Ba chữ “Lễ tạ ơn” thật trang trọng. Nó trang trọng tới mức mà chỉ nghe thấy tên của nó thôi đã thấy những ý nghĩa khác của nó.
Đường Uyển nhìn khuôn mặt tươi cười đầy ẩn ý của Dương Thần liền lập tức hiểu ra ý nghĩa của “Lễ tạ ơn” mà Dương Thần nói ra là gì. Nhưng Đường lão gia quả thực là đã được hắn chữa khỏi bệnh, trong lòng cô cũng thực sự thích hắn. Cô cũng chẳng phải là một nữ sinh e thẹn, mọi việc đều thích bày tỏ thẳng thắn. Khuôn mặt cô đỏ ửng lên nói:
- Chẳng lẽ anh muốn làm gì đó trong này sao?
- Nếu em không ngại.
Dương Thần thản nhiên nói. Sau đó một bàn tay Dương Thần ôm lấy chiếc eo duyên dáng của Đường Uyển một cách thành thạo.
Đường Uyển vội giơ tay ra chặn lại tay Dương Thần, lườm hắn một cái:
- Anh vội cái gì chứ. Ngộ nhỡ có ai đó đi ngang qua đây thì biết làm thế nào. Anh muốn những kẻ dưới cười nhạo tôi sao.
- Là em hỏi anh có muốn làm cái gì đó không trước cơ mà.
Dương Thần thu tay lại như thể mình vô tội.
Đường Uyển không nói gì, nhưng cũng không thể không phân biệt trường hợp được, cũng thực sự không biết cái tên này sao lại lão luyện như thế.
Dưới ánh mắt đầy tình ý của Dương Thần, Đường Uyển nói:
- Đi, đi ra sau hoa viên, đi dạo cùng tôi, đã lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện với nhau.
Dương Thần tự nhiên không ý kiến gì, cùng Đường Uyển đi qua hành lang yên tĩnh, đi vào hoa viên phía sau viện an dưỡng.
Giống như vẻ nữ tính của Đường Uyển, thực ra cũng có rất nhiều lúc thiếu đi, chỉ là giao lưu thân mật mà thôi.
Người đàn ông tỏ tình, đa phần là thân mật, người phụ nữ tỏ tình thì lại hướng tới cảm giác của tâm hồn.
Dương Thần không hẳn là hiểu những điều này. Chỉ là hắn thấy, đi tới một nơi ít người qua lại, thì rõ ràng là Đường Uyển muốn mình làm một cái gì đó. Về mặt này mà nói, thú tính bên trong của hắn đúng là đơn giản hết sức có thể.
Tuy nhiên, lúc Dương Thần thực sự bước tới hoa viên, trong lòng vốn nóng bỏng tự nhiên nguội lại.
Ánh nắng ấm áp, gió thổi nhè nhẹ.
Đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây, hai bên đường là những bồn hoa làm bằng đá hoa cương tinh xảo. Những đóa hoa đầy màu sắc thật bắt mắt đang tỏa hương thơm ngào ngạt.
Trong lòng Dương Thần bỗng thấy vô cùng bình tĩnh. Cho dù Đường Uyển đang ở bên cạnh hay là những thứ kiều diễm, ướŧ áŧ như mật ngọt nhưng bản thân hắn không có nhiều tâm trí để làm gì vụиɠ ŧяộʍ nữa.
Sau khi tĩnh lặng lại một chút, trong đầu hắn xuất hiện những cảm xúc hỗn độn. Nghĩ đến sự thay đổi của Lâm Nhược Khê, nghĩ đến sự căng thẳng của Mạc Thiện Ny, nghĩ đến những suy nghĩ khó hiểu của Mã Quế Phương, rồi nghĩ đến những người phụ nữ khác của mình làm thế nào để đưa ra một lời giải thích rõ ràng…
Mình phải có trách nhiệm với họ, mình nên làm thế nào để cho họ cái hạnh phúc mà họ cần thực sự.
Cái kiểu gánh nặng ngọt ngào này, Dương Thần cũng không biết bản thân mình phải gánh vác như thế nào nữa.
Đường Uyển vô tình nhìn thấy trong ánh mắt đang ngắm nhìn hoa cỏ của Dương Thần bỗng hiện lên một tia chua xót.
Đối với những người phụ nữ ở tuổi này mà nói thì người đàn ông suy nghĩ sâu xa, thâm trầm là có sức thu hút thật hoàn mỹ. Đó không phải là sự ra vẻ tang thương của một người trẻ tuổi muốn thu hút một cô gái ngây thơ mà nó xuất phát từ tận sâu trong nội tâm đầy phức tạp.
