Trong phòng tư vấn của một bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ tư nhân, Thời Hoan lấy điện thoại di động ra, mở một tấm ảnh, đưa cho bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ.
"Theo bức ảnh này để phẫu thuật thẩm mỹ, phải hoàn toàn giống tấm ảnh này, không được có gì khác biệt."
Thời Hoan lạnh lùng nhìn bác sĩ.
Bác sĩ thẩm mỹ nhìn Thời Hoan sau đó nhìn xuống tấm ảnh, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái..
“Cô Thời Hoan, nếu phẫu thuật thẩm mỹ theo yêu cầu của cô thì phần trăm nguy cơ phẫu thuật sẽ cao hơn, và sẽ mất khoảng một tháng để hồi phục...”
Bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ ngập ngừng nói với Thời Hoan.
“Làm đi.”
Không chút do dự, Thời Hoan trực tiếp cắt ngang những lời khuyên của bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ.
Sau khi tư vấn xong, Thời Hoan cất điện thoại di động và bước vào phòng mổ VIP.
Vì là cơ sở phẫu thuật thẩm mỹ tư nhân cao cấp nên cơ sở vật chất ở đây cũng rất hiện đại.
Phòng phẫu thuật VIP nơi Thời Hoan nằm có các bức ảnh đầy đủ khuôn mặt của một người phụ nữ, bao gồm các chi tiết về mọi góc độ và các bộ phận.
Nếu chỉ nhìn sơ qua thì mắt, mũi, miệng của người phụ nữ trong ảnh không có gì đặc biệt xinh đẹp, nhưng khi kết hợp lại, khí chất của người phụ nữ này ngay lập tức lộ ra, khiến người ta không thể không nhìn lại lần hai.
Rõ ràng, khuôn mặt của người phụ nữ trong ảnh chính là khuôn mặt mà Thời Hoan muốn sửa theo.
Phải nhìn kỹ mới phát hiện ra rằng người phụ nữ trong ảnh trông giống hệt Bạch Tô, hay đây là ảnh của Bạch Tô.
Một tháng sau, cửa bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ tư nhân.
Một người phụ nữ mặc chiếc váy màu trắng với nụ cười tươi trên môi bước ra khỏi bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ tư nhân.
Lấy điện thoại ra, chỉnh máy ảnh sang chế độ selfie, Thời Hoan không khỏi nở một nụ cười mãn nguyện khi nhìn khuôn mặt của Bạch Tô trong điện thoại.
Sau khi ra khỏi bệnh viện tâm thần, Thời Hoan đã trực tiếp đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ để biến cô ta thành Bạch Tô.
Mà việc phẫu thuật để biến thành Bạch Tô, chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch báo thù của Thời Hoan.
Bởi vì khá vui vẻ nên Thời Hoan tính tìm một nhà hàng để ăn gì đó, tiện thể chúc mừng bản thân.
Nhà hàng Hill Music, một nơi tụ tập của những nhóm nhạc nhỏ và ca sĩ tự do.
Vào một số thời điểm đặc biệt trong ngày, một số nhạc sĩ sẽ biểu diễn tại nhà hàng này.
Thời Hoan đứng trước cửa nhìn một cái, nghĩ ngợi rồi bước vào.
Cô ta biết Bạch Tô thích nhất kiểu nhà hàng này, từ nay về sau sẽ hình thành thói quen và sở thích giống như Bạch Tô, cho đến khi hoàn toàn trở thành Bạch Tô.
Những câu hát dân gian tình cảm, chân thành truyền ra từ sân khấu hòa nhạc, Thời Hoan nhìn tổng thể, đang định đi tới vị trí bên cửa sổ, đi được nửa đường, chân của cô đột nhiên dừng lại, trước mặt có một cặp đôi thu hút sự chú ý.
Đồng tử của Thời Hoan hơi co lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Người đàn ông phía trước không ngừng gắp rau cho người phụ nữ, người phụ nữ bên cạnh hạnh phúc nhìn người đàn ông trước mặt mình, ánh mắt cô di chuyển xuống, bụng của người phụ nữ hơi phồng lên, rõ ràng là đang mang thai.
Người đàn ông này Thời Hoan có biết, là bạn của Bạch Tô, Long Diễn.
Cô ta lấy điện thoại di động ra, chỉnh sửa lại đầu tóc một chút, cuối cùng kiểm tra vẻ ngoài của mình, sau khi chắc chắn rằng mình không thể nào bị người khác nhận ra, cô mới đi về phía Long Diễn.
Dù sao cũng là lần đầu tiên lấy thân phận Bạch Tô tiếp xúc gần gũi với bạn của cô ta, trong lòng Thời Hoan ít nhiều vẫn có chút lo lắng.
Cô ta đặt mình vào hoàn cảnh này, Bạch Tô sẽ cùng bạn bè nói chuyện như thế nào, trong lòng cô ta đã sớm có cách giải quyết, sau đó cô ta cũng không chào hỏi, trực tiếp ngồi xuống đối diện Long Diễn.
Nhìn thấy người ngồi đối diện với mình, Long Diễn và vợ anh ta đồng thời ngẩng đầu lên.
“Bạch Tô?”
Bỗng nhiên nhìn thấy “Bạch Tô”, Long Diễn có chút bất ngờ.
"Thật là trùng hợp, cô tới đây ăn cơm một mình sao?”
