Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1381: Lão phu trở lại tuổi thiếu niên bốc đồng

Mấy tên đại hán một thân toát mồ hôi lạnh, đây là làm sao? Phanh không ăn? Không đúng à, đây là đường lên dốc mà!

Chỉ nghe thấy tiếng động cơ kịch liệt gào rít của xe vận tải, giống như một con dã thú, như một tảng đá lớn nghiến qua mặt đường, vọt về phía cửa bao vây của con đường.

Vài đại hán đều mang súng, nhưng khi bọn họ muốn theo bản năng nổ súng, thì xe đã đến gần trong gang tấc!

Mạng nhỏ quan trọng hơn, bất chấp gào thét rút súng, trước tiên phải lui ra đã rồi nói!

Ầm

Hàng rào bị xe đánh bay ra, ngã nhào trên mặt đất, giống như đang nói cho đám người canh giữ còn đang kinh hồn rằng – đây không phải là nằm mơ…

Chờ khi giật mình tỉnh lại, vài tên đại hán mới lên tiếng hô to, có tên còn hét vào trong bộ đàm!

- Người đâu! Có một chiếc xe tải đang chạy vào đường lớn!

Nhưng tốc độ có nhanh hơn nữa, người trong toàn bộ đại viện kịp phản ứng lại trong lúc lơi lỏng, thì cũng không sánh bằng tốc độ của xe vận tải.

Càng không cần nói, người lái xe là Dương Thần.

Dương Thần không hề có ý muốn dừng lại, ai lao ra cản đường bị đâm chết cũng đáng, dù sao hắn là nhìn xem chỗ nào nhiều đèn thì đâm vào chỗ đó!

Vị trí phía trước đèn l*иg đỏ treo đầy, chính là chỗ đó, không sai!

Sau khi nghe thấy hình như có ai dùng súng bắn vào xe, Dương Thần tiếp tục xông về phía trước, nói đùa, đám rác rưởi dùng súng lỗi thời bắn, chưa bắn tới đã lệch rồi.



Không bao lâu trước đó, trong phòng chính Mông gia, đèn đuốc huy hoàng.

Gia chủ Mông gia – Mông Khai Nguyên, tóc đã biến thành màu bạc, ngồi ở vị trí chủ nhân, tinh thần thoải mái mười phần, mặt mày hồng hào, đã uống xong nửa chén rượu mao đài, một chút men say cũng không có. Có thể thấy được tửu lượng của lão nhân kia rất không tầm thường.

Tại bàn trung tâm nơi ông ta ngồi, đều là những nhân vật chủ yếu của Hoa Nam bang. Mà giống như Mông Khâm, Mông Triết Tân và Trương Linh, tuy không có chức vụ trong bang, nhưng thân phận lại đặc thù, cũng ngồi trong đó.

- Cha, con lại mời cha một ly, thọ bỉ nam sơn.

Thanh âm cao vυ't của đàn ông cất lên, nói lời dễ nghe, vẻ mặt hung tàn. Đây chính là Phó bang chủ Hoa Nam bang, cũng là đứa con cả của Mông Khai Nguyên – Mông Khuyết, diện mạo tuấn tú bất đồng với em trai Mông Khâm, trong tục tằng mang theo vài phần dã tính và hung hãn.

Mông Khai Nguyên giương mắt, có chút không mấy nguyện ý,

- Đều kính ba chén rồi, con nói lời chúc rượu cũng chưa từng đổi.

Mông Khuyết vừa nghe, đơn giản tự mình uống một ngụm rượu, sắc mặt không đổi ngồi xuống,

- Được, tự con uống.

- Chẳng ra sao.

Mông Khai Nguyên đâu đầu lắc lắc đầu.

Lời nói này đối với người cha thì làm cho người ta có chút buồn cười, nhưng Mông Khuyết lại có điểm người cũng như tên, ‘Thiếu Tâm mắt’.

Nhưng có lẽ nguyên nhân cũng vì thế, làm việc kiên định ngay thẳng, tựa hồ lại khiến Mông Khai Nguyên vui lòng, để ông ta ngồi lên vị trí người kế vị - Phó bang chủ.

Dù sao, một người đứng đầu không cần quá thông minh, chỉ cần làm việc không hồ đồ, khuyết điểm nhỏ nhặt, có thể dựa vào trợ thủ giỏi để bù lại.

