Lý Kỳ và ba vị phu nhân ngồi trước lò sưởi nói cho nhau nghe họ đã trải qua một năm rồi thế nào, so với Lý Kỳ mà nói, cuộc sống của Phong Nghi Nô các nàng đơn giản hơn nhiều, ba nữ nhân dường như chỉ xoay quanh Lý Chính Hi, bởi Lý Chính Hi rất giống Lý Kỳ, thậm chí còn thanh tú hơn Lý Kỳ mấy phần, ai ai cũng yêu mến, đều rất ít khi ra khỏi nhà, chỉ thỉnh thoảng tới Học viện thái sư một chuyến, thăm hỏi các học sinh, không thì là dẫn Lý Chính Hi đến Vương phủ hoặc là Bạch Phủ chơi…
Đương nhiên, không thể tránh được việc nhớ nhung Lý Kỳ.
Trong khi Lý Kỳ đem chuyện Lưu Vân Hi, Triệu Tinh Yến nói cho các nàng, hắn lại giấu nhẹm chuyện Lý Sư Sư, bởi vì có Phong Nghi Nô ở đây, hắn cũng không nắm bắt chính xác được tâm tư của nàng, cho nên hắn định qua mấy ngày nữa sẽ từ từ nói cho nàng hay.
Đối với Lưu Vân Hi, Triệu Tinh Yến, ba nàng sau khi biết được Bạch Thiển Dạ cũng đã biết chuyện,tự nhiên sẽ không tiện lên tiếng nữa, dù sao loại việc này chỉ duy nhất có Bạch Thiển Dạ là có quyền phát ngôn, nhưng bọn họ đều cảm thấy đây là lúc nên cho Lý Kỳ thêm chút áp lực, đương nhiên, khi biết Bạch Thiển Dạ và Lý Kỳ đã giảng hòa, bọn họ cũng vui mừng thay cho Thất nương.
Lần này, bọn họ đã ngồi cả ngày, cho đến tận lúc xế chiều, khi Lý Kỳ chuẩn bị ra ngoài, bởi vì hắn đã hẹn với Tần Cối, hôm nay tới Túy Tiên Cư phải cho y lỗ thật nặng một bữa. Hơn nữa hắn cũng muốn tới Túy Tiên Cư xem sao.
Ba vị phu nhân tuy không muốn xa rời Lý Kỳ một khắc nào, nhưng các nàng cũng hiểu Lý Kỳ đâu thể nào từng giây từng phút đều ở bên cạnh họ, bởi hắn là quan nhất phẩm trong triều, mỗi ngày trong nước xảy ra biết bao nhiêu chuyện, không cần nghĩ cũng biết.
...
...
Tuy rằng Lý Kỳ gần như không lui tới Túy Tiên Cư nấu ăn nữa, nhưng tay nghề của Ngô Tiểu Lục đã bất ngờ tiến bộ vượt bậc, mặc dù vẫn còn xa lắm mới bằng Lý Kỳ, nhưng việc đảm đương một mình thì cũng không có vấn đề gì.
Trong quán vẫn còn kín khách, việc này phải quy công lao về cho chinh sách của triều đình, chính là vì Lý Kỳ một lòng muốn chấn hưng nền kinh tế, khiến cho kinh tế tăng trưởng vun vυ't, người có tiền càng ngày càng nhiều, mức độ tiêu xài cũng theo đó mà tăng lên, thế nhưng, yến tiệc lại trở nên càng ngày càng ít ỏi, điều này cũng có liên quan tới chính sách của triều đình, bởi vì Triệu Giai vẫn luôn phản đối chuyện đó.
Mà Túy Tiên cư là quán rượu lớn nhất nhì Đông Kinh, hơn nữa lại có một nhân vật huyền thoại xuất chúng như Lý Kỳ, việc kinh doanh tự nhiên sẽ tự nhiên không cần nói nhiều, rất nhiều du khách từ nơi khác đến đều vì mến mộ danh tiếng của hắn mà tới.
- Ngô chưởng quỹ, tính tiền.
- Đây, tiền thừa của ngươi.
- Làm phiền rồi.
- Đi thong thả.
Ngô Phúc Vinh vẫn như trước cố chấp làm việc không thuộc cương vị của mình. Thật ra ông đã không còn xem đây là công việc nữa, mà là một loại hưởng thụ, ông chính là vì thích tán gẫu với mấy vị khách này, ngắm vẻ mặt hài lòng của bọn họ, như vậy là đủ rồi.
