Rượu Hoa Thông

Chương 4: Để Ta Giúp Ngươi Không Được Sao

Tiêu Hành không trả lời, bàn tay đặt trên lưng Tạ Thầm thoáng khựng lại, sau đó nhanh chóng xuôi theo da thịt mịn màng xuống dưới eo thon, ngón giữa lọt vào khe mông nhẹ nhàng kéo cái móc của ngọc thế ra ngoài.

"! ! A!"

Tạ Thầm nhất thời rêи ɾỉ ra tiếng, âm cuối run lên, cả người mềm oặt trong ngực Tiêu Hành, đâu còn nhớ được mình hỏi gì, cố gắng níu giữ chút lý trí cuối cùng túm chặt vạt áo Tiêu Hành, ghì mạnh đến nỗi ngón tay trắng bệch.

"Đừng! ! Ưm, đừng như vậy! ! "

"Sao lại đừng.

" Tiêu Hành thuận thế ôm y càng chặt hơn, ngón tay chậm rãi kéo ngọc thế ra ngoài, cùng với tiếng nước nhớp nháp vang lên, hắn cúi xuống cắn vành tai Tạ Thầm nói như dụ dỗ, "Để ta giúp ngươi không được sao?"

Vật kia chậm rãi ép qua hành lang đã sớm ẩm ướt mềm nhũn, tình triều hừng hực không ngừng dâng lên trong hậu huyệt như muốn ăn mòn ý thức chẳng còn sót lại bao nhiêu của Tạ Thầm, chỉ giây lát sau y đã nói không nên lời, chỉ biết mở to đôi mắt thất thần về phía Tiêu Hành, hoảng sợ chảy nước mắt.

Y cực kỳ chán ghét bộ dạng dâʍ đãиɠ này của mình, càng sợ Tiêu Hành sẽ lộ ra vẻ ghê tởm.

Sao có thể! !

Sao có thể để hắn giúp y làm chuyện này được?

Tạ Thầm nghiêng đầu vùi mặt ướt sũng vào ngực Tiêu Hành, vừa cảm thấy không chịu nổi lại vừa tham lam sự ấm áp trộm được này.

"Thoải mái vậy cơ à?" Tiêu Hành lại hôn lên vành tai y, động tác càng tăng nhanh hơn, tay kia không nhanh không chậm vỗ về chơi đùa trên lưng Tạ Thầm, ấn vào xương cụt hơi nhô lên rồi lại đi xuống nắm chặt mông dùng sức nhào nặn.

Ngọc thế thô to ra ra vào vào trong hậu huyệt, Tiêu Hành đổi góc độ đâm vào khiến Tạ Thầm uốn người giãy dụa lung tung, vừa khóc vừa thở dốc bảo hắn đụng nhẹ, dịch nhờn óng ánh hòa lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiết ra phía trước dính ướt quần áo và đệm chăn, tỏa ra hương hoa thông nồng nàn hơn.

Mùi hương này Tiêu Hành thường ngửi thấy trên người Tạ Thầm, giống như mùi cơ thể đặc trưng của các cô nương nhưng lại hơi đắng chứ không ngọt ngào như cô nương, có thể khiến người ta tĩnh tâm ngưng thần.

Nhưng hôm nay trong không gian nhỏ hẹp đóng kín này lại biến thành độc dược kí©ɧ ŧìиɧ, dù định lực của Tiêu Hành có cao đến mấy thì cũng không chịu nổi thân thể mềm mại của mỹ nhân liên tục cọ xát vào ngực mình, đợi đến khi hắn dùng ngọc thế làm Tạ Thầm bắn ra một lần thì vật giữa háng mình cũng cứng lợi hại.

"! ! "

Mặc dù Tiêu Hành ỷ thế phong lưu thích đùa giỡn người nhưng tốt xấu gì cũng là quân tử, hôm nay xông vào phòng ngủ Tạ Thầm giúp y giải tỏa du͙© vọиɠ, thứ nhất là vì sợ y tự đυ.ng mình choáng váng, thứ hai là báo đáp ân tình thu lưu mấy ngày nay của y.

Nếu thật sự làm chuyện xấu với Tạ Thầm thì chính là thừa nước đυ.c thả câu, hơn nữa bây giờ Tạ Thầm chưa chắc đã nhận ra hắn là ai, chờ ngày mai tỉnh lại biết đâu sẽ tức giận đuổi hắn ra khỏi nhà cũng nên.

Không được.

Dù phía dưới đã cứng rắn cũng không thể vượt qua ranh giới cuối cùng.

Tiêu Hành hít một hơi thật sâu đặt Tạ Thầm toàn thân xụi lơ xuống giường, dọn dẹp cho y rồi đắp kín chăn, còn phải rút ngọc thế ra để khỏi kẹp cả đêm làm mông đau.

Kết quả Tiêu Hành vừa làm xong mấy việc này, chưa kịp rời giường thì người kia đã sột soạt bò tới quờ quạng ôm cổ hắn từ phía sau, còn thè đầu lưỡi ẩm ướt ra liếʍ hầu kết nhấp nhô của hắn.

Y tựa như đã khôi phục lại chút sức lực nhưng lại kém tỉnh táo hơn lúc nãy, giống hệt mèo con nũng nịu bám lấy Tiêu Hành, vừa uốn mình cọ hắn vừa khàn giọng nài nỉ như sắp khóc: "Cho ta, ưm! ! Cho ta đi.

".