Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 703: Đường rút

Quán tính của chiếc xe tải quá lớn, không thể dừng ngay lại được, với tốc độ hơn một trăm km một giờ, thì sẽ đâm thẳng vào hàng rào lan can mất thôi!

“Panglangpanglang!!! Ầm!!!”

Sau những tiếng chấn động, chiếc ô tô nằm bẹp dí một đống bên đường, bụi vàng và khói đen bay tứ tung, khiến cho những chiếc xe đang lưu thông trên đường đều kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

Lâm Nhược Khê vẫn chưa hoàn hồn trơ mắt ra nhìn chiếc xe tải chổng ngược, vui mừng vì tìm lại được sự sống trong cái chết, nhưng cô cũng không vui sướиɠ được lâu, mà đã bình tĩnh lại ngay được, quay lại nhìn vẻ mặt trêu tức của Dương Thần, nói:

- Anh... sớm đã biết là có người muốn hại em?

Dương Thần nhếch nhếch miệng,:

- Cũng không chỉ là đơn thuần muốn hại em, mà là muốn cả anh và em cùng rơi xuống, vốn dĩ là, sau khi em trúng độc không biết chừng bọn chúng có thể động thủ ở ngay trong viện, nhưng đáng tiếc em đã ra viện ngay rồi, cho nên làm hỏng kế hoạch của bọn chúng. Trong chốc lát lại không thể bày ra kế hoạch thích hợp hơn, cho nên lúc chúng ta từ viện trở về Ngọc Lôi, sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Bây giờ kẻ thù đã lấy lại được tinh thần, ở trụ sở của Ngọc Lôi thì không thể tùy tiện ra tay được, nhưng đợi đến khi chúng ta bị lạc đến nơi tương đối hẻo lánh này, đối phương không ra tay mới lạ.

- Anh nói là hai chúng ta ở cùng nhau?

Lâm Nhược Khê suy nghĩ rồi hỏi:

- Nếu như muốn gϊếŧ em, em còn có thể hiểu được, dù sao thì Lý Minh Hoà cũng là hướng mũi dùi về phía em, huống hồ bọn chúng còn sợ em tìm được cơ hội phản kích lại, nhưng tại sao còn muốn gϊếŧ cả anh? Lẽ nào bọn chúng có thù với anh sao?

Mặt Dương Thần hơi biến sắc, rồi sau đó cười nói:

- Ai biết được chứ, có lẽ chúng tính diệt cỏ phải diệt tận gốc, phòng trừ hậu họa, không cho anh cơ hội báo thù.

Lâm Nhược Khê hiển nhiên là không tin điều này, nhưng cũng không hỏi nhiều, bĩu môi nói:

- Thảo nào lại không muốn để em lái xe đến công ty, hóa ra đã sớm biết, cũng không nói trước với em một tiếng. Tuy rằng em biết chắc chắn anh không sợ những thủ đoạn tầm thường như thế này, nhưng dù gì thì cũng phải để em chuẩn bị tâm lý đã chứ.

Dương Thần yên lặng, khởi động xe, tiếp tục đi, ánh mắt lóe sáng, hỏi:

- Nhược Khê, bây giờ, em có hận Lý Minh Hòa không?

Lâm Nhược Khê kinh ngạc nhìn Dương Thần, không hiểu tại sao đột nhiên lại nghiêm túc như vậy.

- Cũng chưa đến mức thù hận, nhưng chắc chắn em không thích con người đó, hơn nữa đến bây giờ em vẫn chưa biết, tại sao anh ta lại đối xử với em như vậy, vì muốn khiến cho em thất bại, khiến cho em mất mạng, có thể làm nhiều chuyện như vậy...

Dương Thần nhíu mày hỏi:

- Lẽ nào anh ta muốn gϊếŧ em, gϊếŧ anh, mà em lại không hề hận anh ta, anh thấy, có bắn chết anh ta thì cũng là điều nên làm.

Đôi mi của Lâm Nhược Khê chớp nhẹ:

- Em biết là anh lo lắng cho em, nhưng em thấy, tốt nhất là nên giải quyết theo pháp luật, nếu như bởi vì người khác làm xằng làm bậy, chúng ta cũng đi gϊếŧ người theo họ, vậy thì chúng ta có khác gì so với bọn họ đâu?

- Đến lúc này rồi em còn giảng giải với anh về nhân nghĩa đạo đức cái gì nữa chứ? Anh ta muốn nghiền em thành thịt viên đến nơi rồi kia kìa! Dương Thần có chút mất kiên nhẫn cười nhạo.

