Huyết Hận

Chương 85: Lễ vật

Vấn Thiên nhanh chóng tìm ra một biện pháp khác

Chàng nhổ 1 ngọn phi đao của Chu Tước đang cắm trên bức tường phía sau lưng mình rồi lại đến bên cô ta, nở nụ cười đầy tà ý, hoàn toàn không tỏ ra lo lắng chút nào

Vấn Thiên bất ngờ xuất thủ cắm ngọn phi đao lên vai Chu Tước. Cô ta nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn, một dòng máu liền trào ra từ vết thương

Vấn Thiên nhìn Chu Tước, nụ cười trở nên gian trá khác thường

“Ta đã có biện pháp để giải trừ độc tính. Để cho cô nếm mùi độc dược của chính mình một phen vậy. Ta đi đây “

Chàng nhìn vẻ ngạc nhiên, ngỡ ngàng của Chu Tước, giọng nói trở nên tà dị

“Cô có biết một môn công phu tên gọi là “Âm dương song tu thuật” không ? Công phu này cũng có thể được sử dụng để giải trừ độc chất trong cơ thể đấy”

Chu Tước phì cười

“Thứ da^ʍ công đó làm sao có thể giải độc được “

Vấn Thiên nói một cách tự nhiên

“Đúng là giải độc không được. Nhưng có thể thông qua việc nam nữ giao hợp mà truyền độc chất trong người nam nhân sang cơ thể nữ nhân. Huyền Vũ cũng là 1 nữ nhân xinh đẹp, quán ăn này cũng có vài phòng nghỉ khá yên tĩnh. Thời gian không còn nhiều, phải tranh thủ ngay thôi “

Chu Tước nghe nói thế liền tái mặt, Vấn Thiên lấy trong người ra 1 chiếc khăn tay, vo tròn nhét vào miệng Chu Tước rồi nhanh chóng bỏ đi. Dường như trong lúc vội vã chàng đã để quên những lọ thuốc ở cách Chu Tước một đoạn không xa lắm

Chu Tước lăn mình đến gần những lọ thuốc, cố gắng xoay người dùng đôi tay bị còng mở nắp 1 lọ. Lọ thuốc vừa được mở nắp thì một bóng người không biết từ đâu phóng đến nhanh chóng giật lọ thuốc ra khỏi tay cô.

Vấn Thiên nhìn vẻ tức tối của Chu Tước, cười ngạo nghễ nói

“Tôi đoán không sai. Quả nhiên, khi đem sự an nguy của Huyền Vũ ra dọa cô thì cô sẽ mất bình tĩnh. Xem thái độ của cô, tôi đoán chắc đây là thuốc giải thật sự rồi “

Vấn Thiên dốc toàn bộ lọ thuốc ra, chỉ có 2 hoàn thuốc lớn màu trắng, có mùi khá dễ chịu

Chàng gật đầu, như vừa hiểu ra một điều gì, lại nói

“Số lượng ít thế này, đúng là thuốc giải thật rồi. Người dùng độc chuyên nghiệp sẽ mang rất nhiều độc dược, nhưng chỉ mang theo 1 ít thuốc giải đủ dùng cho chính mình mà thôi “

Chàng nhìn Chu Tước, cười nhạt nói

“Thuốc giải này không biết nên dùng liều lượng bao nhiêu nhỉ. Thuốc này mùi cũng dễ ngửi, chắc là không độc hại cho cơ thể. Hay là thử uống hết xem sao “

Nói rồi, chàng liền tống cả 2 viên thuốc vào miệng

Chu Tước thấy thế, bất giác thốt lên những tiếng ú ớ như muốn nói điều gì. Vấn Thiên liền tiến lại lấy chiếc khăn ra khỏi miệng cô ta. Chiếc khăn vừa rời khỏi miệng, Chu Tước vội nói

“Chỉ một viên là đủ. Mau đưa ta viên còn lại “

Vấn Thiên thè lưỡi ra, nói

“Thuốc chui vào bụng tôi mất rồi, làm sao đưa lại cho cô bây giờ “

Chu Tước tỏ vẻ kinh hãi vô cùng, Vấn Thiên lại nói

“Chắc là lúc độc tính phát tác, người trúng độc sẽ rất đau đớn, khổ sở, sống không bằng chết. Đúng không nào ?”

