Bà ta tức giận đến phát điên, đang muốn mở miệng lại bị Vũ Vân Hân bịt miệng lại: “Đừng kích động, nếu không tôi lại cảm thấy bà hại chết vợ chú Minh đấy”
Từ đầu đến cuối không ai biết Vũ Vân Hân nói gì với chú Minh trong đại hội nhiệm kỳ mới.
Ninh Phượng càng không biết nội dung cuộc nói chuyện của hai người họ vào hôm đấy.
“Được rồi, thời gian không còn sớm. Giờ tan làm còn tùy tiện vào tập đoàn Mục Lâm, tôi nghi ngờ bà tới trộm bí mật thương mại.” Lời này của Vũ Vân Hân vừa dứt, tiện tay vỗ hai cái, hai ba bảo vệ bước vào.
“Tổng giám đốc Mục nói, không cho phép những người không liên quan vào.”
Bảo vệ đi đến trước mặt Ninh Phượng:”Xin mời bà đi ra ngoài “Cô đuổi tôi?” Bà ta đến tập đoàn Mục Lâm chưa bao giờ bị đuổi ra ngoài: “Con gái của tôi là Vũ Thư Anh, cô chỉ là quản lý thì có tư cách gi”
Vũ Vân Hân nhìn về phía Vũ Thư Anh, “Xin lỗi, bà bị điếc à? Tôi nói tổng giám đốc Mục không cho phép người không liên quan vào, đầu óc bà chậm phát triển nên không hiểu hả?”
“Mời! Tổng giám đốc Ninh!” Hai bảo vệ khách sáo nói.
“Rõ ràng là Vũ Vân Hân cô! Rõ ràng cô đang bày trò cho tôi xem”
Ninh Phượng tức giận bất mãn.
“Có năng lực thì ngày mai bà cũng đuổi tôi đi như thế đi!”
Ninh Phượng hoàn toàn không nghĩ tới Vu Vân Hân biết rõ chuyện của Hoàng Hà, mà còn bình tĩnh như vậy. Không hề đến cầu xin bà ta, ngược lại còn đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ bà ta.
Xem ra mấy bài báo chưa đủ sức ảnh hưởng, đêm nay lại phải tăng thêm độ mạnh.
Đuổi Ninh Phượng đi, toàn bộ văn phòng chỉ còn lại Vũ Vân Hân với Vũ Thư Anh.
Vừa rồi, Vũ Thư Anh không nói câu nào, thậm chí còn cúi thấp đầu hơn.
Lảng tránh ánh mắt, rất hèn mọn bất lực.
“Lớn thế rồi, bị bạo lực gia đình không biết phải bảo cảnh sát à?” Vũ Vân Hân lạnh nhạt nhìn cô ta.
“Không cần cô quan tâm”
Vũ Thư Anh quay mặt đi.
“Tôi chẳng muốn quan tâm, tôi chỉ cảm thấy, sớm muộn gì cô cũng sẽ trầm cảm đến chết Biểu hiện của người bị trầm cảm không khác người bình thường lắm, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, nhìn như vừa nói vừa cười, đại đa số người không thể nhận ra.
Thật ra đối với bọn họ mà nói, đáng sợ nhất là khi chỉ có một mình.
Tựa như thế giới nội tâm của họ bị bóng tối bao phủ, không có ánh sáng.
Không có người nào hiểu nổi thế giới của bọn họ. Cho dù nói ra, người bình thường cũng không tin, thậm chí cảm thấy bọn họ đang chuyện bé xé ra to.
Vũ Vân Hân là người đầu tiên nhìn ra Vũ Thư Anh bị trâm cảm.
“Nếu vì bản thân thì cô nên học cách phản kháng đi. Cô là một cá thể độc lập, có công việc còn có thể nuôi sống chính mình, cô có cấp dưới với vị trí yêu thích. Tất cả điều kiện đều rất tốt, tại sao cô phải làm con rối cho mẹ cô lợi dụng?”
Vũ Thư Anh kinh ngạc trợn tròn hai mắt, Vũ Vân Hân như đã nhìn thấu toàn bộ cô.
“Đây là lần thứ hai tôi giúp cô, lần trước là tôi gọi cảnh sát! Bây giờ là chuyện của Hoàng Hài! Thật ra tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi biết chắc chắn Hoàng Hà đã mất tích! Mà chuyện mất tích này nhất định có liên quan tới hai người, về phần sống hay chết, hy vọng cô có thể tự nói cho tôi biết!”
Vũ Thư Anh đột nhiên lắc đầu.
Cô thấp thỏm lo âu, hai tay năm bàn liên tục run rẩy: “Đi đi! Tôi không biết cô đang nói gì hết!”
“Cô càng như vậy, tôi càng cảm thấy chuyện của Hoàng Hà có liên quan tới cô.”
“Đừng có đoán mò!” Vũ Thư Anh tức giận hét lớn: “Tôi không hề gϊếŧ cô ta!”
Sự thật thường xuất hiện trong các chỉ tiết nhỏ.
“Hoàng Hà đã chết?” Vũ Vân Hân kinh ngạc ngây ngẩn cả người.