Nhìn thấy một con người khác của Dương Thần, đôi bàn tay trắng nõn nà của Đường Uyển đan vào với nhau, khuôn mặt ửng hồng, trái tim cô bỗng đập rộn ràng.
Đây chính là người đàn ông mà cô mong muốn. Anh ấy trẻ trung như vậy mà tại sao lại có thể toát lên sự chín chắn đầy hấp dẫn khiến người ta run sợ như vậy chứ…
Cứ đi như vậy một lúc, Dương Thần bỗng thấy hơi đau đầu, Lâm Nhược Khê không hề nghi ngờ hỏi mình một câu thật khó trả lời. Trước đây chỉ thấy người phụ nữ này đối phó với những người khác mà tới bây giờ cô lại nhẹ nhàng cho hắn một nhát dao. Nhưng nhát dao này lại đi đúng vào chỗ điểm yếu của hắn khiến hắn khó lòng mà chống đỡ.
Cười một cách đau khổ, Dương Thần nhìn sang phía Đường Uyển nói:
- Thật ngại quá. Anh có một số việc hơi đau đầu.
- Không sao. Tôi cũng thích nhìn cái bộ dạng này của anh.
Đường Uyển hé miệng đáp.
Dương Thần nhíu mày:
- Tại sao vậy?
- Bởi vì trông anh đứng đắn hơn nhiều.
Đường Uyển cười đáp.
Dương Thần kinh ngạc, bèn lắc đầu:
- Anh nói ra em sẽ không còn cảm thấy anh đứng đắn nữa mà nhất định sẽ chê cười anh. Không giấu gì em, anh vừa nghĩ rằng anh nên giải thích cho những người phụ nữ của mình như thế nào mới thật hoàn hảo.
Đường Uyển sững người lại một lúc rồi nói thật chua xót:
- Những người phụ nữ? Anh không cảm thấy nói như vậy trước mặt tôi sẽ làm tôi tổn thương sao?
- Điều đó thì có cái gì làm tổn thương em chứ.
Dương Thần cười đáp:
- Anh đang bị cái vị đại nhân trong nhà làm cho đau đầu nhức óc, nếu không thì anh sớm sẽ không thể kiềm chế nổi làm đầu óc em điên đảo mất.
Đường Uyển tò mò hỏi:
- Cái vị trong nhà anh? Anh nói Lâm Nhược Khê sao? Cô ta lại gây chiến tranh lạnh với anh à?
Dương Thần hơi bực bội. Tại sao mà Đường Uyển cũng biết chuyện hắn và Lâm Nhược Khê thường chiến tranh lạnh chứ. Nhưng cũng chẳng có gì là lạ, dù sao thì Đường Uyển và Viên Dã, Đường Đường, thậm chí cả vợ chồng họ Viên đều là chỗ quen biết. Chuyện hắn và Lâm Nhược Khê không thể hòa hợp được thì mọi người nhìn qua là có thể biết.
Dương Thần đành phải mặt dày nói:
- Em cũng là con gái, hay là em cho anh ý kiến. Bây giờ anh đang bị cô ấy ép đến chết rồi. Tốt nhất là phải nghĩ ra biện pháp lật ngược tình thế nếu không thì cái nhà này sớm bị áp bức đến cùng mất. Đây cũng là để chúng ta có thể tiến thêm một bước, còn gì băn khoăn nữa.
Đường Uyển dù sao cũng là người đọc qua rất nhiều loại sách. Dương Thần thấy để cô ấy góp ý cũng không tồi.
Đường Uyển trong lòng có chút khó chịu:
- Từ khi nào mà anh lại trở nên ngoan ngoãn như vậy chứ. Trước đây thấy anh ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không màng đến người vợ ở nhà của mình. Rút cuộc thì cô ấy đã làm gì anh chứ?
Dương Thần thở dài một tiếng, sau khi tìm một chỗ kéo Đường Uyển ngồi xuống bèn kể qua về chuyện Lâm Nhược Khê gây áp lực với hắn, cũng nói ra cả chuyện cô yêu cầu hắn cắt đứt mọi mối quan hệ…
- Bây giờ trong mắt mẹ anh, cô con dâu này thật hoàn mỹ và không có chút sai sót gì. Nếu anh để cô ấy thấy người phụ nữ khác thì coi như xong.
