Mùa Hè Nóng Bỏng

Chương 12

Lúc đó, cô đã tức giận đến nỗi không thể kìm được mà tát Phương Khải Lỵ, chỉ hận không thể đem Bành Ngạn Kỳ và cô ta đẩy xuống địa ngục, để cho lửa địa ngục thiêu cháy bọn họ.

Cho nên lúc này cô mới bị mê hoặc như thế, Tạ Kính lại dấy lên ngọn lửa hưng phấn, khiến cô có cảm giác lạ lẫm. . . .

Tay của anh trượt vào trong áo cô, mơn trớn trên da thịt non mềm, xua tan đi những ý nghĩ trong đầu cô, lúc hai tay của anh chạm đến bầu ngực mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve thì bọn họ đồng thời phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Một tay anh vòng ra sau lưng cởϊ áσ ngực của cô, lại không thể chờ đợi mà tiếp tục vân vê hai bầu ngực trắng mềm, anh cất tiếng rêи ɾỉ, cảm giác này thật tốt.

Ngón tay cái của anh miết nhẹ nụ hoa của cô, khiến cô run rẩy càng thêm dữ dội.

Vương Tuệ Hân mơ màng rơi vào trong cơn kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt, nhưng trong lòng lại có chút bất an, cô khẽ giãy giụa: “Đừng. . .”

Anh khẽ ngẩng đầu, hô hấp nặng nề, hôn từng chút từng chút lên mặt cô: “Đừng sợ, đừng sợ. . . .”

Đầu lưỡi của anh lướt qua vành tai cô, khẽ vẽ vài vòng, mang đến cho cô từng đợt kɧoáı ©ảʍ đến tê dại, khiến cô không nhịn được mà khẽ rên lên: “Ah. . .”

Cô đối với chuyện tìиɧ ɖu͙© vô cùng bỡ ngỡ, chẳng bù cho anh lão luyện như vậy, rất nhanh đã tìm được vùng mẫn cảm phía sau vành tai của cô, lại khẽ liếʍ vài cái khiến cô rên lên nức nở, bắp đùi khó nhịn mà cọ sát vòng eo của anh.

Anh thở dốc, lập tức cởϊ áσ của mình, cũng tiện thể cởi luôn cho cô, sau khi bầu ngực tuyệt mỹ hoàn toàn lộ ra trước mắt thì du͙© vọиɠ bên dưới của anh dường như đã không còn cách nào khống chế nổi.

Anh cúi đầu dùng mọi cách để kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ngậm lấy nụ hoa phấn hồng của cô vào trong miệng, đầu lưỡi khẽ phớt qua.

Vương Tuệ Hân không chịu nổi, khẽ cong người lên, hai tay túm chặt ga giường, cố gắng níu kéo một chút lý trí còn sót lại.

“Không. . . Đợi đã. . .A. . .” Khi anh dùng sức mυ'ŧ thì cô lại rên lên, thậm chí còn ưỡn ngực về phía trước.

Kɧoáı ©ảʍ tựa như sóng biển cuồn cuộn kéo đến, thân thể cô lại như bị lửa đốt, nóng đến đổ mồ hôi, ngay cả quần áo bị cởi ra lúc nào, cô cũng không hề biết.

Phản ứng của cô càng khiến anh vui vẻ, càng ra sức kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, hai tay thuần thục mơn trớn ở trên người cô, khiến cô không ngừng rên lên từng tiếng yêu kiều.

Tiếng kêu của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, du͙© vọиɠ bên dưới dường như là không thể khống chế được nữa.

Khi tay anh chạm đến nơi tư mật thì cô lại khẽ rùng mình một cái.

“Đợi. . . Đợi đã. . .”

Tiếng kêu như mèo nhỏ của cô căn bản là không có cách nào ngăn anh lại, anh ngẩng đầu che lấp đôi môi cô.

“Em thật ướt.” Giọng nói khàn khàn át đi tiếng nức nở của cô, ngón tay vuốt ve khe huyệt ẩm ướt, khi ngón giữa của anh trượt vào thì cô giật mình sợ hãi, theo bản năng kẹp chặt tay anh.

“Đừng. . . .” Cô đẩy nhẹ bả vai rắn chắc của anh, ánh mắt bối rối vẫn không ngừng đấu tranh.

“Anh sẽ làm cho em thoải mái.” Anh không ngừng hôn lên môi cô, ngón giữa khẽ động đậy, ngón cái lại nhẹ nhàng vuốt ve tiểu hạch mẫn cảm của cô.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từ phía dưới bỗng chốc vọt lên, hệt như một tia chớp, cô theo bản năng nâng lên mông nhỏ, vươn tay nắm lấy cổ tay của anh.

Anh mê muội nhìn cô rêи ɾỉ trong cơn kɧoáı ©ảʍ, hàng chân mày nhíu chặt giống như vừa khổ sở lại vừa vui sướиɠ, anh cũng không nhịn được nữa, lập tức kéo quần xuống rồi thuần thục lấy bαo ©αo sυ đeo vào.

Vương Tuệ Hân cố gắng kéo mình ra khỏi cảm xúc mê man này, nhưng du͙© vọиɠ lại khiến cô trầm luân, khẽ vặn vẹo thân thể, lại cảm giác anh đã trở về bên cạnh mình.