- Chưởng quỹ à, có cái gì ngon hãy giới thiệu đi.
Khi Ngô Phúc Vinh đang đếm tiền bằng bàn tính, bỗng đâu nghe thấy tiếng người hỏi, ông ngẩng đầu lên, há hốc mồm. Nhưng không hề lên tiếng, một hồi lâu sau mới cất lời:
- Lý---Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Đại thúc, gần đây sức khỏe có tốt không?
- Tốt tốt tốt.
Ngô Phúc Vinh kích động nước mắt ngắn dài, không ngừng gật đầu nói:
- Mọi thứ đều tốt, chỉ có tiệm này là thiếu mất cậu, nên thiếu mất niềm vui.
Lý Kỳ phẩy tay, đám tôi tớ phía sau lập tức đem quà lên, hắn lại nói:
- Đây là tổ yến ta đem về từ phương Nam, bổ lắm đấy. Thúc mang về bồi bổ cho tốt, thân thể nhất định phải thật khỏe mạnh, à, không được cho Tiểu Lục Tử biết, bằng không chắc chắn tên tiểu tử đó sẽ ăn vụng.
Ngô Phúc Vinh và Lý Kỳ chẳng khác gì hai cha con, Ngô Phúc Vinh tự nhiên sẽ không từ chối món quà của Lý Kỳ, nói:
- Được được được, cậu cũng biết đấy, tên tiểu tử đó bản tính đánh chết cũng không thay đổi, có cái gì ngon, thì bất kể thế nào cũng phải lấy một chút ăn thử trước.
- Ấy! Lý sư phụ trở về rồi.
Đang nói chuyện, bỗng đâu có 1 người trông thấy Lý Kỳ, không khỏi kinh ngạc kêu lên.
Tiếng ồn của hắn lập tức làm cả tiệm im ắng, mọi ánh mắt đều đồ dồn về phía quầy tủ.
- Lý sư phụ.
- Xin chào Lý sư phụ.
- Chúc mừng Lý sư phụ chiến thắng trở về.
Những khách hàng quen của Túy Tiên Cư đều buông đũa xuống tiến đến hành lễ với Lý Kỳ.
Lý Kỳ nhất nhất đáp lễ, cười nói:
- Đa tạ, đa tạ, hôm nay ta chưa chuẩn bị được lễ mọn gì cho mọi người, thế này đi, tối nay ta mời.
- AAAA---!
Mọi người cùng đồng thanh nói “được”
- Lý ca, cuối cùng huynh cũng trở về rồi.
Bỗng đâu có một tên tiểu tử kích động chạy tới, chính là Ngô Tiểu Lục.
Lý Kỳ kéo tên học trò cưng lại, vỗ vỗ vai hắn, đánh giá hắn một vòng, cười nói:
- Cứng cáp lên nhiều rồi, xem ra ngươi ăn uống không tồi.
Ngô Tiểu Lục cười ha ha nói:
- Lý ca, huynh biết đấy, đệ không có kén ăn mà.
Lý Kỳ cười gật đầu, nói:
- Hôm nay một trong những lý do ta tới đây là để thử tài nghệ nấu nướng của ngươi, tối nay ngươi và thúc ngươi tới phủ ta ăn đêm đi, hai ta từ từ nói chuyện.
- Ấy, ta đi chuẩn bị ngay đây.
- Đi thôi.
Ngô Tiểu Lục rất tự tin chạy xuống bếp, một năm nay tài nghệ nấu ăn của y nhận được không ít lời khen ngợi, điều này cũng khiến cho y có chút tự tin dám ở trước mặt Lý Kỳ thể hiện tài nấu ăn của mình.
- Xu Mật Sứ.
Bỗng nghe thấy có người gọi mình, Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tần Cối đang bước nhanh từ trên lầu xuống.
Mấy vị khách thấy Tần Cối đến, liền xin thất lễ với Lý Kỳ, sau đó liền trở về chỗ ngồi, đâu phải vị đại quan nào cũng hòa nhã thân thiện như Lý Kỳ.
Ngô Phúc Vinh ở cạnh bên thầm thì:
- Tần Thiếu tể đã tới từ sớm rồi.
- Biết rồi, ta xin thất lễ trước.