Dương Thần chau mày, buồn rầu nói.
Đường Uyển nghe xong, không nhịn nổi liền cười khanh khách. Cười đến nỗi mà cả người run lên, cả bộ ngực đẫy đà cũng phập phồng nhấp nhô một cách rõ ràng.
- Em cười cái gì?
Dương Thần hỏi trông rất thiếu tự tin.
Đường Uyển không dễ gì mới nhịn được cười, nói:
- Tôi hỏi anh mấy câu, anh phải trả lời thật nhé.
- Chuyện gì?
Dương Thần không biết Đường Uyển muốn làm gì.
- Câu hỏi thứ nhất, anh có tặng hoa cho vợ anh không?
Đường Uyển hỏi.
- Không
Dương Thần lắc đầu, nói:
- Nhưng anh có tặng hoa cho mẹ vợ.
Đường Uyển lườm hắn một cái, lại hỏi:
- Anh có tặng Lâm Nhược Khê châu báu không. Ví dụ như nhẫn kim cương gì đó?
- Nhẫn kim cương? Cô ấy có nhiều tiền như vậy, tặng nhẫn làm gì. Chi bằng tặng cô ta cả mỏ kim cương thì hơn.
Dương Thần khua khua tay cười, ra hiệu không có.
Đường Uyển lắc đầu, thở dài, lại hỏi tiếp:
- Anh có biết Lâm Nhược Khê thích ăn món gì không?
Dương Thần nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Anh biết cô ấy thích ăn cơm nếp viên, anh cũng mua cơm nếp viên về cho cô ấy ăn, cô ấy đợi anh quay lưng đi rồi mới ăn, bị anh bắt gặp thì cô ấy lại xấu hổ, ha ha…
- Tôi muốn nói đến món ăn chứ không phải là đồ ăn vặt.
Đường Uyển lườm hắn một cái, rồi lại hỏi:
- Trước đây anh có tìm hiểu qua về Lâm Nhược Khê không?
- Trước đây? Ý em nói là những thứ như bố mẹ cô ấy đã mất hay gì gì đó ư?
Dương Thần hỏi.
- Không phải
Đường Uyển nói:
- Anh có biết nơi mà trước đây Lâm Nhược Khê đã học không? Lúc còn nhỏ đã làm gì? Sau này học đại học ở đâu? Cuộc sống sinh hoạt lúc đó như thế nào? Còn nữa, anh biết sở thích của Lâm Nhược Khê không? Biết cô ấy ghét gì? Thích gì? Ví dụ như màu sác, kiểu dáng quần áo, môn thể thao, trường phái nghệ thuật, phong cách âm nhạc… Anh có biết cô ấy thích loại nào không?
Dương Thần ngẩn người ra, ngỡ ngàng lắc đầu:
- Anh nào có biết những thứ đó.
Đường Uyển lại thở dài một lần nữa,ánh mắt trở nên đầy kiêu ngạo, nói:
- Nhìn cái bộ dạng ngờ nghệch này của anh, thì đã biết là anh chẳng hiểu cái gì cả rồi.
- Không hiểu cái gì?
Dương Thần bực bội, đầu óc hắn dường như bế tắc.
Đường Uyển chậm rãi nói:
- Anh có biết nam nữ tại sao lại phải tìm hiểu nhau trước rồi mới kết hôn không?
- Đương nhiên là vì muốn tìm hiểu xem có hợp nhau hay không chứ.
Dương Thần nói.
- Vậy thì đúng rồi. Anh và Lâm Nhược Khê vội vã kết hôn như vậy, căn bản là hai người không có giai đoạn tìm hiểu. Có thể anh thấy tìm hiểu nhau trong cuộc sống hằng ngày là được rồi, nhưng cho dù tôi và Lâm Nhược Khê không quen nhau, tôi cũng biết cô ấy là một mỹ nữ lạnh lùng, cô ấy sao có thể mở lòng mà nói tất cả mọi thứ với anh chứ? Hơn nữa anh còn là người đàn ông vô tâm như vậy, cô ấy mà bằng lòng tâm sự với anh mới là lạ. Nhìn anh đi với những người phụ nữ khác mà không ly hôn với anh đã là một điều thật hiếm thấy rồi.
Đường Uyển trừng mắt nhìn Dương Thần, nói tiếp:
- Anh vốn không hiểu cô ấy, không có nền tảng tình cảm với cô ấy. Chỉ sợ rằng cô ấy vì thân phận không tầm thường của anh hoặc vì những việc anh làm mà yêu anh. Nhưng điều đó cũng chẳng nói lên rằng cô ấy đã bị anh chinh phục.
