Buổi chiều, ở đại sảnh tầng một của biệt thự ven biển.
Lưu Minh Hòa ngồi trên sô pha, vừa xem tin tức về Ngọc Lôi được phát liên tục trên ti vi, vừa nghe điện thoại với sắc mặt u ám.
- Bao nhiêu ngày như vậy vẫn còn chưa sắp xếp xong, không ngờ những gì anh nói vẫn chưa lần nào làm được, lẽ nào Lâm Nhược Khê và Dương Thần đó là thần tiên sao? Chuyện gì cũng có thể đoán ra sao?
Lưu Minh Hòa tức giận nghiến răng chất vấn.
- Rất xin lỗi anh Lý, đội của chúng tôi trước đây chưa bao giờ gặp phải vấn đề khó giải quyết đến như vậy, hình như gã Dương Thần đó không phải là người đơn giản, hắn và những người xung quanh hắn đều hóa giải được những âm mưu mà chúng ta xếp đặt, nhưng hắn không hề trực tiếp phản công, điều này khiến chúng tôi cảm thấy rất bất ngờ.
Người ở đầu dây bên kia nói có vẻ không cam tâm.
Lưu Minh Hòa chớp chớp mắt:
- Một khi đã như vậy, các anh tạm thời đừng khinh xuất, tôi sẽ nghĩ cách tìm người đến giúp đỡ các anh.
- Vâng! Cảm ơn sự rộng lượng của anh Lý!
Hừ mạnh một tiếng, Lưu Minh Hòa cúp điện thoại.
Đứng dậy, Lưu Minh Hòa đi về phía cửa biệt thự.
- Nguyệt Nhi, em muốn đi đâu?
Đứng ở cửa, rõ ràng là Ngô Nguyệt đang muốn lén lút chuồn ra khỏi biệt thự!
Ngô Nguyệt vội vàng quay đầu lại, cắn môi, rồi không chút do dự mở cánh cửa ra, chạy thẳng ra ngoài!
Nhưng không để cho Ngô Nguyệt chạy ra quá cửa, ở ngoài cửa đột nhiên xuất hiện hai gã cao to cầm súng, ngăn cô lại, rồi tống cô vào phòng.
Ngô Nguyệt hoảng hốt lui vào trong phòng, cánh cửa đóng sầm lại, trừng mắt nhìn Lưu Minh Hòa, giọng run run hỏi:
- Lưu Minh Hòa, anh có ý gì, muốn nhốt tôi lại sao?
Lưu Minh Hòa bước đến trước mặt Ngô Nguyệt, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của cô:
- Sao lại có thể như thế được, em là mẹ của con anh sau này, anh phải đối xử tốt với em, chỉ có điều tình hình bây giờ có hơi đặc biệt, nên em nhất định phải ở bên cạnh anh, để anh còn bảo vệ em.
- Tôi không muốn nghe những cái cớ buồn nôn, ghê tởm của anh nữa, tôi đã nghe thấy hết rồi, anh muốn mưu sát hai vợ chồng Tổng giám đốc Lâm đúng không? Tôi sẽ không để cho anh đạt được mục đích đâu, tôi phải đi nói cho Tổng giám đốc Lâm biết!!
Ngô Nguyệt bướng bỉnh nói.
Lưu Minh Hòa lắc đầu cười:
- Nguyệt Nhi, đúng là em ngây thơ quá, em còn cho rằng Lâm Nhược Khê và Dương Thần còn chưa biết rằng anh phái người đến mưu sát hai người bọn chúng sao? Bọn chúng đã sớm biết được anh muốn gϊếŧ bọn chúng rồi, chỉ có điều bọn chúng không có cách nào đối phó với anh. Hơn nữa... không cần biết bọn chúng có chết hay không, đợi sau khi Quốc Tế Ngọc Lôi phá sản, cái chức Tổng giám đốc đó của Lâm Nhược Khê cũng không còn làm nổi nữa rồi. Ngọc Lôi sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay anh thôi.
- Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy! Anh chỉ là người ngoài, cho dù Tổng giám đốc Lâm có từ chức, thì cũng không đến lượt anh!
Ngô Nguyệt khinh thường nói.
- Người ngoài? À, đến lúc đó em sẽ biết anh rốt cuộc là ai.
Lưu Minh Hòa nâng cằm Ngô Nguyệt lên:
- Lâm Nhược Khê chỉ là một loại cỏ dại mà không ai cần thôi, để cho cô ta bay lượn nhiều năm như vậy, đã là quá ưu đãi với cô ta rồi đấy. Không còn lâu nữa đâu, anh sẽ cho em xem, Tổng giám đốc Lâm mà em luôn tôn kính trong lòng, sẽ phải chịu thất bại như thế nào.
Ngô Nguyệt còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lưu Minh Hòa bịt miệng lại.
- Không cần nhiều lời, tức giận sẽ không tốt, nếu động thai thì anh sẽ rất lo lắng đấy.
Lưu Minh Hòa ôm lấy Ngô Nguyệt, dẫn vào trong phòng:
- Tốt nhất là em hãy ngoan ngoãn theo anh lên trên lầu, nghỉ ngơi cho tốt, anh đã cho người ra ngoài mua đồ ăn tươi rồi, đợi chút nữa sẽ làm cho em những món ăn dưỡng thai ngon lành, không cần quan tâm nhiều đến những chuyện căng thẳng như thế này.
Vẻ mặt Ngô Nguyệt vô cùng u ám, nhưng cũng không thể nào kháng cự được, chỉ còn cách để mặc cho người đàn ông này dẫn mình lên lầu.
Sau khi dẫn Ngô Nguyệt về phòng, Lưu Minh Hòa vừa xuống lầu, liền nghe thấy tiếng cửa mở.
Dây thần kinh lại căng lên, Lưu Minh Hòa cẩn thận nhìn ra phía bên đó, nhìn thấy người đến, mới thở phào nhẹ nhõm, đem theo nụ cười nịnh nọt.
- Sao bà đột nhiên lại đến Trung Hải vậy?
Lưu Minh Hòa bước lên, ân cần hỏi han.
La Thúy San ăn mặc rất đẹp, sau khi đã sắp xếp xong mọi chuyện. Liền tới đây luôn.
La Thúy San nhìn cách bài trí của ngôi biệt thự.
- Sống ở chỗ này, không bị quấy rầy gì chứ?
Lưu Minh Hòa vội vàng nói:
- Cảm tạ bà đã quan tâm như vậy, còn phái rất nhiều người đến bảo vệ tôi, thực sự vô cùng cảm kích...
- Nếu thực sự cảm kích tôi, thì hãy làm mọi chuyện cho đẹp đẽ một chút, tôi mất bao nhiêu công sức nuôi dạy câu bao nhiêu năm như vậy, không phải để cậu lấy đi tất cả mọi thứ tốt đẹp.
La Thúy San không thèm nhìn người đàn ông này, thong hả bước đi nói:
- Nếu như không phải vì niệm tình của cha cậu trước đây, thì tôi cũng đã không giúp cậu, cậu có hiểu ý của tôi không?
Lưu Minh Hòa hơi biến sắc:
- Từ trước đến nay tôi chưa từng có bất cứ sự hoài nghi nào đối với bà, người mà tôi hận là Lâm Nhược Khê, vì vậy tôi sẽ tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của bà.
La Thúy San quay người lại, cười nói:
- Cậu có biết điểm mà tôi coi trọng nhất ở con người cậu là gì không?
Lưu Minh Hòa lắc đầu.
- Sự dối trá của cậu.
