Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1340: Chất vấn

Ai ngờ Lâm Nhược Khê mặt không chút thay đổi lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, cầm đũa gắp rau xanh đưa vào trong bát Lam Lam, giống như không nghe thấy lời Dương Thần nói, dạy dỗ con gái:

- Đừng chỉ ăn thịt, phải ăn nhiều rau chút.

Lam Lam ngẩng khuôn mặt tròn của mình, cũng không dùng đến đũa, trực tiếp cầm cái bát nhỏ có rau giống như ăn mỳ mà hút vào miệng, xòm xọp xòm xọp nhai vài miếng rồi nuốt xuống.

Coi như hoàn thành nhiệm vụ, bé mập tiếp tục vùi đầu vào cái đùi dê trên tay một cách nồng nhiệt.

Lâm Nhược Khê bất đắc dĩ sờ sờ đầu con gái để cô bé ăn chậm lại, lập tức cũng từ từ ăn, không hề trả lời Dương Thần.

Dương Thần thấy cô cố tình không phản ứng đến mình, rầm rì ăn vài hớp, cũng không có tâm tình gì, ngẫm nghĩ làm thế nào để vãn hồi lại sai lầm vừa rồi.

Trên thực tế, gánh nặng tâm lý của Dương Thần hiện giờ cũng không nhỏ, thân phận của Lam Lam không thể tiếp tục gạt đi, sớm muộn gì cũng phải để Lâm Nhược Khê biết.

17 không thể so được như những cô gái khác, đây chính là người lúc trước thiếu chút nữa khiến hai người sụp đổ. Lâm Nhược Khê nếu biết cô con gái nuôi mình yêu thương thật ra là huyết mạch của 17. Có rộng lượng như thế nào nữa cũng sẽ có khúc mắc.

Huống chi, Dương Thần không cảm thấy Lâm Nhược Khê rất rộng lượng.

Nghĩ vậy, nội tâm Dương Thần thấp thỏm không yên, đặc biệt muốn nịnh nọt vợ.

Chờ Dương gia liên hoan xong, Quách Tuyết Hoa để Lâm Nhược Khê cùng Dương Thần về phòng nghỉ một chút. Tuy hình thể của Dương Thần không thay đổi, nhưng Quách Tuyết Hoa nói con trai gầy đi, khiến Dương Thần dở khóc dở cười.

Lam Lam sau khi ăn no, bất tri bất giác ngủ mất, Quách Tuyết Hoa ôm cháu gái về hậu viện nghỉ ngơi, không muốn quấy rầy vợ chồng Dương Thần đoàn tụ.

Các trưởng bối tuy đều không nói nhưng đều chú ý tới biểu hiện rất không vui của Lâm Nhược Khê đối với Dương Thần. Mặc dù cảm thấy có chút kỳ lạ, Dương Thần từ khi nào thì thương con gái như vậy, nhưng đều không hỏi tới.

Dương Thần ôm ôm vòng eo Lâm Nhược Khê, Lâm Nhược Khê cũng không kháng cự. Trở về phòng của hai người, vừa vào đến cửa đã đem cửa phòng khóa trái lại.

Lâm Nhược Khê không nói một tiếng lạnh như băng nhìn Dương Thần, giống như một con búp bê sứ mặt không chút thay đổi.

Dương Thần cũng bình tĩnh nhìn cô một lát, hai bên đều nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

Dương Thần nuốt nước bọt, mạnh mẽ xông lên trước ôm chặt mỹ nhân băng này, một tay cầm tay cô nặng nề hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô.

Lâm Nhược Khê khẽ ngâm một tiếng, đóng chặt khớp hàm, dường như đang chống cự thế công của hắn, trong lòng hờn dỗi cùng ủy khuất phản kích.

Dương Thần biết loại phụ nữ này vào thời điểm không nói lời nào, trực tiếp xâm lược cơ thể cô mới có hiệu quả, lòng cô sẽ trở nên mềm yếu, hữu hiệu hơn nhiều so với việc lãng phí võ mồm.

Một cái tay lớn không biết từ khi nào đã chui vào trong chiếc áo màu trắng, liên tục sờ soạng, từ từ dọc theo bộ ngực nhẵn nhụi, cọ xát vào áo ngực tơ tằm mềm nhẵn đỡ lấy tuyết phong cao ngất.

