"Tài xế, đỗ xe. Đây là bắt cóc!" Ta bị Mã tiểu thư đè ở hàng ghế sau, không thể nhúc nhích.
Mã tiểu thư đang đè ta lại mà vẫn thừa một tay để lấy tờ Mao gia gia đưa cho tài xế, "Đến tiểu khu XX, là do cô ấy uống nhiều thôi."
Tài xế hửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người hai chúng ta, nhưng quan trọng nhất là hắn thấy tờ Mao gia gia kia nên quyết định tin tưởng Mã tiểu thư.
Mẹ kiếp, cái bọn cứ thấy tiền là sáng mắt hoặc ham mê sắc đẹp này! Kết quả Mã tiểu thư lại vừa có tiền vừa có sắc, thật là phá hoại sự cân bằng của thế giới.
"Chị về cùng tôi làm gì, tôi đâu có uống rượu, không cần chị dẫn tôi về." Thực ra có nhiều lúc ta có thể bật lại nàng, ta cảm thấy thiên tính của nữ nhân chính là không làm điều ngu ngốc thì sẽ không chết.
"Chúng ta về nhà." Mã tiểu thư lời ít ý nhiều, không muốn nói nhảm với ta, tình huống như kiểu ta đã uống quá nhiều rồi.
"Đây là nhà của tôi, chị đừng đi sai đường nha~ Chị phải về nhà chị mới đúng." Tuy chiều cao tuyệt đối không bằng, nhưng khí thế tuyệt đối không thể thua. Cùng ác miệng bên nhau lâu dài, đầu lưỡi của ta đã được tẩm độc.
"Hoàng Khanh." Mã tiểu thư nhẹ nhàng gọi tên ta từ phía sau. Nàng hiếm khi gọi tên ta như vậy, ngoại trừ Hoàng ngu ngốc ra thì chính là các kiểu ngu xuẩn.
"Làm sao à?!" Ta thiếu kiên nhẫn quay đầu lại.
Ngay khi ta nhăn mày định tiếp tục nói móc nàng thì đột nhiên mặt tối sầm lại, trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp.
"A?" Khi ta đang kinh ngạc không biết làm sao, chiếc lưỡi mềm mại mang theo mùi rượu thoang thoảng kia liền xông vào.
Chuyện gì đây? Tận thế hay là Trái Đất sắp nổ tung? Sao tối thế? Ờ ha, bởi vì ta đang nhắm mắt lại mà.
Lại mở mắt ra, Mã tiểu thư phóng to trước mặt. Nàng đang nhắm mắt lại, lông mi dài hơi run, bàn tay đặt sau gáy ta hơi ướt đẫm mồ hôi.
Nụ hôn này kéo dài không lâu mà chỉ như tích tắc, khiến ta cảm tưởng rằng chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi, nhưng ta đâu có uống rượu!
Mã tiểu thư lập tức bày ra vẻ mặt đơ, hơi thở có chút gấp gáp, đây không phải là một đêm thanh tĩnh nhưng tiếng thở ấy vẫn rất rõ ràng. Trên môi ta như còn lưu lại hơi ấm của nàng, nghĩ đến đây tim ta liền đập liên hồi.
"Tôi yêu em." Mặt của Mã tiểu thư không hề mang vẻ căng thẳng nhiệt huyết mà người đang tỏ tình nên có, mà bình thản như đang nói món này ăn ngon ghê vậy.
"Chị... có phải đã uống nhiều rồi không? Chúng ta... Qua bên kia ngồi ghế chút đi... Để chị tỉnh rượu..." Rõ ràng ta đang được tỏ tình, vì sao ta lại sốt sắng như vậy? Chân còn hơi run, suýt chút nữa đã trật chân té ngã.
"Thế à? Em cảm thấy tôi say rồi ư? Ừm, chắc là say thiệt rồi." Mã tiểu thư lập tức ngồi phịch xuống ghế, biểu hiện giống như đã say thành bãi bùn nhão, cả cơ thể đều dựa vào người ta.