La Thúy San cười nhạt:
- Cậu cho rằng tôi sẽ tin, trong lòng cậu không hận tôi sao? Tôi tin, nếu như cho cậu một cơ hội, cậu hận không nghiền nát xương cốt của tôi ra ý chứ... Nhưng người như cậu, cũng có cái hay, có thể vì những thứ thực tế, có làm chó làm lợn không bằng lũ súc sinh cũng cảm thấy không có gì đáng tiếc, tôi chính là thích cái gã không ra gì như cậu đấy... Nhưng không thể sánh được với tiền bạc và quyền lực, không đúng sao?
Cơ mặt Lưu Minh Hòa cứng nhắc, so với khóc thì mỉm cười còn khó coi hơn.
- Bà nói đúng.
- Ha ha!!
La Thúy San cười lớn hỏi:
- Tình hình của Ngọc Lôi như thế nào rồi.
Lưu Minh Hòa rất nhanh lấy lại cảm xúc của mình, nghiêm túc trả lời:
- Phản ứng của Lâm Nhược Khê đối với thế giới bên ngoài, giống như là Ngọc Lôi hoàn toàn có thể vượt qua được chuyện này. Hôm nay có mấy kế hoạch dự án lớn, Ngọc Lôi vẫn tham gia như bình thường. Trong đó có dự án đấu thầu ba khu phụ cận Biện Châu, Ngọc Lôi vẫn chưa ở tình huống phải lật quân bài tẩy cuối cùng. Vừa lúc nãy đài truyền hình cũng đưa tin, như thế này không khác gì tự tìm đường chết, không cần mấy công trình quan trọng đó mất đi, thì cũng đã đủ khiến cho những người đầu tư vào Ngọc Lôi hoàn toàn nhụt chí rồi, tin rằng khi thị trường chứng khoán đêm nay mở cửa, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn sẽ khiến cho cổ phiều của Ngọc Lôi sụt giá.
- Vậy còn những kẻ ám sát?
Lưu Minh Hòa có chút hậm hực nói:
- Dương Thần còn khó đối phó hơn so với tưởng tượng, tất cả đều đã thất bại rồi.
Vẻ lạnh lùng lóe ra trong ánh mắt của La Thúy San:
- Mặc dù lai lịch cụ thể của Dương Thần, còn chưa thể khẳng định được, nhưng xem ra trước mắt, thì có vẻ hắn không phải là người bình thường, không thì lão già nhà họ Dương đã không coi trọng hắn như vậy. Chỉ đáng tiếc là không có cách nào lấy được ít tư liệu từ nhà họ Lý, không thì cũng có thể biết được rốt cuộc hắn từ đâu xuất hiện.
- Nếu vẫn không thể giải quyết được Lâm Nhược Khê và Dương Thần, vậy...
Lưu Minh Hòa có vẻ hơi lo lắng nhìn La Thúy San.
La Thúy San khinh thường nói:
- Vậy thì làm sao, Ngọc Lôi sụp đổ rồi, Lâm Nhược Khê mà gục xuống thì cả bầy khỉ sẽ chạy toán loạn thôi, có tôi giúp cậu, chính phủ cũng tham gia, một Tổng giám đốc doanh nghiệp đã mất uy tín như cô ta còn có thể làm được gì nữa? Huống hồ kinh nghiệm của cậu cũng đã đủ rồi, chỉ cần dựa vào chính sách của chính phủ. Sau hai năm Ngọc Lôi sẽ lại có thể hồi phục được lại như trước thôi.
Ánh mắt Lưu Minh Hòa lại một lần nữa trở nên tràn trề hy vọng.
- Tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực.
- Mới chỉ có tý chút như này mà cậu đã vui mừng như vậy, khó mà thành chuyện lớn được.
La Thúy San khinh bỉ nhìn anh ta một cái, quay người lại:
- Cướp đi Ngọc Lôi mà Lâm Nhược Khê quý trọng nhất, chỉ là bước đầu tiên thôi, con gái của Tiết Tử Tĩnh... ta sẽ từ từ tra tấn nó...
Lưu Minh Hòa lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn cái bóng của La Thúy San, nghe những tiếng thì thầm như gió rít, ánh mắt đầy chứa đầy hận thù.