Lý Kỳ nói xong liền đi ra nghênh đón, chắp tay nói:
- Không ngờ Tần Thiếu Tể lại tới sớm như vậy, thật có lỗi quá, để Tần thiếu tể đợi lâu rồi.
Tần Cối vội đáp lễ nói:
- Xu Mật Sứ tuyệt đối đừng nói vậy, tuy rằng đây là tiệm của Xu Mật Sứ, nhưng hôm nay là ta và Tam Ti sứ giúp ngài thanh tẩy bụi trần, chúng ta đương nhiên phải tới sớm rồi.
Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:
- Vậy thì đâu có phải là khách thuận theo chủ nữa.
Tần Cối cười ha ha nói:
- Xin Xu Mật Sứ thứ lỗi cho mấy phần.
Lý Kỳ cười nói:
- Ngươi biết đấy, ta thích khách thuận theo chủ. Không biết Tam ti sứ?
- Tam ti sứ đi cùng ta tới.
Tần Cối hướng đầu lên trên, Lý Kỳ ngước nhìn, chỉ thấy Trịnh Dật đứng trên lầu ba thoáng ra hiệu.
Tần Cối lại đưa tat ra, nói:
- Mời.
- Mời.
Hai người cùng đi lên lầu.
Đám quan khách còn lại nhìn đến đần người, ba vị lão đại trong triều không ngờ lại tụ hội, đây chắc hẳn là lần đầu tiên, không khỏi tò mò bọn họ đang chuẩn bị làm gì, nhưng bọn họ chẳng có cách nào biết được, Tần Cối tuy không có nói sẽ bao trọn. Nhưng Ngô Phúc Vinh vẫn rất tự giác để trống cả lầu ba cho bọn họ.
Đến lầu ba, Lý Kỳ và Trịnh Dật hàn huyên với nhau mấy câu, sau đó ba người cùng nhau đi vào phòng Thiên Thượng Nhân Gian
Lý Kỳ không vội ngồi xuống mà lại nhìn ngó chung quanh, gật đầu cười:
- Lại trang trí lần nữa rồi, không tồi, không tồi, rất phù hợp với phong cách của Túy Tiên cư ta.
Trịnh Dật cười nói:
- Nghe nói đây là do chính Kinh Tế Sử tự mình thiết kế đấy.
- Vậy sao?
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Xem ra Thất nương vẫn còn rảnh rỗi lắm.
Tần Cối cười nói:
- Câu này của Xu Mật Sứ không đúng rồi, Kinh Tế Sử gánh vác trọng trách chấn hưng kinh tế Đại Tống, việc phải lo lắng mỗi ngày rất nhiều, có thể nói là trăm công nghìn việc, còn bận hơn cả ta và Tam ti sứ kìa.
Trịnh Dật nghe xong sắc mặt có đôi nét quái dị, nhưng lại không lên tiếng.
Trong lòng Lý Kỳ hiểu rõ, nhưng cố tình làm như không biết, còn nói:
- Tần thiếu tể, Tam ti sứ, điều này ta rất không hài lòng với hai người, các ngươi thân làm thiếu tể, tam tí sứ, tại sao lại đùn đẩy công việc cho một nữ nhân làm, có phải thấy ta không ở đây nên bắt nạt Thất nương không?
- Đâu có, đâu có, Xu Mật Sứ nặng lời rồi, người có khả năng thì làm được nhiều việc.
Tần Cối nói đến đây liền ngừng lại, đưa tay ra:
- Hai vị, chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện đi.
Lý Kỳ cười nói:
- Quy tắc cũ, ai chủ trì thì ngồi ghế trên.
Nói dứt lời hắn liền ngồi gần lại. Hiển nhiên không có ý định trả tiền.
Trịnh Dật cười, biện pháp này quả rất tuyệt, bởi vì ba bọn họ tương đương nhau, ai ngồi trên cũng không phù hợp, cũng ngồi lại gần.
Tần Cối cười khổ, lắc đầu:
- Vậy thì Tần mỗ từ chối thì bất kính rồi.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Nên thế, nên thế.
Tần Cối cũng ngồi xuống, lập tức giơ chén lên nói:
- Hôm nay đã là vì Xu Mật Sứ thanh tẩy bụi trần, vậy thì chúng ta xin kính Xu Mật Sứ một chén trước, chúc mừng Xu Mật Sứ chiến thắng trở về.
Quả cũng có chút khí thế của lão đại đây.