Ta vẫn chưa hồi phục sau chuyện vừa rồi đâu đấy, luôn khiến trái tim ta lên voi xuống chó thế này sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi doạ đi mất!
Ta sợ nàng tuột xuống nên bèn ôm chặt nàng vào lòng, không quan tâm ánh mắt kì dị tới lui của người qua đường. May thay cái ghế dài này cách đèn đường hơi xa, nếu không khuôn mặt đang đỏ bừng của ta mà bị nhìn thấy sẽ ngại muốn chết!
"Đã nói với chị không được uống nhiều như vậy rồi, mà chị vẫn uống. Nếu tôi không ở bên cạnh, có phải chị sẽ bị người ta bắt cóc hay không." Ta quay đầu sang chỗ khác, lúng túng nói.
Nàng không nói lời nào, tiếp tục vùi mặt vào hõm vai ta, dụi dụi không ngừng như con cún dính người. Ngay lập tức, nàng tựa như có thể đọc được suy nghĩ của ta, không nặng không nhẹ cắn một cái vào cổ ta.
"A! Chị... chị làm gì thế..." Ta lấy tay che cổ để tránh nàng, có lẽ nàng còn bám dính hơn thạch cao nữa.
"Tôi muốn cắn chết đồ ngốc em." Giọng nói của Mã tiểu thư không đều đều như trước, mà là có chút ý vị thẹn thùng.
Ta quay đầu lại, dựa vào ánh sáng yếu ớt mà nhìn nàng. Gò má của Mã tiểu thư hồng đến tận mang tai, nhưng vẻ mặt có thể phân biệt vẫn ít ỏi như vậy. Nhưng mà ta luôn cảm thấy, giờ đây nàng thẹn thùng đáng yêu thật khiến người ta muốn xực một miếng quá.
Ta nuốt từng ngụm nước bọt, ngây ngốc trả lời, "Tửu lượng của chị kém hơn tôi thì có, còn ăn đậu hũ của tôi nữa đấy."
"Vậy à? Dù sao cũng đã say rồi, thế có phải không vấn đề gì không?" Nhìn nàng như không có vẻ gì say cả, vậy vừa nãy...
Dòng suy nghĩ của ta bị gián đoạn bởi nụ hôn bất ngờ lần hai của nàng, đầu óc hoàn toàn ngừng hoạt động. Có quá nhiều chuyện làm đảo lộn ấn tượng của ta đêm nay, có phải gia hoả này bị hồ ly tinh nhập rồi hay không, mà tại sao càng nhìn càng cảm thấy yêu mị.
Chỉ là kỹ thuật hôn môi của Mã tiểu thư thực sự quá nát, nàng xem môi ta là đồ ăn sao?! Hết mυ'ŧ rồi lại cắn, đầu lưỡi đưa qua mà không hề có kỹ xảo. Ta thực sự không thể chịu nỗi nàng nữa, ôm lấy cổ của nàng, sải bước, liền cưỡi trên đùi của nàng, sau đó đặt nàng lên lưng băng ghế và dạy dỗ nàng thật tốt.
Mã tiểu thư vòng tay qua eo ta, khẽ ngân một tiếng, "Ưʍ..." Một tiếng này như có như không vang lên, ta nghe mà cả người khô nóng. Lúc này mới phục hồi tinh thần lại phát hiện một tay khác của ta đã chạm vào xương quai xanh của nàng, còn có xu thế tiếp tục trượt xuống.
Cái này có hơi nhanh quá không? Đặc biệt là đối với một người chạm thử liền muốn lùi về sau thật xa như Mã tiểu thư, ta thực sự sợ lập tức tiến hành quá nhanh sẽ doạ nàng chạy mất. Thật ra lá gan của nàng rất nhỏ, trước đây nhìn thấy con chuột chết đã bị doạ mất hồn rồi.
"Chúng... chúng ta ngồi đây hóng gió chút đi, chị quả nhiên uống nhiều rồi." Ta từ trên người Mã tiểu thư bò xuống, thành thật ngồi bên cạnh nàng, hai tay nắm quyền đặt ở trên đùi, ngay cả tấm lưng cũng thẳng lại.