Chu Tước vô thức gật đầu như xác nhận. Vấn Thiên liền lên mặt dạy đời

“Đáng kiếp cô lắm. Dụng độc hại người cuối cùng lại mất mạng về tay chất độc của chính mình. Đó chính là quả báo của cô. Muốn hơn thua với đời, sao không cố gắng tu luyện một thân công phu tuyệt đỉnh để mà tranh đấu đàng hoàng với thiên hạ. Dựa vào mấy trò hạ lưu sử dụng ám khí và độc dược để hại người, thật là hèn hạ, bỉ ổi. Giờ thì cô hãy chuẩn bị đối diện với cái chết nhé. Khi cô chết rồi cô sẽ gặp lại những oan hồn từng chết thảm dưới tay cô, để xem chúng sẽ làm gì cô nào, chắc là thú vị lắm đây. Nhớ báo mộng cho tôi biết nhé, tôi cũng hơi tò mò đấy”

Chu Tước lắc đầu liên tục, nét mặt biểu lộ sự đau khổ vô cùng. Vấn Thiên lại tiếp tục chửi mắng một lúc nữa. Trong người chàng cảm thấy sảng khoái, dễ chịu trở lại, dường như độc tính đã được giải trừ

“Đủ rồi đấy, chàng thật là quá đáng” – Một giọng nữ cất lên, có vẻ hơi bực bội

Vấn Thiên nhận ra ngay giọng nói của Huyền Vũ, chàng đoán rằng chắc là cô ta ngồi đợi lâu quá nên đã đi tìm mình xem có chuyện gì, cuối cùng lại đến nơi đây, phá hỏng trò vui mà chàng đã dày công tạo dựng

Vấn Thiên quay mặt lại, phân trần

“Là do cô ta gây sự với ta trước … “

Huyền Vũ đến gần Vấn Thiên, đưa tay ra nói

“Chàng mau đưa cho thϊếp”

“Đưa cái gì ?” – Vấn Thiên giả vờ hỏi

“Thuốc giải, vẫn còn 1 viên đang giấu trong tay áo của chàng” – Huyền Vũ nói

“Bị phát hiện mất rồi” – Vấn Thiên cười xòa, lấy trong tay áo ra viên thuốc màu trắng, đưa cho Huyền Vũ.

Huyền Vũ nhìn vào mắt Vấn Thiên, dịu dàng nói

“Chàng hãy ra ngoài kia đợi thϊếp một lúc, thϊếp có việc cần phải nói riêng với tỉ tỉ “

Vấn Thiên gật đầu, chàng trở lại quán ăn gọi một ly bia ngồi nhâm nhi đợi Huyền Vũ trở lại

Nửa giờ sau, Huyền Vũ mới xuất hiện, lặng lẽ đến ngồi cạnh Vấn Thiên, khuôn mặt không giấu nổi nét ưu tư, dường như có tâm sự khó nói

Vấn Thiên nhẹ nhàng vỗ về người đẹp, hỏi

“Chu Tước muốn nàng trở về cùng cô ấy, đúng không ?”

Huyền Vũ gật đầu, nói

“Đúng vậy, nhưng thϊếp sẽ không theo tỉ ấy về đâu. Thϊếp đã quyết định ly khai với U Minh tuyệt địa. Từ nay, Huyền Vũ của U Minh tứ linh đã chết, chỉ còn Huyền Vũ của Lâm Vấn Thiên mà thôi “

Vấn Thiên ôm Huyền Vũ vào lòng, hỏi khẽ

“U Minh tuyệt địa dễ dàng để nàng ra đi vậy sao ?”

Huyền Vũ thở dài, lo âu nói

“Chắc chắn là không. Thϊếp biết khá nhiều bí mật của họ cho nên sau này họ sẽ làm khó dễ chúng ta khá nhiều đấy. Thϊếp không thể chiến đấu được, chàng phải chú tâm bảo vệ cho thϊếp nhé, được không nào ? “

Vấn Thiên gật đầu, tự tin nói

“Nàng hãy yên tâm, luôn có ta ở bên cạnh bảo vệ cho nàng, dù trời sập nàng cũng không hề hấn gì đâu “

Huyền Vũ bất ngờ hỏi

“Làm sao chàng lại biết bộ pháp “U linh vô ảnh” vậy ?”

Vấn Thiên ngạc nhiên

“U linh vô ảnh là bộ pháp thế nào ?”

Huyền Vũ nói

“Chu Tước tỉ tỉ kể lại với thϊếp, chàng bỗng dưng biến mất trước mặt tỉ ấy rồi bất thần xuất hiện ngay sau lưng, khống chế Chu Tước tỉ tỉ một cách bất ngờ, khiến cho tỉ ấy không kịp phản ứng gì. Thϊếp nhận ra ngay đó là bộ pháp U linh vô ảnh. Đó vốn là dị thuật của 1 nhân vật thần bí trong U Minh tuyêt địa, không ngờ chàng cũng có thể sử dụng được “

Vấn Thiên nghĩ thầm

“Không ngờ cái thứ ấy lại có tên gọi hẳn hoi … Mình chỉ vô tình sử dụng được chứ có biết nó vốn là thế nào đâu”

Chàng bèn bịa chuyện

“Là do Lãnh Huyết truyền thụ cho ta.”