Lâm Nhược Khê cắn cắn môi, nói:

- Em không phải thế anh... Trên thương trường em có thể khiến cho đối thủ bại trận, có thể lạnh lùng nhìn bọn họ khuynh gia bại sản. Nhưng em không thể nào ra tay với tính mạng của người ta, hoặc gián tiếp hạ thủ... em chỉ là một thương nhân bình thường, không làm được những chuyện quá khoa trương. Anh có thể cảm thấy em rất bà già, nhưng em không thể làm được chuyện gϊếŧ người.

Dương Thần cười khổ sở, lắc đầu:

- Đúng là phụ nữ, nhưng phụ nữ với nhau thì lại không giống nhau. Nếu như Sắc Vi mà gặp phải chuyện này, không cần anh phải nói, cô ấy sẽ tự dẫn người đến gϊếŧ cho bằng hết, he he...

Lâm Nhược Khê giận dữ lườm hắn một cái:

- Anh không cần lấy Sắc Vi ra để khích tướng em, em sẽ không so bì với cô ấy về những việc như thế này, không phải anh biết Lý Minh Hòa ở đâu sao? Anh lợi hại như vậy, sao không trực tiếp bắt hắn ta đến đồn cảnh sát? Như vậy không phải xong xuôi hết mọi chuyện rồi sao!

Dương Thần than thở:

- Hắn ta không chết, đem hắn ta đi đâu thì có gì khác biệt chứ. Còn đánh rắn động cỏ. Chi bằng thả dây câu dài hơn để câu con cá lớn, em không cần phải lo nữa, chuyện bảo vệ an toàn cho em, anh làm là được rồi.

Trong xe lại yên lặng một hồi nữa, hai người không nói với nhau câu nào.

Mãi đến cho đến khi đến được một quán ăn vặt ở trên đường, Dương Thần xuống xe mua một hộp bánh viên chiên cho Lâm Nhược Khê, rồi mới tiếp tục lên đường.

Nhìn hộp bánh viên chiên ôm trong lòng ngực, Lâm Nhược Khê lại nhìn vào khuôn mặt trầm tư của người đàn ông ngồi bên cạnh, u uất nói:

- Dương Thần... có phải em rất vô dụng không... khiến cho anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi?

Dương Thần cười cười:

- Đừng có nghĩ linh tinh, em có thể để cho một người đàn ông mặt dày, tâm địa giảo hoạt trở thành chồng của em, thì anh cũng có thể để một người phụ nữ có đôi chút quá đáng nhưng lương thiện trở thành vợ của mình. Hôn nhân vốn dĩ là nên tha thứ cho nhau, không phải sao, lấy đâu ra cặp vợ chồng hòa hợp với nhau một trăm phần trăm được chứ.

Khuôn mặt thanh tú của Lâm Nhược Khê mỉm cười, gật gật đầu...

Mười hai giờ trưa, tại trung tâm thành phố Trung Hải, trong phòng họp ở trụ sở chính.

Mặc một bộ âu phục rất đẹp, La Thúy San ung dung bước vào phòng họp cùng với mấy trợ lý của mình.

Các giám đốc của những ngân hàng lớn đã đợi được một lúc, lập tức mỉm cười chào đón, sắc mặt có hơi chút kích động, dù sao cũng là phu nhân của thủ tướng, lại là Trưởng ban quản lý cao cấp.

La Thúy San sau khi bắt tay lấy lệ, ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề hỏi:

- Chuyện của Quốc Tế Ngọc Lôi, đã đến mức nào rồi?

Một giám đốc ngân hàng tóc bạc trắng cười nói:

- Đa ta sự quan tâm của Chủ nhiệm La, cổ phiếu của Quốc Tế Ngọc Lôi tung ra thị trường Mĩ đã giảm ba mươi lăm phần trăm giá trị, tình hình không được lạc quan cho lắm, hơn nữa tài liệu bị tiết lộ ra ngoài, khiến cho Ngọc Lôi rất khó trở tay, nhưng mấy ngân hàng lớn của chúng tôi đều đã nhận được thông báo của Trưởng ban giám sát, sẽ ưu tiên cho Ngọc Lôi hưởng một số chính sách có lợi, trợ giúp cho công ty lớn như vậy, vẫn có thể lý giải được.

Sắc mặt La Thúy San nửa cười nửa không, nói:

- Các vị giám đốc, đều là những lão nhân hoặc là những người có thừa kinh nghiệm trong lĩnh vực tài chính. Tôi muốn hỏi các vị, đại nạn lần này của Quốc Tế Ngọc Lôi, có cơ hội vượt qua không?

- Ay...