Người con gái cao ngạo như cô ấy, lại có hầu hết những ưu thế của người phụ nữ thì dựa vào cái gì có thể khiến cô ấy chịu khuất phục trước mặt những người phụ nữ khác, rồi vô duyên vô cớ bắt cô ấy phải chia sẻ người đàn ông của mình chứ?
Dương Thần sững lại. Nói thật lòng thì hắn cũng không biết dựa vào cái gì nữa.
Đường Uyển nhìn Dương Thần cứ như thể là nhìn một kẻ ngốc vậy, sau một hồi không còn cách nào khác mới nói:
- Căn bản là anh không hiểu anh bây giờ muốn gì, chẳng phải là muốn cô ấy khuất phục anh, không phải là muốn cô ấy không thể kháng cự được anh mà là muốn để cô ấy hiểu, cô ấy không thể không có anh được, để cô ấy can tâm tình nguyện hy sinh vì anh. Anh phải để cô ấy thấy, cô ấy là người quan trọng nhất trong lòng anh, anh cần chứng minh cho cô ấy thấy. Anh hiểu chứ?
Dương Thần bị những lời nói của Đường Uyển khiến người như sững lại, một lúc lâu sau mới ngỡ ngàng hỏi:
- Chứng minh thế nào?
- Anh có phải là đầu heo không?
Đường Uyển không kìm nổi thốt ra.
Dương Thần nuốt nước bọt, người phụ nữ vốn dịu dàng thanh lịch biến đâu mất làm hắn hoảng sợ không ít.
Đường Uyển nghiến răng nói:
- Tôi nói nhiều như vậy cũng chỉ là muốn nói cho anh rằng trừ khi anh chứng minh anh là một người đàn ông xuất sắc, nếu không anh không thể chứng minh được cho Lâm Nhược Khê rằng cô ấy quan trọng với anh như thế nào, bởi vì anh vốn không đủ hiểu cô ấy, anh không quan tâm cô ấy và những điều xung quanh cô ấy, quá khứ, cách nghĩ cũng như sở thích của cô ấy…
- Cái chủ nghĩa đàn ông của anh đã xưa rồi, cho rằng người phụ nữ đều nên bao quanh anh, mà anh thì lại không để tâm đến chuyện của những người phụ nữ, thấy chỉ cần yêu thương nhau là được thì đấy chẳng qua chỉ là ý nghĩ thiển cận mà thôi. Anh cho rằng phụ nữ chúng tôi đều tùy tiện với anh sao?
- Ngay cả những người trẻ tuổi bình thường nhất khi nói lời yêu đương còn biết tặng bông hoa hồng. Anh đến một bó hoa, một chiếc nhẫn cũng không biết tặng Lâm Nhược Khê thì anh muốn cô ấy tin tưởng anh và làm người vợ duy nhất của anh như thế nào đây?
- Đừng tưởng Lâm Nhược Khê có tiền thì cô ấy không để ý đến những điều này. Cũng đừng tưởng cô ấy bình thường như một nữ thần hay không quan tâm tới chuyện nhà chuyện cửa và một số chuyện vụn vặn của phụ nữ.
- Có người phụ nữ nào mà lại mua nhẫn cưới cho chính mình? Có người phụ nữ nào tự tặng mình một bó hoa hồng?
- Lâm Nhược Khê không thiếu những điều này, thậm chí còn có rất nhiều người đàn ông tình nguyện làm những điều đó. Nhưng những người đàn ông này có như anh không. Những thứ mà họ tặng giống những thứ mà người chồng như anh tặng nhưng liệu cảm giác có như nhau không?
- Chính bởi vì trong cuộc sống hằng ngày của cô ấy, những điều đó có vẻ thật xa vời nên cô ấy mới càng hy vọng hơn rằng người đàn ông của cô ấy có thể mang lại cho cô ấy một cuộc sống tuy bình dị nhưng thật đáng tin cậy trong tầm tay.
- Tôi nói tới đây lẽ nào đầu heo như anh vẫn chưa hiểu sao?
Dương Thần ngơ ngác nhìn sắc mặt ửng hồng của Đường Uyển, đầu óc vừa như sóng cuộn biển gầm lại vừa như bị ánh mặt trời chiếu xuống làm chói mắt khiến cho bản thân hắn thấy thông suốt.