Huyền Vũ nhìn Vấn Thiên có vẻ oán trách, nói

“Chàng thật là ma háo sắc, giở trò sàm sỡ khi phụ thϊếp đã đành, lại còn loạn động với cả Chu Tước tỉ tỉ nữa. Nếu như lúc ấy thϊếp không xuất hiện, ai mà đoán trước nổi điều gì sẽ xảy ra “

Vấn Thiên biện minh cho hành động của mình

“Là do cô ấy hạ độc ta , ta cũng vì bất đắc dĩ mà thôi …“

Huyền Vũ không nói gì, ánh mắt nhìn Vấn Thiên lại lộ ra vài tia ghen tuông. Vấn Thiên cảm thấy không ổn, bèn giả vờ hỏi để nói lảng sang một đề tài khác

“Chu Tước là tỉ tỉ ruột thịt của nàng phải không ? “

Huyền Vũ lắc đầu

“Không. Nhưng lúc còn ở U Minh tuyệt địa, tỉ ấy đối xử với thϊếp rất tốt. Khi thϊếp bị bắt, mặc dù U Minh tuyệt địa có lệnh bỏ mặc thϊếp, không giải cứu; nhưng tỉ tỉ đã tự ý suất lĩnh thủ hạ thân tín đi giải cứu thϊếp, kết quả là bị Lãnh Huyết tiêu diệt toàn bộ. May mà tỉ ấy vẫn còn sống, nếu không chắc là thϊếp phải ân hận cả đời “

Vấn Thiên nở nụ cười gian tà, thầm nghĩ

“Chu Tước cũng là 1 mĩ nhân đấy chứ nhỉ. Nếu như hái được luôn cả đóa hoa này nữa, thì xem ra mình thật là có phúc lắm đây … “

Huyền Vũ nhìn vẻ hí hửng của Vấn Thiên, như biết được suy nghĩ của chàng, liền lên tiếng cảnh cáo

“Tỉ tỉ đã có ý trung nhân rồi. Bất luận thế nào đi nữa, chàng không được phép khi phụ tỉ ấy, nếu không thϊếp sẽ không để yên cho chàng đâu “

Vấn Thiên cười khổ, nghĩ bụng

“Thật giống 1 người vợ ghen tuông quá đi mất … “

Rồi, trong đầu chàng lại thầm nghĩ

“Không ngờ cuộc đời trai trẻ tự do của mình lại kết thúc sớm như thế này. Ai chà, không biết phải giải thích với cha mẹ như thế nào đây … Liệu họ có chấp nhận cô ấy không … “

Những lời ôn nhu, ngọt ngào như mật của nữ nhân xem ra còn có tác dụng trói buộc nam nhân hiệu quả hơn hẳn bất cứ loại dây thừng nào.

Tình yêu vốn là thứ không thể lý giải …

Nếu có thể lý giải được, đó sẽ là một thứ gì khác, không phải tình yêu

Vấn Thiên băn khoăn tự hỏi có phải mình đã rơi vào lưới tình của Huyền Vũ rồi chăng … Chàng thật sự không biết cảm giác yêu là như thế nào, cũng không lý giải nổi tình yêu là gì. Chàng chỉ biết rằng hương vị ân ái mặn nồng cùng Huyền Vũ là 1 cảm giác mà suốt đời chàng không thể quên được. Phải chăng giữa chàng và Huyền Vũ chỉ tồn tại một quan hệ ham muốn nɧu͙© ɖu͙© – thứ tham vọng căn bản mà bất cứ nam nhân nào đều phải có

Sau khi chờ đợi thêm vài giờ trong quán ăn, Vấn Thiên và Huyền Vũ cũng quá giang được 1 chuyến xe đến một thành phố lớn. Việc đầu tiên Vấn Thiên làm là đến ngân hàng rút một số tiền từ thẻ tín dụng của chàng. Không tiện trở về nhà, nhưng Vấn Thiên vẫn cần 1 chỗ để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho chuyến hành trình tham dự Thiên Cơ đại điển. Chàng bỗng nhớ đến ông bác Johny giàu có và phong lưu của mình, liền reo lên như tự tưởng thưởng cho chính mình.