Lúc chạng vạng, cũng là lúc sàn giao dịch chứng khoán ở Mỹ mở cửa giao dịch, cổ phiếu của Ngọc Lôi lại một lần nữa chao đảo.
Trụ sở chính của Ngọc Lôi ở Trung Hải, nhân viên ngồi nhìn từng mã từng mã cổ phiếu bị bán tháo đi, dường như hồn bay phách lạc, không biết tiếp theo nên làm gì.
Trong phòng họp, ngoại trừ Dương Thần ngồi ung dung ngủ gật trên ghế ra, Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc cùng với tất cả những người thuộc tầng quản lý cấp cao cũng đều cau mày, bọn họ khó có thể tưởng tượng được, tình hình cứ tiếp tục như này, thì Ngọc Lôi không thể tiếp tục duy trì hoạt động được nữa.
Cứ tiếp tục như này, thì tiền trong công ty cũng chỉ đủ duy trì được một khoảng thời gian mà thôi, những công ty hợp tác cũng sẽ đi đường vòng với Ngọc Lôi, đồng thời thị trường cũng sẽ rất khó để tiếp nhận, từ bước đầu tiên cho đến lúc gia công, tiêu thụ sản phẩm... một loạt dây chuyền sản xuất, sẽ trở thành một đống phế thải!
- Tổng giám đốc Lâm, các đại cổ đông đã bắt đầu cắt thịt của mình rồi, bây giờ giá cổ phiếu của chúng ta không bằng bốn mươi phần trăm trước đây!
Trưởng ban kế toán nản lòng nói.
- Đây đều là do bọn ngân hàng khốn khϊếp kia hϊếp đáp chúng ta! Hôm qua còn nói sẽ cấp tiền viện trợ, rồi đột nhiên lại nói là khan hiếm, đây rõ ràng là ném đã xuống giếng mà!
Lâm Nhược Khê vẫn ngồi ở ghế hờ hững không nói năng gì, không để ý gì đến bọn họ, mà cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm một số điện thoại.
- Bắt đầu...
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói hai chữ, giống như nhắc đến một cái gì đó không tồn tại.
Những người ngồi trong phòng họp ngơ ngác nhìn nhau, không biết Lâm Nhược Khê nói điều đó có ý gì.
Người lãnh đạo trẻ tuổi này từ trước đến nay vẫn luôn giống như bông hoa sen trên núi Tuyết Sơn, khó lòng có thể chạm tới được, không cần biết đến thái độ duy trì khoảng cách của những người xung quanh, hay là cái tính trầm mặc ít lời của cô, đều khiến cho người ta không thể coi thường được, thậm chí liếc nhìn cô thôi cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Nhưng đến lúc này, liên quan đến sự tồn vong của công ty, những người quản lý cao cấp cũng không kìm nổi cảm xúc của mình.
- Tổng giám đốc Lâm, cô mau mau ra chỉ thị, cho dù có vật lộn thì cũng phải liều mạng! Cứ như thế này, thì chúng ta phải tự tay viết đơn xin phá sản đấy! Dù có bảo vệ được giá cổ phiếu thì cũng không ngăn cản được sự cạnh tranh của những công ty đối thủ!
- Bây giờ căn bản là không có ai chịu mua cổ phiếu của chúng ta, rõ ràng biết là một cái động không đáy, sao mà bảo vệ được!
- Chi bằng chúng ta bỏ bớt một số hạng mục, cố gắng hoàn thành những hạng mục quan trọng cho kịp tiến độ. Rồi tìm con đường khác?
Đúng lúc này, từ đầu đến giờ Mạc Thiện Ny không hề hé răng nửa lời, chỉ tay vào màn hình nói:
- Mấy người đừng nói nữa, nhìn đi.
Mọi người đang tranh luận lại nhìn về phía màn hình, rồi, tất cả đều trợn mắt há mồm!