Da thịt non nớt như trẻ sơ sanh dưới sự đυ.ng chạm của Dương Thần từ từ mềm nhũn.

Thân thể mềm mại của Lâm Nhược Khê run rẩy, mỗi một tấc thịt đều run rẩy, môi bị chà đạp ra các loại hình dạng, rốt cuộc bảo vệ không được, để đầu lưỡi của Dương Thần tiến công thần tốc vào trong.

Chất lỏng thơm ngọt khiến Dương Thần hưởng thụ rêи ɾỉ ra, động tác trên tay cũng không dừng lại, một bàn tay chạy xuống phần mông của mỹ nhân, nhẹ nhàng nắm lấy phần thịt mười phần co dãn kia.

Cũng không biết thế nào, Dương Thần cảm thấy trên mặt có chất lỏng nóng bỏng chạm vào, dần dần bị tan chảy. Khi chất lỏng càng ngày càng nhiều, rơi xuống khóe miệng mới khiến hắn cảm nhận được mùi vị.

Dương Thần ngơ ngác ngẩng đầu, tách miệng ra, nhìn người phụ nữ khóc thút thít, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì có chút ngượng ngùng.

- Vợ à, em… sao em lại khóc? Azz, em không đồng ý thì nói với anh, đừng khóc!

Dương Thần rút về bàn tay đang làm việc xấu trên ngực cô, mang theo mùi hương thơm mát trang nhã, muốn lau nước mắt cho Lâm Nhược Khê.

Nhưng Lâm Nhược Khê thấy tay Dương Thần kéo ra, mắt đỏ mang theo ủy khuất khóc nức nở, phẫn nộ nói:

- Em dễ xua đuổi vậy sao? Dễ bắt nạt thế sao? Cái gì cũng không quản, anh cho là bao phủ miệng vết thương thì có thể liền lại sao?

- Anh có biết nhiều ngày như vậy em tối ngủ không ngon mơ ác mộng, ban ngày lo lắng, đầu óc đều nghĩ anh ra sao, âm thanh của anh như nào, sợ anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, còn phải làm ra bộ dạng yên tâm để chăm sóc Lam Lam…

- Anh thì tốt rồi, vô thanh vô tức chớp mắt một cái đi hơn nửa tháng, để lại đứa bé mồ côi và quả phụ, bọn em bị bắt cóc anh có biết hay không! Lam Lam bị người đánh anh có biết hay không? Anh cái gì cũng không quan tâm, vào cửa cũng chẳng nói với em hai câu, chỉ biết bắt nạt người ta…

Dương Thần trong óc như bị người khác dùng búa tạ đập bể, trống rỗng một chút, theo sát trong ánh mắt bắt đầu bốc hỏa, hung thần ác sát hỏi:

- Người nào làm…

Lâm Nhược Khê nghẹn nào:

- Nói là người của Lương gia, biết anh không ở đây muốn báo thù chúng ta, còn hỏi về công pháp của anh… Bọn chúng đều có thực lực Hậu thiên, Lam Lam còn bị chúng ném xuống đất đá tới đá lui, còn cắn răng không nói…

- Vậy sau đó thì sao…

Dương Thần cảm thấy lòng mình sắp bị ninh nát, sao không ai nói với mình những chuyện này?

Lâm Nhược Khê lau nước mắt, đem chuyện xảy ra sau đó thuật lại một lần,

- Lam Lam nói là em gϊếŧ chết những người đó, nhưng em căn bản không nhớ rõ mình đã làm những cái gì, sau đó em ngất đi, Tướng quân Thái bọn họ cũng không biết là chuyện gì xảy ra.

Dương Thần nắm chặt nắm đấm run rẩy một hồi lâu mới chậm rãi buông ra, không ngờ mình mới đi khỏi chút thời gian như vậy, đã chỉ còn thiếu cửa nát nhà tan, quả nhiên nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hậu hoạn vô cùng.

Thấy khuôn mặt tiều tùy bất lực của Lâm Nhược Khê, Dương Thần cảm thấy vô cùng thương tiếc, về phần Lâm Nhược Khê rốt cuộc có gϊếŧ chết những người đó hay không, Dương Thần tuy rằng nghi ngờ nhưng cũng không truy tới cùng.

