Long Hoàng và Ánh Tuyết đi theo hai gã đạo sỹ mặc trường bào màu trắng ra sau núi. Dọc đường đi kì hoa dị thảo mọc đầy bên đường khiến cho hai người có cảm giác như mình đang đi lạc vào một tiên viên nào đó, sau khi đi chừng nửa canh giờ thì đến một vách đá dựng đứng. Trên vách đá có viết bốn chữ đại tự thật to : Hoàng Dương Cấm Địa" khắc sâu vào nên đá. Hai gã đạo sỹ dừng lại đưa tay xoay chiếc trụ đá trước mặt. Tức thì trong vách nghe như có tiếng cơ quan chuyển động một lát sau một thông đạo đen ngòm hiện ra, ăn sâu vào lòng núi. Gã đạo sỹ hướng Long Hoàng nói:
- Xin hai vị thứ lỗi từ đây về sau hai vị đành phải tự lực rồi.
Long Hoàng thấy vậy cũng cẩn thận đáp lễ rồi nói:
- Hai vị đạo trưởng vấy vả dẫn đường, chúng ta rất lấy làm cảm tạ, sau đây xin được cáo từ.
Dứt lời chàng và Ánh Tuyết đi vào trong thông đạo rồi dần dần mất hút trong bóng tối. Ở một góc khuất thân ảnh của Thần Phong Chân Nhân hiện ra. Lão nhìn theo hướng hai người vừa đi khuất trong mắt hiện lên một luồng sát khí bất thường. Lão quay ra đăngg sau cười nói:
- Hắc hắc Đoàn lão con gái lão thật là mặt lạnh như tiền nha. Thấy mặt lão phu mà vẫn làm như không quen biết thật.
Từ phía sau góc khuất một lão già mặt vuông chữ điền, râu dài tới ngực bước ra không phải ai khác mà chính là Đoàn Minh Đức trang chủ của Nam Nhạc Sơn Trang. Lão hướng Thần Phong Chân Nhân cười ha hả nói:
- Đinh Đạo Trưởng quá khen rồi. Không biết lần này đại sự thành công lão định thế nào đây.
Thần Phong Chân Nhân tắt ngay nụ cười nghiêm nghị nói:
- Đoàn lão giờ lão nói chuyện này có hơi sớm quá không.
- Không sớm không sớm, mọi chuyện chúng ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay rồi còn chi phải sợ.
Thần Phong Chân Nhân ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
- Được, ta cũng sẽ không nói dài dòng, nếu hai chúng ta có thể từ bốn thần vật này tìm ra Bồng Lai phúc địa nơi Lạc Long Quân và Âu Cơ thời thái cổ, bản chân nhân sẽ chỉ cầu trường sinh bất lão, còn thiên hạ này nếu Đoàn lão đã muốn thì cứ lấy mà thôi.
Tuy nói thế nhưng trong đầu lão lại nghĩ: " Ngươi cũng muốn tranh thiên hạ với ta sao, không có cửa đâu".
- Đạo trưởng quả là khẳng khái. ha ha Đoàn Minh Đức ngoài mặt cười cười nói nói nhưng trong lòng cũng không ngừng suy nghĩ: " Lão đạo sỹ thối tha lão tưởng ra không rõ dã tâm của lão hay sao, lão hãy cứ đợi chết đi" Hai người mỗi người đều theo đuổi môt ý nghĩ riêng của mình không khí xung quanh rơi vào cảnh trầm ngâm im lặng.
Lại nói đến bọn Long Hoàng và Ánh Tuyết sau khi vào trong sơn động thì trước mắt hiện ra một không giạn rộng lớn, trần động cao chừng 20 trượng, thạch nhũ tua tủa từ trên mọc xuống phản chiếu ánh sáng nên lấp lánh trông đẹp mắt vô cùng phía cuối hang động là một cánh của vòm rất lớn trên có viết bốn chữ Thiên Long Động Phủ. Bên cạnh cánh cửa đá là một tấm bia cao chừng 1m viết chi chít chữ, một phần đã mờ nhạt theo thời gian. Ánh Tuyết tiến lại cao giọng đọc:
- Trấn Hồn Bia:" Năm xưa Có một vị tiên nhân tên là Sùng Lãm lấy hiệu Lạc Long Quân ngài vô cùng thần thông quảng đại...." Đại khái đoạn dưới cũng giống như tấm bia ở Phong Châu mà Long Hoàng đem về trên đó cũng thuật lại công tích trừ yêu diệt ma của Lạc Long Quân, tạo ra thần vật ra sao, tiêu diệt yêu quái thế nào. Nhưng cuối bia thêm vào mấy dòng chữ mới hơn hẳn ghi rằng:
- Lạc Tướng Đinh Bất Phàm theo lời Hùng Vương mang theo thần vật Phong Nguyên Lệnh ẩn giấu tại nơi đây để trấn áp yêu khí, từ nay về sau nơi này liệt vào cấm địa, Không ai được bước chân vào đây một bước kẻ nào trái lệnh gϊếŧ không tha. Con cháu của ta đời đời phải canh giữ nơi đây không được lơ là.
Đinh Bất Phàm tuyệt bút.
Đọc xong Ánh Tuyết nói lớn:
- Mặc xác lão là Lạc gì có nhiệm vụ gì, truyện xảy ra đã cách đây cả ngàn năm rồi, đành thất lễ với lão nhé.
Nói xong nàng định cứ thế mà bước vào trong thì bị Long Hoàng cản lại.
- Ánh Tuyết bình tĩnh đã.
Nói đoạn chàng chắp tay hướng tấm bia mà cung kính nói rằng:
- Bọn vãn bối kính trọng ngài là một vị anh hùng yêu nước thương dân, từ bỏ quan tước để đến nơi này trông giữ thần vật, thế nhưng giờ đây cơ nghiệp ngàn đời của nước Việt lung lay, vãn bối đành phải đến đây cầu ngài cho mượn thần vật sau khi giải trừ phong ấn long mạch xong nhất định sẽ vật quy nguyên chủ.
Nói xong chàng cung kính lậy mấy lậy rồi mới bước vào sau cánh cửa đá, tiếp tục tiến sâu vào bên trong, quả nhiên hang động này xuyên qua lòng núi, Sơn động tuy rộng rãi, nhưng hiểm trở vô cùng, đường lối đan xen dây leo chằng chịt. Hai người đi mất mất một khoảng thời gian thì tiến đến một cây cầu đá bên dưới cây cầu là vực sâu thăm thẳm. Phía bên kia là 1 thạch động rộng lớn bằng phẳng giữa nền động là một cài đài cao chừng 10 trượng xung quanh có 10 cây cột đá trạm trổ tinh kì, phía trước đài có viết ba chữ: Diệt Hồn Đài. Trên đài có một vật đang lơ lửng trên không trung tỏa ra một thứ ánh sáng xanh nhàn nhạt.
Ánh tuyết chỉ vào vật nọ rồi nói:
- Đây chính là Phong Nguyên lệnh trong truyền thuyết ư.
- Hẳn là nó rồi Long Hoàng đáp rồi tiến tới gần Diệt Hồn Đài quan sát thấy vật nọ hình dáng như một chiếc thước ngọc màu xanh nhạt tỏa ra phong linh khí nồng đậm vô cùng, phía trên của lệnh bài khảm các loại ngọc chỉ nhìn thấy trong sách cổ như Định phong châu, Khắc Phong Châu, Diệt Phong Châu...., Giữa là những dòng chữ hay những hình vẽ gì đó Long Hoàng không đọc nổi dưới cùng dưới cùng họa hình một ngọn núi cao vấn vít mây mù.