốn tránh thoát sự khống chế của hai chị em, vì cô ta và cái tên họ Lý đã âm thầm tán tỉnh nhau vài lần.
“Đi đi.” Hàn Vũ Phàm không hề nghi ngờ cô ta chút nào.
Mặc Vũ Nhu cúi đầu đi thẳng, còn lúc đi ngang qua tên họ Lý kia, thì cố tình dùng mu bàn tay xoa xoa mu bàn tay của người kia, hai người vào nhà vệ sinh riêng. Sau đó, trong nhà vệ sinh nữ phát ra một tiếng thở hổn hển mơ hồ …...
“Sau lễ trao giải của cuộc bầu chọn người mẫu hàng năm, tôi sẽ rời công ty giải trí Thiên Nghệ. Tôi muốn bước vào Thế kỷ Sáng tạo.”
Mặc Vũ Nhu đang trong quá trình hành sự, đã đưa cái giá với đối phương, vì cô ta hiểu rõ, đàn ông trong lúc này sự cảnh giác và phòng bị sẽ ở mức thấp nhất.
“Được thôi.” Người đàn ông ở phía sau lưng cô ta trả lời: “Nhưng cô nỡ rời xa chàng bạn trai nhỏ kia của mình sao?”
“Anh ta vốn chỉ là bàn đạp để tôi bước lên mà thôi.”
“Ha ha, đúng là độc thật ……”
Hai người trong nhà vệ sinh nửa tiếng đồng hồ sau mới chỉnh trang quần áo đi ra, Hàn Vũ Phàm và Hàn Nhược Tuyết lúc này đang nói chuyện xả giao với khách khứa, vốn không để ý tới cô ta, Mặc Vũ Nhu cũng không vội đi qua đó, chỉ ngồi một mình một bên, nhìn mọi cảnh trong sảnh tiệc.
Sau bữa tiệc đêm rực rỡ, giá trị của Đường Ninh chắc chắn sẽ tăng gấp đôi, nhưng cô sẽ không bao giờ có thể nhận được bất kỳ giải thưởng quan trọng nào. Hơn nữa, Thời đại Ngôi sao có ràng buộc với Đường Ninh. Nếu cô ta có thể bước vào Thế kỷ Sáng tạo, tài nguyên mà cô ta sẽ nhận được vẫn còn phong phú hơn so với Đường Ninh.
Tới lúc đó ……
Cô ta nhất định sẽ khiến cho Đường Ninh nếm mùi vị bị chà đạp và sỉ nhục.
Hàn Nhược Tuyết nhìn thấy Mặc Vũ Nhu yên lặng, cô ta cầm ly rượu đế cao quay lại bên cạnh Mặc Vũ Nhu, giọng điệu ngạc nhiên: “Hình như cô không phải người chịu ở yên như vậy? Cô đang nghĩ gì vậy?”
“Đường Ninh đã chiếm trọn spotlight, tôi mà so được hay sao?” Mặc Vũ Nhu mỉa mai hỏi lại.
“Tôi đã liên hệ xong với đám chó săn, miễn phí một tiêu đề trang nhất cho cô ta. Tôi thật sự tò mò không biết Mặc Đình sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy tin hot này.” Hàn Nhược Tuyết lắc nhẹ ly rượu, mắt nhìn Đường Ninh không rời.
Tuy nhiên ……
Hàn Nhược Tuyết chắc hẳn chưa bao giờ nghĩ rằng khả năng giữ kín danh tính của Mặc Đình liên quan nhiều đến việc anh kiểm soát toàn bộ tin tức, vì vậy, ngay khi Hàn Nhược Tuyết gọi, Mặc Đình cũng đồng thời nhận được đoạn ghi âm cuộc điện thoại của Hàn Nhược Tuyết.
Đối phương hỏi Lục Triệt cách nào để xử lý.
Chuyện liên quan Đường Ninh, Lục Triệt không dám tự ý làm chủ, cho nên vội vàng đi tới trước mặt Mặc Đình, nhỏ giọng hỏi bên tai anh.
Mặc Đình im lặng vài giây, sau đó xin lỗi khách khứa bên cạnh, cùng Lục Triệt đi vào phòng nghỉ, mới nghe các bản ghi âm từ các phương tiện truyền thông nổi tiếng.
“Tôi là Đường Ninh. Trong đêm hội rực rỡ, tôi có một bức ảnh thân mật với chủ tịch công ty giải trí Hải Thuỵ. Anh giúp tôi khuấy động nó bằng một vài tiêu đề mơ hồ ...... Tôi muốn nó trở thành những tiêu đề của ngày mai. Bất kể trả giá bao nhiêu, tôi đều chi hết!”
Chương 71.1: Lấy được chứng cứ
“Đối phương rất thông minh biết sử dụng máy thay đổi giọng nói cho nên chúng ta sẽ không biết được ai là thủ phạm nếu chỉ dựa vào đoạn ghi âm này.” Lục Triệt mở miệng giải thích, anh ấy cũng đã quen thuộc với những loại chuyện như thế này rồi, dù gì giới giải trí này thật sự rất hắc ám: “Có vẻ như là một tay già đời.”