Không hề có điềm báo trước, Mã tiểu thư liền ngã sang ta, may là ta đúng lúc chống đỡ thân thể, nếu không khẳng định lại bị nàng áp đảo, "Này, chị lại làm sao thế?" Ta có chút bất đắc dĩ, khoác lên vai nàng rồi nói.
"Nếu em cảm thấy tôi say rồi, thì tôi liền say rồi đi." Loại ngữ khí cực kì bất đắc dĩ này là muốn thể hiện cái gì, ngươi có biết ngươi trước đây nói những câu kia khiến ta thực sự không thể tin được ngươi hay không.
Nhưng ta vẫn cứ mỗi một lần đều không thể khống chế được mà đi tin nàng, không vì lý do gì cả, như vậy có phải là rất ngu xuẩn? Bỏ đi, ta biết ta ngu thật.
"Tim em đập nhanh ghê." Sau gáy Mã tiểu thư gối lên ngực ta, nghiêng đầu lên nhìn ta rồi nói.
"Có lẽ là do uống rượu thôi." Ta thuận miệng đáp, quay đầu không dám nhìn nàng.
"Đần, em có uống một ngụm nào đâu." Thời điểm Mã tiểu thư cơ trí đã nhắc nhở ta rằng nàng căn bản không uống nhiều, thậm chí ngay cả năm phần say cũng chưa tới.
"Bởi vì hồi nãy dính cồn của chị chứ sao." Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức trong đầu hồi tưởng một màn động tình vừa rồi, trái tim ta đập càng ngày càng nhanh.
Mã tiểu thư nghe vậy cũng không lên tiếng, hai người tựa sát vào nhau, ngồi trên băng ghế dưới tàng cây, xung quanh không ngừng xuất hiện tiếng vo ve của các con côn trùng. Ta dùng tay quạt xua muỗi giúp Mã tiểu thư, thuận miệng nói, "Nhẫn kim cương là Giang Nam tặng chị à?"
"Hoàng ngu ngốc, tôi phát chán với việc em quá ngốc đến mức khiến tôi mỗi giờ mỗi khắc đều muốn bóp chết em." Mã tiểu thư thực sự đã nghiến răng nghiến lợi, như thể ngay sau đó sẽ cắn đứt cổ của ta.
"Lại làm sao, chị không nói với tôi bất kể chuyện gì thì tôi đương nhiên dễ dàng suy nghĩ nhiều, chị có biết hai ta câu thông có vấn đề hay không." Nếu nàng có chuyện gì đều nói với ta trước tiên, vậy sẽ chẳng có gì xảy ra cả.
"Giải thích nhiều như thế làm gì."
"Chị không nói sao tôi biết chứ?!"
"Là do em quá ngốc thôi."
"Đệt..."
Ngay khi hai chúng ta chuẩn bị cãi nhau vì những chuyện không hiểu ra sao này, một đại thúc đẩy xe bán kem hộp ngắt lời hai chúng ta, "Kem hộp ba đồng một cân, có muốn không?"
Chắc là do khí trời khô nóng, tâm trạng phiền muộn nên mới dễ nổi giận như vậy, đúng là nên ăn lạnh một chút. Ta sờ túi áo, bên trong chỉ còn lại một đồng xu thép trị giá hai đồng, lại không muốn dùng tiền của Mã tiểu thư, "Cho con nửa cân!"
"Dạ dày của em không thể ăn lạnh." Mã tiểu thư ở phía sau túm lấy ta.
Ta quay đầu lại liếc nàng một cái, "Cho chị ăn nha, xem chị nóng nảy như thế nào kìa."
"Rõ ràng là em đang tức giận."
"Được rồi được rồi, không ầm ĩ với chị nữa, mau ăn đi!" Ta đưa hộp kem vào trong tay Mã tiểu thư, gãi gãi vết muỗi cắn trên lưng, thật ngứa!
