Y sai rồi, chờ đợi bốn trăm năm, trăm phương ngàn kế tìm mọi cách đưa Tô Thủy Nguyệt từ thế giới khác trở về sao có thể là vì hận Mộ Thanh Khê được. Không biết từ lúc nào, y từ việc đùa giỡn Tô Thủy Nguyệt thì sợi tơ lòng của y cũng đã cùng lúc đó len lỏi ôm hình bóng của hắn ở trong lòng. Chỉ là y không can tâm, chính mình yêu thương Mộ Thanh Khê nhiều năm như vậy sao lại có thể bị một người mới quen biết đoạt lấy đoạn tình cảm đó. Y những tưởng Mộ Thanh Khê chết rồi, y giải thoát chính mình khỏi thù hận cũng có thể dễ dàng quên được Tô Thủy Nguyệt, nhưng y sai rồi. Thù hận nhiều năm có thể buông bỏ, nhưng tình yêu vừa mới đâm chồi sao có thể bị băng lạnh làm cho khô héo, tình cảm này phá băng mà lên, mỗi ngày một lớn. Cho đến khi y nhận ra thì đã không thể đốn ngã được nữa. Mười hai ngày trên thượng tiên đình, không nhiều, nhưng là khoảng thời gian u ám nhất của y. Thượng Thiên Thiếu Khanh sợ nhất chính là Tô Thủy Nguyệt hận y, không muốn nhìn y, lại càng sợ đã hoàn toàn đánh mất đi. Y giao lại thiên đình cho một người tâm huyết rồi lại xuống đây một lần nữa, không vì Mộ Thanh Khê, y nghĩ kỹ rồi. Dù cho Tô Thủy Nguyệt ghét y, hận y, y cũng sẽ không rời đi.
Nhưng mà Tô Thủy Nguyệt không có ghét bỏ y, còn vì y rơi xuống một giọt nước mắt. Đời này của Thượng Thiên Thiếu Khanh sống thật không uổng phí.
- Thủy Nguyệt!
- Đế quân, ngươi nói gì?
- Đừng gọi ta như vậy, ta đã không còn là Đế quân nữa. Ta là Thượng Thiên Thiếu Khanh, một người... yêu ngươi.
Tô Thủy Nguyệt rút bàn tay đang bị Thượng Thiên Thiếu Khanh nắm lấy ra, nhưng không được.
- Ta làm sao có thể tin, ngươi đừng nói như vậy.
Thượng Thiên Thiếu Khanh những năm đó ở trước mặt hắn dày công diễn xuất như vậy, bây giờ y xuống đây làm cho hắn tin tưởng y nhất định chỉ có thể là vì Mộ Thanh Khê mà thôi. Y lại nói.
- Lời ta nói là thật.
- Lời nào của ngươi cũng là thật, đừng đùa giỡn ta. Ta không muốn lại bên cạnh ngươi thêm vài năm rồi lại nhận một đáp án ngươi là vì người khác mà bên cạnh ta.
- Tin ta một lần.
Tô Thủy Nguyệt nhìn y, không nói, Thượng Thiên Thiếu Khanh nhìn hắn, tâm tư rung động mà cúi xuống hôn. Đối với Thượng Thiên Thiếu Khanh thì chỉ mới mười hai ngày nhưng Tô Thủy Nguyệt thì đã mười hai năm, quá lâu. Tô Thủy Nguyệt cố ngăn nước mắt không rơi xuống nhưng lại không ngăn được, càng rơi càng dữ, chảy xuống miệng, thấm ướt hai cánh môi bị hôn đến sưng lên. Hắn hai tay vòng lên cổ Thượng Thiên Thiếu Khanh, ra sao cũng được, hắn thật nhớ người này, lừa dối cũng được, đời hắn bị lừa dối cũng đủ nhiều thêm một lần có làm sao.
Thượng Thiên Thiếu Khanh bế hắn lên, đi đến một tán cây đã được che mát, y trải ra ngoại bào thành một tấm thảm rộng đủ cho hai người lăn qua lăn lại cũng không lăn ra ngoài được. Y hết hôn môi lại hôn lên mắt, mũi, ngậm lên vành tai đã đỏ ửng của hắn. Tô Thủy Nguyệt rên lên một tiếng thật nhẹ, hắn đã trải qua vô số lần cùng Thượng Thiên Thiếu Khanh giao hảo, nhưng lần này làm hắn đặc biệt run, có lẽ cũng do quá lâu không gặp cảm xúc nhất thời dâng lên không gượng được.
- Thiếu Khanh.. Ưʍ...
Tô Thủy Nguyệt rên thật nhẹ, hắn cố đè nén âm thanh nức nở trong cổ họng, Thượng Thiên Thiếu Khanh hôn xuống cổ, **** *** trên dấu hôn ngân đã có sẳn tạo thành một dấu đỏ chói mắt. Y hôn lên xương quai xanh đang run run, hôn lên hai khỏa thù d.u màu nâu sẫm mà cắи ʍút̼, y phục từ lúc nào đã được thoát ra chỉ còn lại quần mỏng. Hắn không biết chính mình thì ra cũng có lúc vội vã như vậy, hai tay không tự chủ được mà vươn ra, cởi bỏ đai lưng của y, giải thoát y phục vướng víu của y. Hắn từ bên dưới đè ngửa Thượng Thiên Thiếu Khanh ra, l*иg ngực y phập phồng theo từng hơi thở, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn, đong đầy yêu thương.
Tô Thủy Nguyệt không cần biết là yêu thương thật hay giả tạo, hắn cúi xuống, hai tay vuốt ve đại điểu đã căng cứng của y, đỉnh đầu còn chảy ra dịch trắng đυ.c. Tuy là so với đám nam nhân kia thì thứ này của Thượng Thiên Thiếu Khanh không to bằng, cũng không dài bằng nhưng lại đặc biệt cong lên, giống như của Âu Dương Quế Chi mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều chạm đến điểm mềm yếu nhất của hắn làm hắn chết mê chết mệt. Hắn cúi xuống ngậm lấy đỉnh đầu màu tím hồng, từng chút một cho vào miệng. Khoang miệng ẩm ướt bao lấy đại côn gân guốc dữ tợn, hắn phun ra nuốt vào, nước miếng chảy dọc xuống cổ, an vị trên hõm xương quai xanh vô cùng câu nhân. Thượng Thiên Thiếu Khanh bị mυ'ŧ đến sướиɠ, cổ họng phát ra tiếng gầm giừ nho nhỏ, y một tay vuốt ve lên khuôn mặt Tô Thủy Nguyệt, nhìn vào đuôi mắt ướŧ áŧ vẫn luôn nhìn mình chăm chăm kia mà cõi lòng run lên.