Dưới cái nhìn của Mông Khai Nguyên, Mông Khuyết do dù không phải đại tài kinh đào vĩ lược gì, cũng là lựa chọn tốt nhất.

- Bác cả, việc bang quan trọng, nhưng cũng nên xem chút sách vở, học vài câu nâng cốc chúc mừng, bằng không lỗ tai ông nội sẽ không thoát được cái kén.

Người đàn ông nói chuyện là Đường chủ Hắc Mộc đường, con cả của Mông Khâm, Mông Triết Long.

Không giống em trai Mông Triết Tân, Mông Triết Long dường như càng giống bác cả gã hơn, thể trạng hưu hãn, vẻ mặt dữ tợn, diện mạo không dám khen tặng.

- Cha em tuy không biết cách ăn nói, nhưng là thật tâm thành ý, tốt hơn nhiều so với những người miệng lưỡi trơn tru nhưng lại là hư tình giả ý.

Nói chuyện chính là cô gái xinh đẹp quyết rũ nhất trên bàn.

Cô gái này mặc váy corset màu đỏ đen, tóc nhuộm màu ánh đỏ, mị nhãn như bức tranh, đường cong ngũ quan rõ ràng, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ phong tình, có vẻ là hồng nhan gây họa.

Mông Nguyệt, là con gái một của Mông Khuyết, lại bởi vì sinh muộn nên vừa mới tròn hai mươi lăm tuổi. Nhưng thiên phú kinh thương cùng thiên phú tài năng hắc đạo, sau đến nỗi được Mông Khai Nguyên yêu thích, hơn nữa mẹ cô lúc sinh cô vì khó sinh mà chết, vì vậy lại càng khiến cô được Mông Khai Nguyên thương hơn.

Tuổi còn trẻ, Mông Khai Nguyên liền sắp xếp để cô trở thành Đường chủ Hồng Hoa đường, nắm trong tay xí nghiệp công nghiệp Hoa Nam bang lớn nhấtHoa Trung, cô cũng là Đường chủ trẻ nhất từ xưa tới nay của Hoa Nam bang.

Không ít lão nhân trong bang đều cười thầm, Mông Khuyết là đem chỉ số thông minh của ông ta tặng cho khuê nữ của mình, bằng không cha con sao có thể có sự chênh lệch lớn như vậy.

- Hừ, Mông Nguyệt, em nói ai hư tình giả ý? Anh sao?

Mông Triết Long cau mày nói.

Mông Nguyệt khinh đạm vân phong cười, quay lại nói với Mông Khai Nguyên:

- Ông nội, kẻ ngu ngốc này chiếu theo số vào chỗ ngồi, người đừng xem như người ngoài nha, cháu biết đại ca nhất định là thật tình.

Bởi vì sinh muộn hơn, nên Mông Nguyệt vẫn phải gọi Mông Triết Long và Mông Triết Tân là anh.

Sắc mặt Mông Triết Long âm tình bất định, đúng là tốt hay xấu đều bị Mông Nguyệt nói mà thành, thành ra giống như cô ta đang giúp gã nói tốt.

- Con bé xảo quyệt này.

Mông Khai Nguyên vô cùng sủng ái cháu gái, xem ở trong mắt, đều làm bộ như cái gì cũng chưa phát sinh.

Trong bữa tiệc như này, những người như Mông Khâm và Trương Linh, chính là dựa vào quan hệ huyết thống với những người đang ngồi, đương nhiên không dám nhiều lời, dù sao đây cũng là Tứ đường tụ hội trong bang, bản thân chỉ là đến tham gia thôi.

Mà lại hoàn toàn khác với loại nhân vật giống như cha của Trương Linh, Đường chủ Kim Ngọc Đường Trương Duẫn, là nhân vật thật sự có thể cao đàm khoát luận, đây là phép tắc quy củ lưu truyền trong bang từ xưa tới nay.

Mông Khâm cũng trông cậy cả vào đứa con trưởng Mông Triết Long, Đường chủ Hắc Mộc Đường này có thể tranh chút tiếng nói cho mình. Đáng tiếc, Mông Triết Long quá nhiều thời gian chỉ biết đấu hung đấu ngoan, hữu dũng vô mưu, khiến ông ta càng đau đầu.