Trịnh Dật cũng nâng chén lên.
Lý Kỳ cũng nâng chén lên đáp lễ, nói:
- Đa tạ, đa tạ.
Ba người đều cạn trong một hơi.
Tần Cối đặt chén xuống, bỗng thở dài nói:
- Xu Mật Sứ lãnh quân đi chinh chiến bốn phương, dầm mưa dãi nắng, hơn nữa còn là đến vùng Lĩnh Nam sốt rét hoành hành, khó khăn gian khổ có thể tưởng tượng được ra, mà chúng ta lại lực bất tòng tâm, không thể chia sẻ cùng Xu Mật Sứ, thật vô cùng xấu hổ.
Từng lời nói ra đều đâu vào đấy.
Lý Kỳ cười nói:
- Mỗi chức trách khác nhau thì có khó khăn khác nhau, lại phải nói thêm ta cũng đâu có thấy triều đình này an toàn hơn trên mặt trận, muốn ta nói ấy à, nơi nguy hiểm nhất chính là trên triều đình, còn nhớ khi ta ra đi, Vương Trọng Lăng vẫn còn là một người uy phong lẫm liệt, thế nhưng khi ta trở về, đến bây giờ đến bóng dáng ông ấy ta còn chưa nhìn thấy, khiến người ta không khỏi cảm khái, quả thực là thế sự vô thường, trên triều đình thì càng đúng như vậy
Khi Lý Kỳ nhắc đến Vương Trọng Lăng, sắc mặt Tần Cối, Trịnh Dật hai người đều lộ vẻ quái dị.
Tần Cối hỏi:
- Xu Mật Sứ đã biết chuyện Hữu tưỡng rồi ư?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Thực ra trước khi về kinh ta đã nghe được rất nhiều lời đồn đại, thậm chí có kẻ còn nói đây đều là âm mưu của Tần thiếu tể ngươi.
Tần Cối trợn mắt, giận dữ phản biện:
- Là tên khốn nào nói lung tung ở đâu, vớ vẩn, thật quá vớ vẩn, quan hệ giữa Hữu tướng và ta luôn rất tốt, thậm chí có thể nói là trợ thủ đắc lực của ta, sao ta lại có thể hãm hại thuộc hạ của mình, hơn nữa đây còn là ân khoa đầu tiên kể từ khi hoàng thượng lên ngôi, có cho Tần mỗ thêm mười lá gan, Tần mỗ cũng không dám làm hỏng ân khoa của hoàng thượng.
Mẹ kiếp! Ta cũng chỉ hỏi có một câu, ngươi đâu cần mắng chửi ta là tên khốn, không hổ là kẻ do ta dạy dỗ, nghệ thuật mắng chửi càng ngày càng cao rồi. Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, câu này thực vớ vẩn, lúc đó ta cũng chỉ cười mà nghe thôi.
Trịnh Dật nhìn hai người họ nhe nanh múa vuốt, kẻ tám lạng người nửa cân, khẽ cười, nâng chén nói:
- Tần thiếu tể chớ tức giận, nào, ta kính Tần thiếu tể một ly.
Tần Cối vội nâng chén nghênh tiếp, nói xong, y lại nói với Lý Kỳ:
- Xu Mật Sứ, chuyện này có thiên địa chứng giám, không hề có chút liên quan gì với Tần mỗ cả, rõ ràng là có kẻ muốn mượn chuyện này để châm chích mối quan hệ giữa hai ta, muốn thừa nước đυ.c thả câu, sau đó thừa cơ đυ.c nước béo cò.
Lý Kỳ cười gật đầu nói:
- Điều này ta đương nhiên hiểu rõ.
Trịnh Dật nghe xong thoáng suy nghĩ, kẻ mà y nói hẳn là mình đi.
Tần Cối lại hỏi:
- Vậy chẳng hay Xu Mật Sứ thấy chuyện này thế nào?
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Nói thực là, lúc chuyện xảy ra ta không có mặt ở kinh thành, những điều ta biết đều là do người khác nghe được, đã là nghe được thì sẽ mang theo đủ các sắc thái chủ quan, vì thế ta cũng không tiện đánh giá nhiều, nhưng các ngươi, các ngươi vẫn luôn ở kinh thành, các ngươi thấy sao?
