Rượu Hoa Thông

Chương 5: Xin Ngươi Cho Ta

Tiêu Hành đột nhiên sững người, ngồi ở mép giường không dám động.

Đương nhiên hắn biết Tạ Thầm muốn gì.

Không chỉ biết mà hắn còn cảm thấy mình nhẫn nại sắp thành thánh.

"Ngươi! ! " Tiêu Hành nắm lấy bàn tay đang luồn vào vạt áo mình rồi quay lại đối diện với khuôn mặt xinh đẹp có thêm mấy phần quyến rũ kia, cố kiềm chế khát khao hôn y, "Muốn thật sao? Ngươi có biết ta là ai không?"

Tạ Thầm bị đợt sóng tình thứ hai làm cho đầu óc choáng váng, ngay cả họ tên mình chưa chắc đã nhớ nổi thì đâu còn nhận ra người trước mắt là ai, chỉ không ngừng cọ vào người Tiêu Hành, ăn quen bén mùi muốn hắn giúp mình giải ngứa trong hậu huyệt.

"Cho ta! ! Ưm, xin ngươi cho ta! ! "

Có lẽ vì quá mức khó chịu lại không được đáp lại, Tạ Thầm quấn lấy Tiêu Hành một hồi liền nằm phịch xuống giường như thể không còn chút sức lực nào, một tay đặt trên ngực bóp véo đầu v* mình, tay kia thì lục lọi trong chăn, nửa ngày tìm không ra ngọc thế, cuối cùng đành phải nhét hai ngón tay vào hậu huyệt, kéo ra dâʍ ɖị©ɧ sền sệt ẩm ướt.

Ngày thường y đứng đắn thận trọng là thế, giờ phút này lại nằm xụi lơ trên giường tùy ý đùa bỡn mình, bộ dạng này dù ai nhìn thấy cũng đều nhịn không được, Tiêu Hành siết chặt nắm đấm hết nhịn lại nhẫn, rốt cuộc thấy mắt Tạ Thầm rưng rưng lệ thì cúi người đè lên.

"Ưm! ! "

Tạ Thầm khẩn trương run rẩy, cảm giác được xúc cảm nóng ướt trước ngực, cố gắng ưỡn ngực lên muốn được an ủi nhiều hơn.

Hai ngón tay chôn trong hậu huyệt không đủ giải tỏa, y bứt rứt nhấc mông lên, lập tức có người nhét thêm ngón tay vào cọ xát chung với y như muốn tìm kiếm chỗ nào đó, đầu ngón tay thô ráp từ từ chen vào vách trong non mềm hết sức dễ chịu.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Vẫn không đủ.

Y càng muốn nhiều hơn! ! muốn có vật gì càng to càng nóng hơn.

Tạ Thầm mơ màng nghĩ, cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì, chỉ mò mẫm nhích tới chỗ Tiêu Hành, sau khi tìm được người liền cọ lên cánh tay rắn chắc kia rồi tựa lên vai hắn đáng thương nói khó chịu.

"Hử?" Tiêu Hành cảm thấy mình cũng có bệnh, rõ ràng kìm nén đến sắp chết mà còn nhẫn nại hỏi Tạ Thầm, "Chỗ nào khó chịu?"

Tạ Thầm quanh co nửa ngày mới lí nhí nói mình ngứa, nghe Tiêu Hành dỗ mấy câu thì không lên tiếng nữa, rút ngón tay ra rồi cầm ngược tay hắn sờ chỗ đó.

Tiêu Hành bị dáng vẻ muốn ăn mà không chịu nói của y chọc cười, nhưng cố tình muốn đùa y nên giật tay ra bảo y tự tìm vật kia, nếu tìm được sẽ cho y.

Hai mắt Tạ Thầm không thấy đường nên chỉ có thể sờ soạng, may mà vật kia cách y không xa, lại thẳng tắp nhô lên đũng quần, chỉ chốc lát sau y đã tìm được, cẩn thận từng li từng tí cầm lấy như bảo bối, sau đó lê đầu gối bò tới trước người Tiêu Hành, nhắm vật kia vào phía sau rồi định ngồi xuống.

Đáng tiếc không thành.

Phía dưới của y cực kỳ ẩm ướt nên lần nào cũng bị trượt ra, thử mấy lần đều không thể vào được, gấp đến độ nước mắt lại rơi tí tách xuống ngực Tiêu Hành.

Thật sự là! !

Đòi mạng mà.

Tiêu Hành thở dài đưa tay ôm eo gầy nhỏ của Tạ Thầm để y dạng chân qua đùi mình, sau đó ngồi xuống vật nóng bỏng kia.

Hậu huyệt ẩm ướt từ từ căng ra, bị đẩy vào rồi cuối cùng bị lấp đầy hoàn toàn, ngay khi đâm đến chỗ sâu Tạ Thầm liền nghẹn ngào rêи ɾỉ, há miệng run rẩy bắn ra, Tiêu Hành cũng suýt bị y kẹp chặt tước vũ khí đầu hàng, nhịn một lát mới vừa đau vừa thoải mái bóp lấy hai mông thịt mềm mại, bắt đầu ưỡn lưng dùng sức đâm rút.

.