Ai biết Mã tiểu thư lại nhét về tay ta, sau đó với tay xuống vạt áo T-shirt rồi mò tới lưng. Ngón tay vừa cầm lấy hộp kem hơi phiếm lạnh, nhưng tại sao ta lại cảm thấy có một luồng nhiệt ý thoáng qua đây.
"Này... Chị đang làm gì thế..." Đằng sau có đại thúc bán kem hộp đó nha, ngươi chú ý ảnh hưởng một chút được không, sao có thể ngang nhiên táy máy tay chân với cô gái chứ hả!
"Ở đây nhiều muỗi quá." Móng tay Mã tiểu thư nhẹ nhàng cào lên làn da mẫn cảm của ta, thực sự là càng cào càng ngứa!
"Được rồi, ăn nhanh lên đi, để một hồi chảy ra bây giờ!" Đúng lúc còn là vị chocolate, cho nên...
"Chảy ra thì để em liếʍ." Mã tiểu thư vẫn luôn vô duyên như vậy.
"Thôi được, nếu chảy lên người chị thì sao?" Cho nên so về hèn mọn, ai có thể thắng được ta!
"Không muốn để ý đến em nữa." Mã tiểu thư xoay người trở lại băng ghế bên kia.
Ta nhanh chóng chạy vài bước đuổi theo nàng, thấy nàng ngồi đó, dáng vẻ thực sự không định để ý đến ta. Ta ngồi xổm trước mặt nàng, nâng hộp kem lên như dâng báu vật, "Tôi sai rồi, đừng phớt lờ tôi mà~"
Nàng cố tình không để ý đến sự tồn tại của ta, lại ngoảnh mặt đi như là nhập định. Đệt, lại giở chiêu gì đây? Hừ, đấu với ta? Tuy ta hơi ngốc, nhưng cũng hiểu đôi chút có được không.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, đặt hộp kem lên đùi của nàng. Nàng bị cơn lạnh kéo khí lại, cuối cùng cũng quay đầu trừng ta một cái, "Em dỗ dành như thế đó à?"
"Ái chà chà, Mã tiểu thư ngài còn cần dỗ hở? Chị không phải là nữ hán tử sao~ Ai ui ui~ Đừng nhéo mặt tôi..." Hắc thủ của Mã tiểu thư dùng sức kéo mặt ta, thiếu một chút liền biến thành không mặt không da rồi!
"Hử?" Mã tiểu thư nghiêng đầu nhướng mày nhìn ta. Này, có ai như ngươi lại đi uy hϊếp người khác tới dỗ ngươi hay không, nhưng nếu ta không theo thì phỏng chừng khuôn mặt này liền khỏi muốn nữa.
Ta hèn hạ mềm xương xuống, nằm nhoài lên đùi Mã tiểu thư, hai tay dâng hộp kem kia lên, "Thân ái Mã Cầu Lệ tiểu thư, đây là tín vật đính ước tôi dành cho chị, chị nhất định phải cẩn thận thu nó vào bụng nha."
"Tín vật đính ước một đồng năm?!" Âm điệu của Mã tiểu thư có chút lên cao.
Đệt, ngươi không phải cường hào sao, đừng tính toán chi li với người nghèo như ta có được không, "Tôi chỉ còn một tấm Mao gia gia, còn phải vỗ vào chỗ bác gái tạp hoá. Đều tại chị kéo tôi đi, nếu không tôi đã có được bàn tiệc để ăn rồi, đừng kén cá chọn canh nữa, sao chị khó nuôi quá, y như cô vợ phá của vậy."
"Em nói ai?" Mã tiểu thư híp mắt, như có vô số dao găm xuyên thẳng tới đây.
"Tôi tôi tôi, tôi nói chính tôi~ Tôi phá của~ Sau này cũng không dám nữa, khẳng định sẽ quản tiền của chị thiệt là tốt~"
_______________
Hoa Hoa có lời muốn nói: tui quay lại rồi đây! Có ai còn nhớ đến hai nữ chính nhà ta không :3
Mà bộ này sắp được kỷ niệm 4 năm chưa edit hoàn gòi, mong là năm nay sẽ được lấp hố =)))))