12 giờ đồng hồ sau…

Sòng bạc Lucky Strike ở San Diego là 1 khu kinh doanh phức hợp, gồm có sòng bạc, nhà hàng và khách sạn đầy đủ mọi tiện nghi. Đây chính là thiên đường dành riêng cho những người lắm tiền để hưởng thụ cuộc sống

Một đôi nam nữ trẻ tuổi ăn mặc không mấy sang trọng, vẻ mặt phờ phạc vì mệt mỏi, quần áo vẫn còn dính đầy bụi đường bước vào sòng bạc. Họ chính là Vấn Thiên và Huyền Vũ

Vấn Thiên gọi người quản lý lại, nói khẽ vào tai ông ta

“Tôi cần gặp Johny Lumberman, ông ấy có ở đây không ?”

Người quản lý nói

“Ông chủ hiện đang bận, xin anh ngồi đợi.”

Vấn Thiên nở nụ cười bí hiểm, nói

“Nói với ông ấy rằng có Lâm Vấn Thiên muốn gặp thì tự dưng ông ấy sẽ hết bận rộn ngay thôi “

Chàng nhét vào túi người quản lý một mớ giấy bạc 100 USD, ông ta liền chạy biến đi.

Độ 15 phút sau, người quản lý hớt hải chạy lại chỗ Vấn Thiên, lắp bắp nói

“Xin mời thiếu gia theo tôi. Tôi chỉ vừa mới làm ở đây chưa lâu, không biết đến thiếu gia, xin người thứ tội “

Vấn Thiên cười, bảo

“Không có gì, mau dẫn đường cho tôi. “

Người quản lý dẫn Vấn Thiên và Huyền Vũ đến 1 thang máy dành cho nhân viên, bấm nút. Thang máy liền di chuyển đi lên tầng trên.

Thang máy vừa mở cửa, trước mắt Vấn Thiên hiện ra một phòng khách sang trọng bày trí theo lối cổ điển, những chiếc ghế bành và trường kỷ bọc nhung theo phong cách châu Âu, thảm trải sàn màu đỏ trông rất xa hoa.

Một nam nhân trẻ tuổi lịch lãm mặc bộ vest trắng đã ngồi đợi sẵn ở đó, tay anh ta vẫn đang cầm điếu xì gà to tướng đang hút dở. Vừa thấy nam nhân, Vấn Thiên reo to

“Lão da^ʍ tặc ! “

Chàng nhào đến, ôm lấy nam nhân

Nam nhân tỏ vẻ mừng rỡ, ôm lấy Vấn Thiên, la toáng lên

“Thằng khốn nạn, ngọn gió nào đưa cháu đến chỗ ta vậy ?”

Huyền Vũ ngơ ngác nhìn 2 người, chẳng hiểu gì cả. Nam nhân đó không hề già chút nào, niên kỉ chỉ độ 30 là cao, gương mặt anh tuấn, khí chất hào hoa phong nhã như 1 công tử thế gia, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự phong lưu vốn có. Cô đoán rằng bản lĩnh phong hoa tuyết nguyệt của Vấn Thiên chính là do nam nhân này 1 tay đào tạo nên. Quả thật là danh sư xuất cao đồ …

Kane nhìn Huyền Vũ, nở nụ cười da^ʍ tà hỏi

“Thiếu nữ này là ai vậy ?”

Vấn Thiên bảo Huyền Vũ ngồi xuống, rồi hướng về phía Kane nói

“Là bạn gái của cháu, lão da^ʍ tặc chớ sàm sỡ với cô ấy đấy nhé, nếu không cháu sẽ không nương tay đâu”

Kane xua tay nói

“Nữ nhân của ta nhiều đến nỗi hưởng thụ không hết nữa, ta chả thèm đếm x**** đến nữ nhân của cháu”

Kane lại nhìn Vấn Thiên, gật gù nói

“Xem hình dáng của cháu càng lúc càng điển trai, chắc chắn sẽ làm chết mê chết mệt vô số nữ nhân đây. À, cháu đến đây tìm ta là có việc gì ? Cứ nói thẳng đi, đừng ngại “

Vấn Thiên nói

“Cháu cần 1 vật gì đó tương đối quý giá để làm lễ vật. Chẳng hay lão da^ʍ tặc có bảo vật nào hay ho một chút hay không ?”