Đúng lúc chủ nhà và người trong sảnh tính toán được thua, tiếng chửi rủa liên tiếp vang lên, ngoài đại viện, đột nhiên vang lên tiếng súng!

Tuy rất ầm ĩ om sòm, nhưng rất nhiều người vẫn vô cùng mẫn cảm với âm thanh của súng!

Bằng bằng bằng

Sau đó, tiếng cảnh báo chói tai cũng vang lên trong đại viện Mông gia!

- Có người quấy nhiễu?!

Không ít người khó tin kinh hô lên.

Tác dụng duy nhất của tiếng cảnh báo này chính là báo chuẩn bị chiến tranh, có người quấy nhiễu.

Nhưng, lúc lắp đặt cảnh báo này, ai cũng không nghĩ sẽ có ngày phải dùng đến nó, đừng nói đến việc không ai có thể xâm nhập vào, mà có mấy ai ngại sống quá lâu rồi, dám xâm nhập vào Mông gia?

Trong lúc nhất thời, hơn mười chiếc bàn ở bốn phía đại viện bắt đầu nháo cả lên!

- Tất cả câm miệng!

Mông lão gia bỗng nhiên đứng lên quát một tiếng chói tai, cho toàn bộ căn phòng lặng ngắt như tờ!

Chỉ thấy ông vừa rồi còn cười cười nói nói vài phần hòa ái trên mặt, nhất thời giống như bôi một lớp phấn bạc, âm trầm đáng sợ, một loại khí thế bá đạo làm kinh sợ toàn bộ căn phòng, khiến gió lạnh dày đặc xâm nhập vào xương cốt mọi người!

Các lão nhân trong bang, như Trương Duẫn, Đường Chủ Bạch Mã Đường Hà Đẳng đều hoảng hốt, tựa hồ đã lâu lắm rồi không thấy bang chủ lộ ra ‘chân dung’ này.

Những tiểu đồng còn lại câm như hến, nuốt nước bọt không dám lên tiếng.

Mà Trương Linh vẫn không nói lời nào thì sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện lên rất nhiều nghi ngờ cùng lo lắng, bà ta không dám tưởng tượng, nếu tin nhắn kia là thật, vậy rốt cuộc Dương Thần muốn làm gì?

Lúc này, một gã bang chúng Hoa Nam bang chạy vào thông báo, sắc mặt kích động nói:

- Bang chủ! Có người lái xe vận tải lớn đang lao tới từ đường!!

Mọi người ồ lên, xe vận tải lao tới? Đây là kẻ nào trên giang hồ?

- Trong tháng giêng, đại viện Mông gia có người lái xe vận tải xâm nhập? Hô hô, ha ha!! Lão nhân ta đây sống hơn nửa đời người rồi, không ngờ có thể chứng kiến chuyện này!

Mông Khai Nguyên mặc kệ tiếng cảnh báo kêu to bên ngoài, liếc ngang Mông Khuyết:

- Gấu con, mang thủ hạ cùng ta ra ngoài, xem xem là thần tiên phương nào!!

Mông Khuyết sắc mặt đờ đẫn, đột nhiên giữ yên lặng nhấp một ngụm rượu. Trong mắt gã, rượu mao đài trên bàn này không khác nước sôi là mấy.

- Cha, con dẫn người đi làm thịt hắn, cha tiếp tục uống.

- Uống con khỉ! Ít gấu chó với ông thôi!

Mông Khai Nguyên bỗng nhiên một cước đá vào mông gã, đạp cho Mông Khuyết ở bên cạnh té ngã!

Mọi người kinh ngạc không biết nói gì cho phải, lão gia cũng đã bảy mươi rồi, thậm chí vẫn còn có khí lực lớn như vậy, có thể khiến Mông Khuyết thân cao gần hai thước, còn luyện võ thuật người ngã ngựa đổ?

Mà ngay cả vợ chồng Trương Linh đều lộ ra vẻ kinh ngạc, càng miễn bàn đến đám tiểu bối.

Cũng có một đám lão nhân trong bang không cảm thấy kinh ngạc, bọn họ đều là đi theo lão gia chém gϊếŧ nhiều năm, lão gia lúc trước cầm đại đao chém gϊếŧ trong mưa bom bão đạn, trong loạn thế giữ được cơ nghiệp Hoa Nam bang, ngày lập núi làm vua đó, đám tiểu tử kia đương nhiên không trải qua.