Ngay sau đó, vẻ mặt bất ngờ biến thành vui vẻ, vợ chồng Long Diễn đều vui vẻ mỉm cười.
“À, dạo này Phó Vân Tiêu có hơi bận rộn.”
Thời Hoan bắt chước giọng nói của Bạch Tô và mỉm cười, nhưng dù sao thì giọng nói của hai người cũng khác nhau, cô chỉ nói một lời, lông mày của Long Diễn liền nhăn lại.
“Giọng của cô...”
Một sự hoài nghi lóe lên trong mắt Long Diễn.
“Tôi bị cảm, giọng nói bị thay đổi một chút.”
Nhìn thấy Long Diễn cau mày, Thời Hoan hoảng sợ, nhưng ngoài mặt, cô ta vẫn bình tĩnh giải thích.
Vì để cho Long Diễn tin tưởng, nói xong câu đó, cô ta còn cố ý ho hai tiếng.
“Ừm...”
Mặc dù Thời Hoan có biểu hiện tương tự như Bạch Tô, nhưng trong mắt Long Diễn vẫn hiện lên một sự nghi hoặc, có chút cảnh giác.
“Đúng rồi, chỗ này xa nhà anh lắm mà, sao lại tới đây ăn cơm vậy?”
Để xua tan nghi ngờ của Long Diễn, Thời Hoan nhanh chóng thay đổi chủ đề và cố ý nhấn mạnh khoảng cách giữa nơi này và nhà của Long Diễn để chứng minh sự quen biết giữa cô ta và Long Diễn.
“Đưa cô ấy đi kiểm tra sức khỏe.”
Long Diễn nhìn vợ mình đang ngồi bên cạnh, liền giải thích với Thời Hoan.
“Quá tốt rồi, hai người sắp trở thành ba mẹ rồi, nhìn thấy hai người, tự nhiên tôi nhớ tới hai đứa nhỏ Bạch Tiểu Bạch và Erica quá.”
Thời Hoan bình tĩnh chứng minh rằng cô ta là “Bạch Tô” và liệt kê một loạt những điều cô ta biết.
“Đúng rồi, tôi mới xem tin tức gần đây, Phó Vân Tiêu tính chuyển trụ sở chính của công ty tới Châu Âu, cô tính thế nào?”
Long Diễn trực tiếp đổi chủ đề, thản nhiên nói, nhưng lại cẩn thận quan sát biểu hiện của Thời Hoan.
Nhưng mà Thời Hoan lại không hề hoảng sợ, ánh mắt cũng không có né tránh, tưởng tượng Bạch Tô khi trò chuyện trông như thế nào, khóe miệng cô ta vẫn luôn nở nụ cười tươi rói.
“Phó Vân Tiêu bận quá, cho nên trước mắt tôi sẽ không đi tới Châu Âu đâu, gần đây anh ấy cũng thường xuyên ra nước ngoài để công tác, cho nên tôi chỉ có thể ra ngoài ăn một mình để gϊếŧ thời gian.”
Thời Hoan cũng không biết tin tức của Bạch Tô, nhưng ngẫu nhiên, Long Diễn cũng không biết mối quan hệ hiện tại giữa Bạch Tô và Phó Vân Tiêu.
Cho nên, Long Diễn không có nghe ra bất kỳ sơ hở nào trong câu nói này.
“Vậy cô có tính đem toàn bộ khả năng, tập trung vào sự phát triển của công ty ở Châu Âu không, vậy là cô từ bỏ sự nghiệp ở thành phố A này sao?”
Long Diễn tiếp tục hỏi Thời Hoan.
“Tôi không biết nữa. Lần trước tôi nghe Phó Vân Tiêu nói rằng anh ấy vẫn muốn mở rộng đầu tư vào thành phố A.”
Thời Hoan cẩn thận trả lời, chưa nói hết câu, cô ta đã quan sát biểu hiện của Long Diễn để phán đoán xem câu trả lời của mình có đúng không.
“Mở rộng đầu tư?”
Vốn dĩ anh đã thả lỏng cảnh giác với Thời Hoan, nhưng sau khi nghe tin mở rộng đầu tư, lông mày của anh lại nhăn lại.
“Chuyện này là Phó Vân Tiêu nói sao?”
Long Diễn cẩn thận quan sát từng chi tiết trên khuôn mặt của Thời Hoan, nghiêm túc hỏi Thời Hoan.
Hỏng rồi.
Thấy Long Diễn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, Thời Hoan biết vừa rồi đáp án của mình có vấn đề, vì vậy vội vàng bổ sung.
"Đúng vậy, anh ấy nói trong một hội nghị đầu tư mạo hiểm. Có rất nhiều nhà đầu tư khác có mặt và họ cũng cân nhắc đầu tư, vì vậy tôi mới nói là mở rộng đầu tư vào Thành phố A.”
Mặc dù trong lòng Thời Hoan rất căng thẳng, nhưng ngoài mặt cô vẫn giải thích rất rõ ràng..
Long Diễn vẫn rất nghiêm túc, không hề ngưng cảnh giác với Thời Hoan.
Mặc dù có vẻ như “Bạch Tô” trước mặt không có vấn đề gì về ngoại hình và cách ăn nói, nhưng Long Diễn luôn cảm thấy kỳ quái, dường như có điều gì đó không ổn.