Kane lại cười gian, nói

“Lễ vật để làm gì ? Để cưới cô gái này làm vợ phải không ? Nhạc phụ nào mà khó tính đến thế nhỉ ? Thôi, cứ theo ta vào đây rồi lựa chọn thoải mái, đừng ngại “

Nói rồi anh ta nắm tay Vấn Thiên, kéo chàng vào 1 căn phòng gần đó. Huyền Vũ cũng đứng dậy đi theo. Kane dẫn Vấn Thiên đi qua vài căn phòng rồi cuối cùng dừng lại ở 1 gian phòng, dường như là phòng ngủ của anh ta. Anh ta lại mở một két sắt lớn, rồi bảo Vấn Thiên

“Cứ lựa chọn thoải mái, nhưng đừng lấy hết của ta là được … “

Kane bỏ ra phòng khách, mặc cho Vấn Thiên thoải mái xem xét những thứ được cất trong két sắt. Huyền Vũ đoán rằng đây phải là 1 người rất thân thiết đối với Vấn Thiên, nhưng vẫn chưa tiện lên tiếng hỏi.

Vấn Thiên lục lọi két sắt hồi lâu, xem xét rất nhiều ngọc ngà, nữ trang nhưng vẫn chưa hài lòng với bất cứ món đồ nào, dù chúng quả thật là những vật quý giá, có thể nói là giá trị liên thành

Chàng nói

“Thiên Cơ lão lão đó chắc là đã có dư thừa những thứ này, chúng ta phải tìm một thứ gì đó thật đặc biệt mới hy vọng có thể làm cho ông ta động lòng được “

Huyền Vũ đứng cạnh lẳng lặng gật đầu, như đồng tình với ý kiến của Vấn Thiên.

Vấn Thiên cẩn thận xem xét hàng giờ, cuối cùng chẳng tìm được thứ gì có vẻ hay ho, bèn đóng két sắt lại. Chàng nhìn quanh căn phòng của Kane rồi lấy xuống từ trên tường một thanh trường kiếm khá dài. Vấn Thiên rút kiếm ra quan sát hồi lâu rồi tỏ vẻ hài lòng nói

“Thứ này cũng được, có thể xem như là bảo kiếm hiếm gặp, lại là cổ vật nữa. Hay là lấy nó làm lễ vật thử xem sao. Không biết lão da^ʍ tặc có nguyện ý cho chúng ta thanh kiếm này hay không “

Vấn Thiên cầm thanh kiếm, đi ra phòng khách. Chàng đưa thanh kiếm lên ngang mặt Kane, nói

“Cháu muốn lấy vật này, có được không vậy lão da^ʍ tặc ?”

Kane nhăn mặt, tỏ vẻ tiếc nuối

“Cháu thật là khéo lựa. Đây là bảo kiếm của gia tộc Deviance, là cổ vật châu Âu thế kỉ 15, trên đời chỉ có 4 thanh mà thôi. Kể cũng có hơi tiếc, nhưng ta giữ vật này cũng chẳng biết làm gì với nó, thôi thì cho cháu vậy “

Vấn Thiên tò mò hỏi

“3 thanh kiếm còn lại hiện đang ở đâu ?”

Kane trầm tư nói

“Cha cháu hiện đang giữ 2 thanh, còn 1 thanh cự kiếm nữa … Nhưng hình như nó bị thất lạc mất rồi “

Vấn Thiên thầm nghĩ

“Không ngờ cha mình lại có được bảo vật như vậy, những 2 thanh bảo kiếm. Quả thật là ông ấy giấu kĩ quá, ngay cả mình cũng không biết đến sự tồn tại của chúng nữa … “

Đã đạt được mục đích, Vấn Thiên ở lại uống với Kane vài ly rượu, nói chuyện thêm vài giờ nữa rồi cáo từ. Chàng lại dẫn Huyền Vũ đến 1 cửa hàng thời trang gần đó, mua sắm y phục mới cho cả 2 người.

Khi ra khỏi cửa hàng, Huyền Vũ khẽ hỏi Vấn Thiên

“Nam nhân đó thật ra là ai vậy ? Vì sao ông ta lại dễ dàng cho chàng bảo vật đó như vậy ?”

Vấn Thiên cười, bình thản nói

“Ông ấy là anh ruột của cha ta, là ông bác của ta. Tuy đôi lúc có hơi phong lưu, vô lại nhưng ông ấy đối xử với ta khá tốt “

Chàng ngẫm nghĩ một lúc, ngập ngừng nói tiếp

“Có lẽ chúng ta nên nghỉ ngơi vài ngày, sau đó sẽ lên đường đến Vô Danh trấn. Chúng ta đã có lễ vật rồi, cũng là vật không tầm thường, hy vọng Thiên Cơ lão lão đó sẽ không từ chối … Nếu như ông ta không chịu nhận lễ vật, chắc là chỉ còn 1 cách … “

Huyền Vũ tò mò hỏi

“Cách gì vậy ?”

Vấn Thiên cười, nói rõ từng chữ :

Dùng vũ lực ép buộc ông ta