Anh thở dốc, chăm chú ngắm nhìn đường cong hoàn mỹ, thân thể trắng nõn của cô, bàn tay yêu thương vuốt ve bắp đùi trơn mịn, lại không thể nhẫn nại mà lập tức tách hai chân cô ra, phái nam nóng bỏng chạm nhẹ vào khe huyệt ướŧ áŧ, sau đó đột nhiên dùng sức tiến vào thật nhanh.

“Ah. . .” Kɧoáı ©ảʍ ập tới khiến cả hai đồng thời kêu lên.

Vương Tuệ Hân nghẹn ngào khóc nấc, cô cảm giác như mình đang làm chuyện xấu, nhưng cơ thể chưa bao giờ trải qua kɧoáı ©ảʍ như vậy đã thiêu đốt mất lý trí của cô, khiến cô cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.

“Thả lỏng, thả lỏng. . .” Tạ Kính khàn giọng nói: “Em chặt quá. . . .”

Ngón cái của anh vẫn miết nhẹ tiểu hạch của cô.

Kɧoáı ©ảʍ cọ xát khiến cô như muốn xụi lơ, cơ thể không tự chủ mà co rút lại, kẹp chặt phái nam đang căng cứng của anh.

Tạ Kính ngửa đầu thở dốc, hưởng thụ cái cảm giác mất hồn này.

“Tuyệt quá. . .” Anh mở chân cô rộng thêm, thắt lưng bắt đầu mạnh mẽ đưa đẩy.

Vương Tuệ Hân cong người, túm chặt ga giường, theo mỗi lần ra vào của anh mà cất tiếng rêи ɾỉ.

Phái nam nóng bỏng ở trong cơ thể cô khẽ giật giật, khi anh dùng sức tiến sâu vào bên trong thì cô lại nghẹn ngào lên tiếng. . .

“Đừng như vậy, quá lớn, đợi. . .đợi đã. . .”

Cô nức nở khiến anh suýt chút nữa thì cởi giáp đầu hàng, khẽ cúi xuống hôn lên môi cô, vươn tay nắn bóp hai bầu ngực: “Đừng nói những lời đáng yêu như thế.”

Anh thở hổn hển, con ngươi đen láy cứ như sắp phun ra lửa, bên dưới thì vẫn như cũ, hết lần này đến lần khác xâm nhập vào hoa kính của cô, cảm giác căng chặt và nóng bỏng khiến toàn thân anh run rẩy.

Anh ôm chặt cô, dùng sức hôn, thắt lưng cũng theo đầu lưỡi mà đưa đẩy, cô không thể nào chịu nổi, đành phải ôm chặt lấy anh, mồ hôi ẩm ướt của hai người cứ thế hòa quyện vào nhau.

Vương Tuệ Hân nằm dưới người anh nức nở vặn vẹo, cố gắng tìm thỏa mãn, anh muốn cùng cô kéo dài sự vui sướиɠ này, thế nhưng cô lại không cho.

Cô hệt như một con sư tử cái vừa được nếm trải hương vị ngọt ngào, ôm chặt lấy anh, không ngừng vặn vẹo, trong cơ thể lại có một loại kích động không chịu để yên, hệt như dã thú cứ muốn thoát khỏi sự giam cầm.

Nhưng dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không vượt qua được bức tường trước mắt, cô khó chịu kêu to: “Nhanh lên, nhanh lên một chút. . .”

Cô ôm lấy thắt lưng anh.

Động tác này của cô đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, khiến anh cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, anh thô lỗ nâng hai chân cô đặt trên vai mình, tư thế này khiến anh có thể tiến vào sâu hơn, mỗi một lần anh dùng sức tiến vào thì cô lại hét to một tiếng, toàn thân bắt đầu run rẩy.

“Muốn nhanh nữa không?” Anh khàn khàn hỏi, cố tình trêu chọc cô.

Nước mắt đã che mờ đi đôi mắt của cô, chỉ nghe thấy tiếng cô nức nở nói: “Nhanh lên, em muốn anh, nhanh lên một chút nữa. . . .”

Cô dùng sức kẹp chặt anh.

Anh gầm nhẹ một tiếng, chợt lui về phía sau rồi dùng sức đâm mạnh vào.

Cô cũng cong người, trước mắt chợt lóe lên vô số đốm sáng, cảm xúc mãnh liệt bỗng chốc hóa thành bọt biển, cứ thế rơi xuống, nhấn chìm cô trong cơn cực lạc, cuốn cô tiến vào từng đợt cao trào.

Tiếng thét chói tai của cô quanh quẩn bên tai anh, anh gầm lên rồi chôn thật sâu vào trong cơ thể cô, bắn ra tất cả tinh hoa, mang hai người đến cao trào cực hạn. . .

Sau đó, anh ngã xuống người cô, mồ hôi đầm đìa, bắp đùi trắng nõn từ trên vai anh trượt xuống, hai người cố gắng hít vào một chút không khí, rồi lại nằm im bất động, một lát sau anh mới có sức để ngẩng đầu lên nhìn cô.

Có lẽ ngày mai cô sẽ vô cùng hối hận, sẽ trách anh đã dụ dỗ cô, nhưng lúc này anh không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, trông thấy vẻ mặt mê man vẫn còn chìm trong cao trào, anh cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Khẽ cúi đầu hôn cô, hai tay anh quyến luyến vuốt ve bầu ngực trắng ngần, cô lại khẽ rên lên, giống như con mèo nhỏ đang cầu xin chủ nhân trìu mến.