“Hãy nói với giới truyền thông yêu cầu họ gọi lại cho phía bên kia, cố gắng dẫn dắt cho đối phương lặp lại những gì họ đã nói trong đoạn ghi âm chú ý đừng có đánh rắn động cỏ. Để xem trong cùng một khoảng thời gian người nào trong Thiên Nghệ sẽ bắt máy, cậu lặng lẽ theo dõi lựa thời cơ lấy được chứng cứ.” Mặc Đình tắt máy, màu sắc đôi mắt đã thâm thúy đến mức không nhìn thấy đáy.
“Đã hiểu thưa Chủ tịch.” Lục Triệt gật đầu đáp lại sau đó xoay người rời khỏi với những bước chân vững chãi.
Mà cùng lúc đó, Mặc Đình cũng quay trở lại bữa tiệc, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua hai chị em nhà họ Hàn đang ngồi trong góc, trên thực tế không cần phải suy đoán cũng có thể biết, kẻ có thể đưa ra những thủ đoạn như vậy chỉ có Hàn Nhược Tuyết người đã tham gia những sự kiện lớn, nếu như Hàn Vũ Phàm có thể nghĩ ra được cách này thì anh ta đã không còn phải đứng ở vị trí như ngày hôm nay từ lâu.
Có lẽ Đường Ninh người đang trò chuyện và cười đùa vui vẻ trong đám đông nhận thấy cảm xúc của Mặc Đình đã thay đổi nên nhìn anh với ánh mắt đầy khó hiểu, anh cố nén lửa giận trong lòng sau đó cầm điện thoại và chỉ nói bốn từ ngắn gọn với cô: “Về nhà rồi nói.”
Trên thực tế Mặc Đình cũng đánh giá thấp sự nhạy cảm của Đường Ninh, hai người họ quen biết nhau lâu như vậy nên cô đã hiểu rõ tính cách của anh từ lâu, thông thường chỉ cần có chuyện liên quan đến cô anh mới đen mặt lại và cảm thấy đáng để tức giận.
Cô cũng đưa mắt nhìn về phía hai chị em nhà họ Hàn, trong lòng đã có một số suy đoán mơ hồ.
Đêm nay cô quá nổi bật và thể hiện tài năng của mình, tuy rằng cô biết rất có thể sẽ bị người khác đâm lén sau lưng nhưng cô không ngờ tới hai chị em nhà họ lại mất kiên nhẫn đến vậy.
Mười phút sau, Mặc Đình nhìn Hàn Nhược Tuyết đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cầm lấy điện thoại và đi đến một vị trí khuất, sau đó chưa đầy năm phút lại lặng lẽ quay trở lại vị trí của mình, cùng lúc đó Lục Triệt cũng ra hiệu cho anh đã lấy được chứng cứ.
Quả nhiên đúng như suy đoán.
Anh đã muốn xử lý Hàn Nhược Tuyết từ lâu, chỉ là vẫn luôn chưa có lý do thích hợp, rốt cuộc đó là việc riêng của Thiên Nghệ, không nghĩ tới hôm nay cô ta lại dám chủ động rơi vào tay anh.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Đường Ninh vẫn cùng Chủ biên của TQ rời khỏi hội trường như cũ, mấy người Hàn Nhược Tuyết cũng luôn đi theo phía sau cô, cô thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt căm hận tột cùng đó sau lưng mình.
Sau đó vị Chủ biên của TQ rời đi trước vì có việc, vì thế Hàn Nhược Tuyết bước tới rồi nhìn thẳng vào Đường Ninh: “Đúng là tôi đã đánh giá thấp cô rồi, trì hoãn cô như vậy mà cô vẫn còn có thể xuất hiện.”
“Nhưng Đường Ninh, cho dù cô có thông minh đến đâu lại vẫn phạm phải một điều cấm kị, cô lại đi chụp ảnh chung với Chủ tịch của công ty Hải Thụy, cô cho rằng có thể lợi dụng anh ta để nâng cao giá trị của bản thân hay sao? Tôi nói cho cô biết cô sẽ chỉ dẫn tới càng nhiều kẻ thù cho mình hơn mà thôi.”
“Nếu như cô không có việc gì khác thì tôi trở về nghỉ ngơi đây.” Đường Ninh không hề bận tâm đến lời nói của cô ta.
“Cô thật sự cho rằng cô là người phụ nữ của Mặc Đình sao? Chẳng qua chỉ là làm trò trước mặt thiên hạ mà thôi, cô lại coi là thật à?”
Nghe thấy những lời này, Đường Ninh đột nhiên quay đầu lại nhìn Hàn Nhược Tuyết bằng ánh mắt sắc bén: “Hàn Nhược Tuyết tôi thật sự rất khâm phục cô, có thể giữ mãi trái tim ghen ghét này, bởi vì có cô ở nên ngày tàn của Thiên Nghệ sẽ mau đến thôi.”
Cô ta nhìn Đường Ninh đầy chế giễu, khuôn mặt gần như vặn vẹo, vì cô ta chỉ cần nghĩ tới ngày mai khi tin tức bùng nổ vào sáng sớm thì trong lòng cô ta lại cảm thấy vô cùng phấn khích.