Lại một vị giám đốc khác thở dài, nói:

- Mặc dù không tiện nói, nhưng với kiến thức thông thường thì mọi người cũng có thể thấy rõ được. Cứ tình hình như thế này, khi mở cửa phiên giao dịch ngày hôm nay, cổ phiếu của Ngọc Lôi chắc chắn sẽ rớt giá điên cuồng. Đợi đến khi giảm đến năm mươi phần trăm rồi, đến lúc đó thì Đại La thần tiên cũng không cứu được. Chúng tôi cũng đã tính rồi, trừ khi bây giờ Ngọc Lôi có bốn mươi tỷ tiền mặt dự trữ, và đầu tư toàn bộ số tiền đó vào chứng khoán, nhưng nếu thật sự có từng đó tiền, thì đã sớm thu mua rồi, chứ cũng chẳng đợi đến ngày hôm nay mà vẫn chưa có động tĩnh gì.

Các giám đốc ngân hàng khác cũng đều nghĩ như vậy, viện trợ tài chính, cũng giống như là uống rượu giải khát, nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ cho Ngọc Lôi không bị phá sản trong một thời gian.

La Thúy San sắc mặt sa sầm, bóp cổ tay nói:

- Một khi đã như vậy, vậy thì tôi thấy, các vị không cần phải tiếp tục đầu tư trong vô vọng nữa.

Mọi người vừa nghe, tất thảy đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Ông giám đốc ngân hàng già hỏi:

- Chủ nhiệm La, hôm nay bà đến, không phải để bàn với chúng tôi về việc viện trợ cho Ngọc Lôi sao? Sao lại...

La Thúy San nói những lời thâm thúy:

- Thủ tướng bây giờ đang ở Yến Kinh, không nắm rõ được mọi chuyện, chỉ quan tâm đến danh tiếng của doanh nghiệp trong nước. Một khi các vị đã nói như vậy, cho dù Thủ tướng có muốn viện trợ, thì cũng phải xem xét đến tình hình. Đương nhiên, đấy là tôi nói như vậy, mọi người cũng không phải nhận bất cứ trách nhiệm nào. Chỉ có điều, để cho Thủ tướng không phải quá khó xử, mong các vị coi như không có chuyện gì xảy ra là được rồi, đừng để cho Thủ tướng biết chuyện này... tôi nghĩ... hẳn mọi người có thể giúp chồng tôi giữ được chút thể diện, đúng không?

Các giám đốc ngân hàng nhìn khuôn mặt tươi cười của La Thúy San, đều cảm thấy rùng mình.

- Một khi Chủ nhiệm La đã nói như vậy, thì chúng tôi đương nhiên phải nghe theo rồi, sẽ không phí công nữa, chúng ta sẽ hủy bỏ kế hoạch viện trợ cho Ngọc Lôi...

Các giám đốc ngân hàng đồng thanh nói.

La Thúy San lộ vẻ thoải mái tự nhiên, cười nói:

- Mọi người đều đã vất vả rồi, lần này tôi đến, cũng không ở lại lâu, cơm trưa không cần làm, buổi chiều có cơ hội, nhất định sẽ đến cùng với Thủ tướng, sẽ cùng uống với các vị vài chén.

Mọi người khẩn trương đứng dậy, cúi người tiễn La Thúy San ra khỏi phòng họp, không dám có nửa tiếng dị nghị.

Đợi đến khi ra khỏi phòng họp, bước vào trong thang máy nội bộ, nụ cười trên mặt La Thúy San biến mất, lạnh lùng hỏi gã trợ lý phía sau, nói:

- Những thứ mà bảo cậu chuẩn bị, đã chuẩn bị xong chưa?

Tên trợ lý vội vàng trả lời:

- Đã xong xuôi hết cả rồi ạ, tư liệu vô cùng đầy đủ, bất cứ lúc nào yêu cầu cũng có thể đưa đến tay Lâm Nhược Khê.

La Thúy San khen:

- Làm tốt lắm!

Rồi lại hỏi:

- Đồ ngu xuẩn đó có còn đáng tin không?

Gã trợ lý cười gian xảo nói:

- Vâng, vẫn đang ở biệt thự, ở cùng với người phụ nữ bị anh ta lợi dụng.

- Đây là bước cuối cùng rồi, ở bên nước ngoài cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đề phòng ngộ nhỡ đường rút lui cũng không được để xảy ra sai xót.

La Thúy San nói.

- Vâng!

Cùng lúc đó, thang máy “tinh” một tiếng, cửa mở ra, đã đến tầng thấp nhất rồi.

Khuôn mặt La Thúy San một lần nữa lộ ra vẻ ôn hòa, kiêu ngạo mỉm cười, hớn hở vui sướиɠ bước ra.