Đúng vậy, tại sao bản thân hắn cứ nghĩ phải làm như thế nào mới khiến cho Lâm Nhược Khê thuận theo hắn. Mà không nghĩ hắn phải làm thế nào để có thể cảm hóa được Lâm Nhược Khê?
Tại sao lại muốn người phụ nữ của hắn vì hắn thay đổi mà không phải là hắn vì người phụ nữ đó mà nỗ lực nhiều hơn?
Hăn ngay cả vợ thích màu gì, thích món ăn gì cũng không biết thì dựa vào cái gì mà bắt vợ phải chấp nhận cảnh năm thê bảy thϊếp?
Dương Thần ơi là Dương Thần, hắn đúng như Đường Uyển nói: óc heo.
- Anh cần đối xử tốt với cô ấy, tốt đến mức khiến cô ấy không thể từ chối anh chứ không phải là ép cô ấy vứt bỏ cái tôn nghiêm của mình, anh hiểu chứ?
Đường Uyển vẫn lo lắng Dương Thần không hiểu ý lại nhấn mạnh từng chữ, từng câu.
Dương Thần xoắn xoắn cái lông mày, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Đường Uyển nói:
- Đường Uyển, làm thế nào đây? Nghe xong những lời em nói, anh bỗng muốn cùng em làm luôn tại đây.
Đường Uyển quay người không kịp, không nghĩ ra “làm” ở đây có nghĩa là gì. Lúc cơn hoảng hốt qua đi, cô xấu hổ lấy tay mình đánh vào vai Dương Thần:
- Anh đúng là ngựa quen đường cũ. Đang nói chuyện đứng đắn anh lại làm thế này. Chẳng trách Lâm Nhược Khê cho anh một đòn.
- Ha ha.
Dương Thần nắm lấy cổ tay mềm mềm âm ấm của Đường Uyển, cười nói:
- Lời của em khiến anh hiểu ra rất nhiều. Anh thấy em càng ngày càng vừa mắt, càng nhìn càng yêu. Quả là người phụ nữ trưởng thành có khác. Anh thấy ở đây cũng không có người qua lại, chi bằng bây giờ em hãy theo anh.
Nói xong, Dương Thần liền một tay kéo thân hình mềm mại của Đường Uyển vào phía trước mình, tay còn lại túm chặt lấy chiếc eo nhỏ xinh của Đường Uyển, cơ thể hai người dính chặt vào nhau.
Đường Uyển kêu lên một tiếng, một giây sau liền nhìn thẳng vào mặt nhau, vừa nhìn vừa dần tiến sát mặt nhau. Đường Uyển ngượng ngùng khẽ nhắm mắt lại, cơ thể mềm mại nằm úp xuống không chống cự.
Những phiền não được Đường Uyển cởi bỏ, lại được ôm hương nhuyễn ngọc trong lòng, Dương Thần nào còn có tâm tư khác nữa. Một bàn tay không ngoan ngoãn trượt xuống cái mông vểnh đầy đặn của Đường Uyển, một bên thì sờ soạng lung tung, một bên thì đặt những nụ hôn mãnh liệt lên đôi môi hồng của Đường Uyển.
Không giống như vẻ đẹp quyễn rũ tầm thường trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Uyển, lúc này hai người như hòa vào nhau, thỏa thích chìm đắm trong những nụ hôn nồng nàn trào dâng.
Đường Uyển đang trong độ tuổi hồi xuân. Không lâu sau đã toàn thân ướt đẫm, mau chóng quên đi nơi mà mình đang nằm xuống. Cơ thể xinh đẹp đang tan chảy trong vòng tay của Dương Thần.
Nhưng những lý trí còn lại đã khiến Đường Uyển khéo léo lấy tay ngăn lại Dương Thần, cô thở gấp nói:
- Đừng… đừng như vậy, chỗ này không được đâu.
Dương Thần không có ý định làm như vậy với Đường Uyển, nhưng vẫn cười đầy ẩn ý hù dọa:
- Có điều gì không thể chứ, yên tâm đi, nếu như có người tới anh chắc chắn sẽ cảm thấy được trước.
- Nếu thực sự có người đến… thì … thì sẽ không kịp đâu.
Dây thanh của Đường Uyển trùng lại mấy phần, nài nỉ nói.
Ai ngờ rằng, vừa mới nói chưa hết lời, thì từ trong khu nhà ở của hoa viên có giọng nữ trong trẻo vang lên:
- Mẹ mẹ mẹ, mẹ và chú ở đâu đấy?