Tần Cối lập tức lên tiếng:
- Chẳng giấu gì hai vị, ta thấy chuyện này không liên quan gì đến Hữu tướng cả, là có kẻ cố ý hãm hại Hữu tướng.
Ô! Màn diễn vừa ăn cướp vừa la làng đã diễn rồi. Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:
- Thiếu tể nói chắc chắn như vậy, không phải là có bằng chứng gì đó chứ?
Tần Cối đáp:
- Bằng chứng thì không có, dù sao việc này cũng không do ta quản lý, nhưng hai vị thử nghĩ xem, chỉ dựa vào năng lực của Hữu tướng, nếu ông ấy muốn đề bạt môn sinh Bạch gia, giúp họ vực dậy, thì đâu cần gấp gáp như vậy, hơn nữa Bạch gia còn có vị con rể hiền là Xu Mật Sứ đây, cũng đâu có đến lượt ông ta ra mặt, lần ân khoa này lại thu hút sự chú ý của toàn bộ sĩ tử trong thiên hạ, hoàng thượng cũng vô cùng coi trọng, chỉ cần là một kẻ có đầu óc sẽ không động tay động chân ở đây, Hữu tướng đã làm quan bao năm nay, không thể đến cái đạo lý này cũng không nắm rõ.
Đồ chó hoang, nghe ngươi nói chẳng khác gì muốn đem nước bẩn vấy lên người ta, may cho ngươi là lúc đó không có ta, nếu có thì chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy. Lý Kỳ nghe xong liên tục gật đầu, nói:
- Thiếu tể nói thực có lý.
Nói rồi hắn hỏi Trịnh Dật:
- Tam ti sứ, còn ngươi thì thế nào?
Trịnh Dật khẽ cười, nói:
- Chuyện này đại bá ta cũng có liên lụy, ta cũng không tiện bình luận gì nhiều, nhưng ta tin Hình bộ chắc chắn sẽ điều tra ra rõ ràng, lúc đó sẽ tự có công luận.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Theo lời ngươi nói, ta chẳng phải là không được đoán bừa ư, dù sao cha vợ của ta cũng bị liên lụy. Được rồi, chuyện này dừng ở đây, loại chuyện này càng nói càng sai lệch.
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
- Nhưng có chuyện ta phải nói một chút, thê tử ta mới lên làm quan, có đôi chỗ xử lý không toàn vẹn, nhưng ta tin rằng nàng cũng chỉ vì sự tốt đẹp của Đại Tống ta, cho nên trong một năm nay, nếu nàng có điều gì đắc tội, kính mong hai ngươi thông cảm, cũng đa tạ hai người đã chiếu cố nàng trong một năm nay.
Tần Cối cuời nói:
- Xu Mật Sứ quá lời rồi, Kinh Tế Sử thông minh sắc sảo, lại được Xu Mật Sứ truyền thụ sâu sắc, làm gì cần tới sự chiếu cố của chúng ta, hơn nữa chúng ta đều phục vụ cho hoàng thượng, làm gì có chuyện đắc tội không đắc tội.
Lý Kỳ gật đầu đáp:
- Lời này của Tần thiếu tể rất đúng, đây cũng là điều hôm nay ta muốn nói, chúng ta đều phục vụ cho hoàng thượng, cống hiến cho nước nhà, nhưng mối người đều có chí hướng riêng, cách nghĩ của ai cũng khác nhau, ngươi có chủ kiến của ngươi, ta có chủ kiến của ta, sau này khó tránh khỏi việc sẽ động chạm đến nhau, ta cho rằng đây là một việc tốt, bởi điều này chứng minh chúng ta đều đang tranh giành nhau nỗ lực vì đất nước, nhưng ta không hi vọng sẽ dính đến vấn đề cá nhân, kể cả trên triều đình có cãi nhau lớn đến đâu, ta mong trong lúc riêng tư chúng ta vẫn có thể ngồi lại hàn huyên ở đây như hôm nay, đương nhiên, nếu có ai nhất định muốn đem chuyện công vào chuyện tư thì ta cũng hết cách, chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh rồi. Hai vị nói có phải lý lẽ này không?
Tần Cối, Trịnh Dật trước tiên đều ngây ra, nhưng lại không nói năng gì, chỉ khẽ gật đầu.
Lý Kỳ nâng chén trà lên, nói:
- Vậy được, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta chỉ bàn chuyện tư, chuyện công đợi đến khi lên triều rồi nói, ta mời hai vị một chén.