Nếu nhiều người như vậy không điều tra được, chính mình hỏi nhiều cũng chỉ khiến cô đau đầu, chỉ cần xác nhận mẹ con hai người vẫn tốt không tổn hại gì là được rồi.

Đối với Lam Lam kiên trì đến cùng, Dương Thần làm cha cũng cảm thấy vui mừng, không hổ là cốt nhục của mình, tuổi còn nhỏ đã ngoan cường không sợ sống chết.

Dương Thần thở dài, đỡ Lâm Nhược Khê ngồi vào giường, cầm tay cô nói:

- Anh biết những ngày này ủy khuất em, cũng không ai nhắc về những chuyện này với anh. Em không biết, anh lần này cũng cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa còn cho rằng sẽ không còn được gặp lại em và con nữa…

Dương Thần vừa nói như thế, tiếng khóc của Lâm Nhược Khê cũng ngừng lại, rốt cuộc vẫn là quan tâm an nguy của Dương Thần, ngốc nghếch nhìn Dương Thần, làm gì còn bộ dáng lãnh diễm vừa rồi.

Dương Thần hít sâu một hơi, cô không khóc là dễ làm rồi, lời nói tình ý sâu xa nói:

- Đối với người ngoài anh sẽ không nói nhiều, nhưng em là vợ anh, vợ chồng đồng tâm, anh đương nhiên muốn đem chuyện lần này đi nơi nào, phát sinh ra cái gì, nói cho em biết rõ ràng…

Lời này khiến lòng Lâm Nhược Khê mừng vui rạo rực, dù sao sự việc ngay cả Quách Tuyết Hoa bọn họ cũng không thể biết, Dương Thần lại muốn nói với một mình cô.

Phụ nữ có thông minh đến thế nào đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt. Biết rõ là cố ý nịnh mình nhưng rất muốn được thế, đương nhiên, cũng muốn nam nhân này thân thiết yêu mến.

Dương Thần tận lực đem chuyện trong Vạn Yêu Giới đơn giản thuật lại một lần, về việc mờ ám với Tuệ Lâm cùng chuyện tiếp nhận Tuệ Lâm, Dương Thần không dám nói, không muốn lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Lâm Nhược Khê.

Hơn nữa, Dương Thần cũng không nói đến chuyện mình không cách nào sử dụng tu vi, tránh để Lâm Nhược Khê lo lắng.

Nhưng Lâm Nhược Khê vừa nghe được đã thấy sửng sốt, lại sợ không thôi, oán niệm với Dương Thần cũng ít đi rất nhiều, chính là tâm tư nàng nhanh nhẹn, đối với lời nói của Dương Thần cũng không tin toàn bộ, lập tức hồ nghi nói:

- Ngọc Tuyết Ngưng kia hẳn là đại mỹ nhân, bà ta giúp anh như vậy, không phải là nhìn trúng anh chứ?

Dương Thần ngớ ra, sờ sờ mũi:

- Xem em nói kìa, anh là loại đàn ông có thể phát sinh quan hệ với thú sao?

Lâm Nhược Khê cũng nhíu mày, ngẫm lại, có xinh đẹp thế nào đi nữa cũng là hồ ly, người cùng hồ ly? Nghĩ thôi cũng thấy ghê tởm.

Lâm Nhược Khê lại hỏi:

- Vậy Tuệ Lâm đâu? Anh với em ấy…

- Ngưng!

Dương Thần vội vàng không để cô tiếp tục hỏi thăm vẻ mặt thành khẩn nói:

- Em yêu à, em sao lại nghi ngờ chồng mình như vậy, anh một lòng quay về muốn gặp em, em tiếp tục nói như vậy, anh đau thấu tim.

Trong con ngươi Lâm Nhược Khê chảy qua vài tia suy nghĩ khác nhau, ánh mắt càng ngày càng lạnh,

- Anh càng như vậy, em càng cảm thấy có vấn đề. Dương Thần, anh nói thật đi, anh không phải là thật sự cùng Tuệ Lâm lại làm cái gì chứ...